Tạ Lâu lấy đi điện thoại của Tô Hà, không đợi đầu kia nói chuyện mà trực tiếp cúp máy, cực kỳ dứt khoát lưu loát. Tô Hà cúi đầu nhìn lại điện thoại trong tay anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ gần đây không có chuyện gì xảy ra khiến cô thả lỏng cảnh giác một chút, chờ lúc ba Chu mở miệng thế nhưng Tô Hà có do dự một chút.
Tạ Lâu nhéo cằm cô: “Hử?”
Tô Hà hoàn hồn, nhìn anh nửa ngày thì đột nhiên vươn tay ôm cổ anh.
Tạ Lâu sửng sốt một lát, theo phản xạ, anh vòng tay qua eo cô, áp cô lên người mình, “Sao thế? Đột nhiên làm nũng như vậy?”
Tô Hà tự động mím đôi môi mỏng hôn anh.
Lần đầu tiên thấy cô chủ động như vậy, Tạ Lâu cũng có chút ngây người. Anh dùng sức ở hai tay vén váy Tô Hà lên, tay cầm lấy đôi chân dài nõn nà của cô áp lên tủ giày, đầu lưỡi móc lấy lưỡi cô. Tô Hà vốn định hôn hai ba cái sẽ buông ra, nào ngờ anh lại hăng hái đến vậy.
Tô Hà ơ ơ hai tiếng, quay người lại đã bị anh ôm đến trên sô pha, váy hai ba bước đã bị anh cởi ra.
Tô Hà cuộn người lại.
*
Chỉ lát sau, Tô Hà dùng đầu ngón tay véo lưng ghế sô pha, cắn môi dựa vào vai anh vừa khóc vừa gào.
Tiếng chuông điện thoại ở phòng khách vang đến chói tai. Tô Hà đần độn đẩy anh ra rồi nói: “Điện thoại, điện thoại.”
Tạ Lâu nghiêng đầu lấp kín môi cô, thở hổn hển: “Đừng động.”
“Tạ Lâu….” Tô Hà khóc la, sau đó đứt quãng nói không nên lời, xương cốt cô đều cảm thấy đau, chân mới vừa trượt xuống sô pha đã bị anh kéo lại.
Cô xoay người lại, chịu đựng không lên tiếng nào, trong lúc hoảng hốt mới nhìn thấy trên bàn đặt một cái hộp.
Cô nghĩ, anh có làm biện pháp bảo vệ.
*
Sắp đến kết thúc cũng đã qua hơn một giờ. Tạ Lâu ôm lấy thân thể mịn màng của cô đi vào phòng tắm, Tô Hà cuộn mình ở trong vòng tay anh rồi hỏi: “Vừa rồi anh có đeo không?”
“ Hả?”
Tô Hà đỏ mặt, nghẹn ra một chữ: “Bao.”
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng: “Khó trách vừa rồi vẫn luôn nhìn anh….”
Cô nhìn rất cẩn thận, lúc kết thúc, anh đứng dậy xử lý. Cặp mắt kia của cô cũng ngắm lại đây. Tạ Lâu cười xong cúi đầu nhìn cô cùng giọng điệu thật dịu dàng: “Như thế nào? Hiện tại có tâm tư quản cái này à?”
Xác thật vài lần trước đây không có.
Nhưng bản thân cô không quan tâm lắm.
Hôm nay đột nhiên hỏi tới, hiển nhiên là có nguyên nhân.
Tô Hà đâu chịu nói là bởi vì Trần Lâm cùng Ôn Mạn nói, cô lắc đầu. Một lát sau, người đã bị ôm đến bồn tắm. Khi Tô Hà rúc vào thì bắt lấy cánh tay Tạ Lâu, nhìn phía trên đồng hồ.
“7 giờ rưỡi rồi hả?” Cô ngạc nhiên mở to hai mắt.
Tạ Lâu cúi đầu nhìn thoáng qua, cầm vòi hoa sen xối lên cô rồi trả lời: “Ừm.”
Tô Hà: “Vậy anh còn mở họp nữa không?”
Nếu Lạp Vực phải tăng ca thì 6 giờ rưỡi đã phải đi rồi. Vào giờ này, khẳng định mọi người đang ở trong công ty, nói không chừng đều đang chờ Tạ Lâu.
“Giúp em tắm xong thì anh đi, đợi chút em tự làm cơm ăn.” Anh chà lau phía sau lưng cho cô.
Tô Hà đẩy tay anh ra, “Bây giờ anh đi đi, em tự tắm, không cần phải lo cho em.”
Sao có thể làm chậm trễ công việc của anh được.
Tạ Lâu rũ mắt, không trả lời nhưng động tác nhanh lên một chút, sau đó với lấy chiếc khăn tắm to trên móc rồi kéo Tô Hà tới. Tô Hà nhất thời không chú ý nên đứng lên, vừa lúc Tạ Lâu nhìn đến phía dưới rốn cô. Đôi mắt anh sâu thêm vài phần, nắm lấy vòng eo tinh tế của cô rồi hôn lên.
Tô Hà hoảng hốt kêu một tiếng rồi đẩy anh ra.
Tạ Lâu liếm hôn một hồi, khăn lông bọc lấy cô rồi bế cô lên.
Trở về phòng.
Cả người Tô Hà đều không khỏe.
Cô vùi ở trong chăn, đạp anh hai phát, “Anh đi mau.”
Bên ngoài hai cái điện thoại đều vang lên, tranh trước tranh sau như là muốn so xem ai kêu lâu hơn, cuối cùng cái Tạ Lâu tắt trước, cái Tô Hà siêng năng vang lên.
Tô Hà đạp Tạ Lâu vài cái.
Tạ Lâu mới đứng lên, đi đến chỗ tủ quần áo để thay bộ quần áo trên người, thắt lưng được kéo ra, thắt lưng quần có phần lỏng lẻo đè lên eo anh.
Anh thay áo sơ mi màu trắng và cài cúc đầu.
Eo hơi lộ ra ngoài trông hơi chút quyến rũ
Sau đó anh thay quần, thay ở trước mặt Tô Hà. Tô Hà cũng không dám nhìn mà chôn ở trong chăn, lẩm nhẩm lầm nhầm hỏi anh: “Xong chưa, chắc chắn là bọn họ thúc giục anh đó.”
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, áo sơmi cũng chưa cài cúc xong, anh nhét áo vào quần, cúi xuống hôn lên trán Tô Hà một cái.
“Anh đi đây.”
Tô Hà: “ Ừm ừm ừm.”
Anh kéo thắt lưng, cúi đầu thắt nó rồi đi ra ngoài.
Tô Hà kéo chăn ra, ngơ ngác mà nhìn cửa phòng.
Hồi lâu, nghe thấy cửa bên ngoài đã được đóng lại, Tô Hà mới xuống giường, chạy tới lấy điện thoại của mình.
*
Tạ Lâu cài nút cổ áo sơ mi bằng một tay, trong khi tay kia đang nghe điện thoại.
Trợ lý Lý bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn trời đất, tổng giám đốc Tạ rốt cuộc cũng nghe điện thoại, tổng giám đốc Mao cũng tới, đều đang ở trong phòng hội nghị chờ cậu đấy…”
Tạ Lâu: “Nửa giờ nữa đến, anh chiêu đãi cho tốt trước.”
Trợ lý Lý vui mừng: “Được được.”
Chỉ cần có thể liên hệ đươc với người là tốt rồi, vừa mới gọi lâu như vậy cũng không nhận, cũng không biết tổng giám đốc Tạ làm gì nữa. Trợ lý Lý tất nhiên là không dám hỏi.
Điện thoại bị ngắt, Tạ Lâu ra khỏi thang máy.
Đi đến nhà để xe dưới hầm, chân dài hơi ngừng lại, trong đầu anh hiện lên một màn Tô Hà nhìn lén anh cởi bao.
Ánh mắt kia.
Làm như có chút phòng bị, hoặc là có chút nghi ngờ cùng lo lắng.
Đôi mắt anh lạnh đi vài phần, kéo cửa xe ra ngồi vào.
Một tay cầm vô lăng, tay kia từ từ cài khuy măng sét.
Càng nghĩ thì tức giận càng tăng lên.
Cho nên, Tô Hà sợ anh làm không đủ hả?
Phải không?
Người phụ nữ này thế mà lại bắt đầu tính toán gì rồi.
A…..
*
Sau khi nhận điện thoại xong thì có vài cuộc gọi đến, là Lưu Na, Trần Diệu, còn có trợ lý Lý, tất cả đều là người trong công ty gọi tới.
WeChat cũng có vài tin.
Tô Hà ngồi xếp bằng trên sô pha, nghĩ là nên trả lời hay không.
Cuối cùng vẫn sợ bọn họ lo lắng nên nhắn một tin We Chat cho Lưu Na.
Tô Hà: “Chị Lưu, anh ấy ra ngoài rồi, ước chừng nửa giờ nữa sẽ đến.”
Sau khi gửi đi, Lưu Na không hồi âm. Tô Hà cảm thấy nhiệm vụ hoàn thành nên đặt điện thoại ở trên bàn trà, về phòng thay một bộ quần áo ở nhà, vào phòng bếp nấu chút gì đó ăn.
Tạ Lâu rất vội nên cũng không ăn cơm, Tô Hà làm nhiều thêm một chút, tự ăn một phần, một phần khác đặt ở trong nồi giữ ấm, chờ tối nay anh trở về là có thể ăn.
Bên đây.
Jaguar màu đen đã tới lầu một công ty, vì có chút vội nên Tạ Lâu chạy xe xuống tầng hầm để xe.
Lưu Na cùng trợ lý Lý xuống dưới đón. Lúc nhìn cửa xe mở ra, Tạ Lâu mang theo một tầng hơi nước đi ra, trợ lý Lý nhanh chòng chào đón: “Tổng giám đốc Mao còn chưa ăn cơm, đang chờ đấy, tôi gọi cơm ở Ngọc Lâu rồi đợi lát nữa đưa đến, buổi tối họp xong, cậu có muốn mở một phòng bao cho anh ta không?”
Tạ Lâu ồ lên một tiếng: “Cũng có thể.”
Anh đi nhanh vào bên trong.
Lưu Na cùng trợ lý Lý đi theo phía sau. Vào thang máy, đèn đuốc sáng trưng. Lưu Na lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, đúng là Tô Hà gửi tới. Lưu Na nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, trước hết trả lời Tô Hà rồi quay đầu lại nhìn qua Tạ Lâu, thấy cần cổ thon dài kia có một vết cắn rất sâu.
Vừa nhìn đã biết là mới vừa cắn xuống.
Cô ấy ngẩn người.
Xoay người lại nhìn trợ lý Lý, ánh mắt trợ lý Lý cũng liếc mắt một cái nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều hiểu rõ cả.
Tổng giám đốc Tạ đây là làm xong chuyện rồi mới đến.
Hôn quân nha hôn quân nha.
Trợ lý Lý đỡ mắt kính xuống, khụ một tiếng.
Lưu Na cũng nhịn cười, sau đó cô ấy cúi đầu gửi một WeChat cho trợ lý Lý: “Tổng giám đốc Tạ ham muốn tình dục rất mạnh nha, ngay cả công việc cũng có thể chậm trễ.”
Trợ lý Lý lại khụ một tiếng dữ dội.
Ba người ra khỏi thang máy, vào phòng họp, tổng giám đốc Mao cùng Trần Diệu đã uống trà, bên cạnh còn có kế toán Lâm đang pha trà.
Tạ Lâu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống mới nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Sắc mặt tổng giám đốc Mao mới dịu đi một chút: “Tổng giám đốc Tạ thật là người bận rộn, để tôi chờ hơn một giờ rồi đấy.”
Tạ Lâu cầm tài liệu do trợ lý Lý đưa, lật một trang và đẩy cho tổng giám đốc Mao, “Bây giờ chúng ta tiến vào vấn đề chính, anh xem xem?”
“Được.”
Đổi thành người khác để hắn ta chờ như vậy, hắn ta đã sớm phủi tay chạy lấy người. Hôm nay là cậu chủ Tạ, vậy nhịn thôi. Về sau còn có rất nhiều hợp tác đấy.
*
Tô Hà đi làm hai ngày thì đến cuối tuần. Nhân viên ở Lạp Vực đến cuối tuần là có ngày nghỉ. Tô Hà nghỉ hai ngày, 11 giờ trưa đi đón Vương Huệ.
Mấy ngày nay Tạ Lâu có chút bận nên anh kêu trợ lý Lý đưa Tô Hà đi.
Vào lúc này, Tô Hà càng cảm thấy không thi bằng lái là không được, còn phải phiền toái người khác nữa. Trợ lý Lý vẫn rất vui vẻ rút ra khỏi công việc và đón vợ của ông chủ.
Tới ga tàu cao tốc, Tô Hà gọi điện thoại qua cho Vương Huệ.
Vương Huệ ở đầu kia không nhận, nhưng chỉ lát sau, người đã từ trong đám đông xuất hiện. Lúc Tô Hà nhìn thấy thì hơi có chút chần chờ. Cô đã quen với vẻ ngoài sáng sủa và xinh đẹp của Vương Huệ, cô hiếm khi thấy Vương Huệ ăn mặc giản dị như vậy, chỉ có áo khoác xám và quần tây đen đi trong đám đông, khí chất của phu nhân trước kia hoàn toàn biến mất.
Cởi ra chỉ là làn da của một người bình thường.
Tô Hà ngồi yên hai giây mới đẩy cửa xuống xe đi về phía Vương Huệ.
Mẹ con bốn mắt nhìn nhau, Vương Huệ cười đi nhanh hai bước: “Mẹ thiếu chút nữa không tìm được lối ra.”
Tô Hà: “Sao mẹ không nghe điện thoại?”
Vương Huệ: “Không nghe thấy, để mẹ xem.”
Nói xong bà cúi đầu cầm điện thoại lên, mái tóc bạc trắng bên thái dương hiện ra trước mắt Tô Hà. Tô Hà dời tầm mắt, nhận lấy hành lý nhỏ của bà rồi nói: “Đi thôi, nơi này không thể dừng xe, lên xe rồi nhìn mẹ.”
“Ừ, được rồi.” Vương Huệ theo sát Tô Hà đi đến ven đường.
Lần đầu tiên bà ngồi tàu cao tốc, vào tàu cao tốc náo loạn cũng thật chê cười. Lúc này mặt mũi có chút khô nóng, xuống tàu cao tốc tìm không thấy cửa ra, ở bên trong vòng một vòng mới tìm được, đến nỗi điện thoại vang lên cũng chưa nghe thấy.
Lại nhìn thấy chiếc Jaguar màu đen, Vương Huệ nhìn Tô Hà.
Tô Hà kéo cửa xe ra để Vương Huệ lên xe, Vương Huệ cúi người ngồi xuống, có chút không được tự nhiên.
Trợ lý Lý làm tài xế rất lễ phép mà quay đầu cười chào hỏi: “Chào dì.”
“Chào con.” Vương Huệ chưa gặp qua bạn trai của Tô Hà nên không xác định này có phải hay không. Sau khi Tô Hà lên xe, đóng cửa xe lại thì Vương Huệ nắm lấy tay Tô Hà.
Tô Hà theo ánh mắt của bà nhìn qua mới nhỏ giọng nói: “Anh ấy là đồng nghiệp trong công ty con, tiện đường lại đây đón chúng ta, đợi lát nữa đưa chúng ta đến chỗ thì anh ấy phải về công ty.”
Vương Huệ gật đầu: “À, như vậy à.”
*
Trợ lý Lý ở phía trước nhìn thẳng lái xe. Nghĩ thầm, bà chủ thật đúng là khiêm tốn, cậu được đặc cách cử làm tài xế cho cô.
Cũng không nói với mẹ hai câu à?
Bạn trai con phái tới?
Cậu đỡ đỡ mắt kính, đưa hai người đi thẳng tới trung tâm thương mại.
Sau khi xuống xe, mở cửa xe ra thì Vương Huệ sửng sốt bước xuống xe. Tô Hà không có lấy túi hành lý của Vương Huệ mà móc lấy cánh tay Vương Huệ đi đến trung tâm thương mại.
Túi hành lý đợi chút nữa trợ lý Lý sẽ đưa đến bên nội thành cũ Hoa Đông.
Vương Huệ nhìn trung tâm thương mại này thì trong lòng chua xót.
Nơi đấy vốn là nhà họ Tô cùng người khác hùn vốn mở rộng, sau đó lại thiếu tiền, cổ phần lấy giá thấp bán đi.
Đi được vài bước, Tô Hà mới phát hiện cảm xúc của Vương Huệ. Cô liếc nhìn biển hiệu của trung tâm mua sắm và nói, “Đó không phải là chỗ trước đó chúng ta quy hoạch. Nó đã được chỉnh đốn qua vào năm ngoái …”
Ý tứ chính là dù sao cũng tìm không thấy cảm giác quen thuộc.
Không cần thương cảm.
Vương Huệ ừ một tiếng, theo sát Tô Hà đi vào. Tô Hà nói: “Chúng ta đi ăn một bữa cơm, mẹ muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”
Vương Huệ không có tâm tư gì, bà nói: “Đều được.”
Tô Hà không hỏi lại, mang bà đến tiệm cơm Tây.
Miễn cho Vương Huệ nhìn đến đồ ăn Trung Quốc lại nghĩ tới bà ngoại xong lại lải nhải với cô.
Ai biết mới bước vào một chân đã gặp phải Tạ Lâu cầm áo khoác còn Trần Diệu bên cạnh đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Hà dừng bước.
Trong nháy mắt, trong đầu Tô Hà hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng giữ lại là tạm thời làm bộ không quen biết. Vì thế cô không cảm xúc mà thu hồi tầm mắt, mang theo Vương Huệ đi đường khác.
Trần Diệu vốn dĩ há mồm muốn chào nhưng thấy Tô Hà như vậy thì miệng khép lại, suy tư hai giây thì cậu dựa sát vào Tạ Lâu, mang theo ý tứ xem kịch hay: “Hà Hà làm bộ không quen biết cậu à? Đó là mẹ cô ấy hả?”
“Tạ Lâu, thân phận này của cậu còn chưa được khẳng định à, cậu muốn đính hôn? Chậc….”
Tạ Lâu hiện lên một chút tức giận trong đôi mắt, anh vừa định gọi người.
Hành động của Tô Hà trực tiếp đánh vào mặt anh.
Anh nhìn chằm chằm Tô Hà ngồi xuống, một lúc sau anh rũ mắt nói: “Quay lại nói tổng giám đốc Mao chỉnh sửa tư liệu rồi gửi vào hòm thư cho tớ, buổi chiều tớ sẽ không đến đó.”
Trần Diệu lập tức cự tuyệt: “Tớ mới không làm đâu.”
Tạ Lâu lạnh lùng nhìn Trần Diệu một cái, “Có thể, Cayenne của cậu chuẩn bị bị đâm một trận nữa ấy chớ?”
Trần Diệu: “Con mẹ nó, Tạ Lâu cậu đừng đê tiện như vậy coi.”
Mẹ nó.
Khi lại xảy ra chuyện, chiếc xe bị anh trai tịch thu.
Mẹ nó mẹ nó.
Cậu nhân từ nương tay, không có thủ đoạn độc ác như thằng đàn ông Tạ Lâu này.
“Cút đi.” Trần Diệu mạnh mẽ ném xuống những lời này, nhìn đồng hồ rồi rời khỏi tiệm cơm Tây.
*
Tô Hà đã chọn một vị trí trong góc để ngồi xuống, chọn thực đơn và chỉ muốn hỏi Vương Huệ còn thích món thăn bít tết không thì trước mặt tối sầm lại, Tạ Lâu trầm giọng truyền đến: “Chào dì.”
Tô Hà run tay cùng Vương Huệ ngẩng đầu lên.
Tạ Lâu thong thả ung dung mà treo áo khoác ở lưng ghế Tô Hà, xắn tay áo lên rồi ngồi ở bên cạnh Tô Hà.
Trên bàn cơm lập tức yên tĩnh.
Vương Huệ nhìn về phía Tô Hà.
Tô Hà hơn nửa ngày mới đặt menu xuống rồi gọi: “Tổng giám đốc Tạ….”
Đáy lòng Tạ Lâu cười lạnh, anh cầm lấy tay Tô Hà đặt ở trên lật qua, mười ngón giao nhau, tiếng nói mang theo một chút mịt mờ tức giận: “Không gọi chồng à? Kêu Tổng giám đốc Tạ ư? Anh… Thật không thể gặp mặt người khác sao?”
Những lời sau đó đã được nén ra khỏi kẽ răng với sự tức giận.
Vương Huệ mở to hai mắt, nhìn đi nhìn lại bàn tay giữa hai người và vẻ mặt của họ.
Tô Hà nhắm mắt, muốn rút tay về.
Tạ Lâu dùng sức túm chặt lấy một lần nữa, anh đè giọng lại: “Tô Hà, anh thật sự tức giận.”
Tô Hà nhìn anh một cái, sau đó từ bỏ mà nói với Vương Huệ: “Mẹ, bạn trai con Tạ Lâu, tụi con cùng trường, đều là đại học Hải Thành.”
*
Vương Huệ biết Tô Hà có bạn trai, cũng biết đại khái là người có tiền nhưng không nghĩ tới lại đẹp trai, hơn nữa đầy khí chất như vậy, thực sự có chút dọa người. Nhưng bà từng là bà chủ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bạn trai này của Tô Hà có bản lĩnh, bà vẫn luôn hy vọng Tô Hà có thể tìm người có điều kiện tốt.
Lúc này tận mắt nhìn thấy, bà có chút vui mừng.
Bà gật đầu: “Chào con, chào con, dì là Vương Huệ, mẹ của Tô Hà.”
Bà cười nhưng trong lòng Tô Hà thật ra không vui, bởi vì trước đây cô đã biết Vương Huệ muốn cô tìm một người có điều kiện tốt. Cô sợ Vương Huệ đánh chủ ý lên trên đầu Tạ Lâu.
Nhưng hiện giờ Tạ Lâu tự mình tới của, cô cũng không thể đẩy ra ngoài.
Tô Hà theo bản năng mà dùng móng tay cào vào lòng bàn tay của Tạ Lâu, Tạ Lâu liếc nhìn cô, anh không hiểu tâm tư của cô mà chỉ lạnh lùng nhìn qua cô.
Xoay người lại anh mới cầm menu hỏi Vương Huệ: “Dì muốn ăn cái gì? Nơi này thịt thăn không tồi, còn có canh bò hầm, con gọi cho dì nhé?”
Đổi thành trước kia, Tạ Lâu không hề chăm sóc người như thế này.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Tô Hà cùng Vương Huệ ngẫu nhiên gọi video ngẫu nhiên WeChat, anh đều nhìn vào trong mắt, biết quan hệ mẹ con này đang được chữa trị. Hơn nữa anh tồn đọng tâm tư muốn đính hôn, hai gia đình phải hòa thuận với nhau, đúng không?
Vương Huệ được đối đãi lễ phép như thế, trong lòng có chút vui vẻ, bà cười nói: “Tô Hà giúp dì chọn rồi, con ăn chưa? Thuận tiện cùng nhau ăn đi.”
Tạ Lâu: “Con ăn rồi, con uống ly cà phê là được.”
Sau đó anh nhìn Tô Hà: “Chọn chưa?”
Người đàn ông này nhìn cô, đôi mắt đều mang theo dao nhỏ, Tô Hà mím môi, trong lòng cũng tức giận nên cô nói: “Chọn rồi, anh có việc bận thì đi trước đi.”
Ngại với Vương Huệ ở đây, Tạ Lâu chỉ giận ở trong lòng, anh đáp: “Không vội, cùng hai người ăn cơm.”
*
Chỉ lát sau, cơm của Tô Hà cùng Vương Huệ được dọn lên bàn, cà phê của Tạ Lâu cũng tới.
Vương Huệ cắt miếng bít tết.
Tô Hà cũng cắt, Tạ Lâu nhấp một ngụm cà phê, nhìn cô cắt thì hai giây sau, anh lấy qua con dao của cô, “Chậm rì, để anh.”
Nói xong thì thò tay cắt thành những miếng nhỏ cho Tô Hà.
Tay áo anh xắn lên lộ ra cánh tay, cắt thật sự chuyên tâm. Tô Hà nhìn qua thì tức giận đột nhiên có chút tiêu tán, cô lẩm bẩm một câu: “Được rồi, em muốn ăn.”
Tạ Lâu dùng nĩa gắm một miếng, “Đút em nhé?”
Tô Hà hất bay tay anh, “Thần kinh.”
Sau đó cô đoạt lấy nĩa tự mình ăn. Vừa ngước mắt đã thấy Vương Huệ mang theo ý cười nhìn bọn họ, trong lòng Tô Hà lại cảnh giác lên, cô hỏi Vương Huệ, “Mẹ, con giúp mẹ cắt nhé?”
“Không cần, để mẹ, con ăn của con đi.” Vương Huệ lắc đầu, bà gần như đã cắt xong. Bà nhìn Tạ Lâu, trong lòng rất vừa lòng cũng có chút kiêu ngạo.
Tô Hà kiêu ngạo có thể tìm được chàng trai như vậy.
Bà vốn muốn hỏi các con có tính toán kết hôn hay không, sau đó nghĩ lại thì lời nói đến bên miệng cũng không hỏi nữa.
*
Tạ Lâu có nhiều cuộc gọi đến, ngồi một hồi thì điện thoại vang lên rất nhiều lần. Anh cầm lên đi ra ngoài nhận, Tô Hà cùng Vương Huệ ăn gần hết, Vương Huệ nhìn Tạ Lâu đi ra ngoài, thuận tay kéo tay Tô Hà một chút.
Tô Hà cho rằng Vương Huệ muốn nói chuyện về Tạ Lâu thì có chút cảnh giác. Vương Huệ lại nhỏ giọng hỏi: “Chú Chu của con có phải gọi điện thoại cho con, nói Chu Ngữ Ngữ thi đậu đại học Hải Thành, nói.. nói con chăm sóc nó một chút hay không?”
Tô Hà sửng sốt, cô nhìn chằm chằm Vương Huệ, mím môi: “Đúng vậy.”
Mẹ cũng định kêu con chăm sóc Chu Ngữ Ngữ sao?
Lời này Tô Hà đè ở trong cổ họng.
Ai ngờ, Vương Huệ ép giọng càng thấp, bà nói: “Con mặc kệ nó, sức khỏe nó vốn không tốt, con càng quản thì càng nhiều chuyện, chú Chu của con sẽ không trách con.”
Tô Hà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Huệ.
Đột nhiên thì trong lòng vui sướng.
Cô ồ lên một tiếng: “Dạ.”
“Đang nói chuyện gì thế?” Giọng nói trầm ấm truyền đến, Tạ Lâu ngồi xuống. Vương Huệ nới lỏng tay Tô Hà, cười lắc đầu: “Không có gì, con nói chuyện điện thoại xong rồi à?”
Tạ Lâu bưng cà phê lên uống một ngụm, thái độ với Vương Huệ càng nhiệt tình hơn một ít, “Lát nữa dì muốn đi đâu dạo? Thời tiết nóng, mua chút quần áo mặc nhé?”
Vừa rồi những lời của Vương Huệ bị đè xuống nhưng anh vẫn nghe thấy lời của Vương Huệ, đó là điều anh muốn. Vì thế anh mới mời như vậy, bởi vì đằng sau khu mua sắm này đều là những cửa hàng sang trọng.
Tô Hà lập tức quay đầu nhìn về phía Tạ Lâu, ánh mắt cảnh cáo.
Chuyện em cùng mẹ em anh đừng ᴆụng tới.
Tạ Lâu nhướng mày, trong lòng lại ngột ngạt, anh cười nói: “Chỗ anh có thẻ, cục cưng em đợi lát nữa dẫn dì đi ra khu phố phía sau dạo đi.”
Tô Hà: “……”
Mẹ nó.
Vương Huệ vừa nghe thấy thì mắt sáng rực lên một chút nhưng rất nhanh đã tối sầm lại, bà xua tay: “Không được, không cần mua cái gì đâu, dì cùng Tô Hà tùy tiện đi dạo là được, nếu con bận thì bận việc đi, không có việc gì đâu.”
Tạ Lâu thật sự có việc.
Vừa rồi anh nhận điện thoại, đã xảy ra chuyện với mảnh đất mà tập đoàn Thiên Sứ muốn mua.
Cấp tốc.
Tạ Lâu chỉ muốn ở lại thôi cũng không được.
Anh ra hiệu cho người phục vụ thanh toán hóa đơn, rồi nói với Vương Huệ: “Dì à, con thật sự có chút việc phải đến xử lý trước, để Tô Hà cùng dì đi dạo nhé.”
Nói xong anh cầm hóa đơn ký tên.
Sau đó, anh lấy ví của mình ra, lấy bốn hoặc năm thẻ và đưa chúng cho Tô Hà.
Tô Hà mới không nhận, cô lôi kéo Vương Huệ rồi nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Tạ Lâu nắm mấy tấm thẻ kia, híp mắt lại. Sau đó đứng dậy kéo Tô Hà sang một bên, cắn răng nói: “Em mà còn như vậy thì anh ở chỗ này hôn em, hôn đến khi em thành thật mới thôi.”
Tô Hà hung hăng nhìn anh: “Anh có bệnh à, mẹ em…. mẹ em….”
Làm sao cô có thể mở miệng nói đây? Mẹ cô là người ham mê hư vinh, đến lúc đó thật sự xem Tạ Lâu thành máy ATM, cô làm sao bây giờ? Cô sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ khổ sở, sẽ muốn ૮ɦếƭ.
Tạ Lâu nâng cằm lên, nhìn Vương Huệ vẫn luôn nhìn sang đây, ngón tay ngăn anh chặn lấy môi Tô Hà, nhỏ giọng: “Khó có dịp dì tới đây, không thể mua chút gì tốt cho dì sao?”
Tô Hà cắn răng: “Không phải vấn đề này.”
Tạ Lâu có lẽ đã biết vấn đề gì.
Anh cười lạnh một tiếng: “Có thể sử dụng tiền giải quyết vấn đề thì không thành vấn đề, Tô Hà, em một đường này đẩy thẳng anh ra ngoài, làm anh khó chịu cực kỳ.”
Xong rồi.
Anh đập thẻ xuống bàn rồi xoay người rời đi.
*
Vương Huệ ở xa xa nhìn qua, thấy Tạ Lâu đột nhiên rời đi, một hồi lâu mới đi tới, đi đến bên cạnh Tô Hà.
Tô Hà nhìn những tấm thẻ đó, thật muốn ném vào thùng rác, cuối cùng cô vẫn lấy lên, kéo lấy cánh tay Vương Huệ: “Chúng ta đi dạo đi, mẹ muốn mua cái gì?”
Vương Huệ cười nói: “Không có gì đặc biệt muốn mua, tùy ý nhìn xem là được.”
Tô Hà: “Được ạ.”
Chỉ cần không đề cập tới hàng xa xỉ, cô đều có thể thỏa mãn.
Hai mẹ con đi ra ngoài dạo, Vương Huệ thật sự thành thật không muốn cái gì. Tô Hà chủ động mua cho bà những bộ quần áo đẹp, không phải quần áo hàng hiệu nhưng đều là hàng chất lượng. Vương Huệ cũng muốn mua một bộ đồ ưng ý cho Tô Hà nhưng ngại vì túi tiền của bà, chọn tới chọn lui được một chiếc váy rẻ hơn.
Tô Hà chả sao cả, còn rất vui vẻ mà nhận lấy.
Hai người dạo xong thì trở về nội thành cũ, Vương Huệ nói buổi tối bà nấu cơm.
Tô Hà gật đầu, nói: “Con đi mua đồ ăn.”
Nói xong, cô đi xuống lầu, mới vừa đi xuống cầu thang thì Tạ Lâu gọi tới.
Tô Hà chọn một vài món rồi mới bắt máy.
Tạ Lâu ở đầu kia hỏi với giọng lạnh lùng: “Thẻ cũng chưa dùng đúng không? Cùng anh phân chia rõ ràng như vậy hả? Về sau kết hôn tiền lễ hỏi theo thành phố B đưa cho em thế nào đây?”
Thành phố B đã từng có cái chuyện xưa rất nổi tiếng về tiền lễ hỏi.
Nhà trai cho nhà gái một bao lì xì, bên trong bao lì xì cuốn mười tờ tiền một trăm tệ, một ngàn tờ một tệ, một chồng thật dày. Nhà gái cho rằng được bao lớn tiền lễ hỏi, lấy ra tới mới trợn tròn mắt…
Hơn nữa lúc ấy cô ta còn phát sóng trực tiếp, thành trò cười nhất thời.
Tô Hà yên lặng hai giây, có chút ấm ức: “Sao anh dữ như vậy?”
Tạ Lâu: “……”
Ba giây sau, Tạ Lâu mềm giọng xuống: “Không… dữ mà….”
Không dữ à?
……
Má nó.
Tức không đứng dậy nỗi.