Bận rộn xong, hai người đến 8 giờ rưỡi mới ăn cơm. Muốn xuống lầu lại ngại phiền toái nên cuối cùng vẫn gọi điện thoại kêu thức ăn. Chờ đến lúc ăn, Tô Hà ấn điện thoại không rời tay.
Tạ Lâu biết mật mã của cô nên cô không định cho anh ᴆụng tới điện thoại, cũng có chút phòng bị.
Tạ Lâu liếc mắt đã nhìn ra cô đang phòng bị, ném điện thoại mình đến trước mặt cô, tùy tiện phóng qua, lời nói không rõ ràng nhưng ý tứ hẳn là hiểu.
Đáng tiếc Tô Hà không có ý kiểm tra anh.
Sắc mặt của Tạ Lâu trở nên tối sầm lại, vuốt eo cô, dụ dỗ cô nói chuyện phiếm với anh, không cần dùng cái điện thoại rách nát đó nữa.
“ Bệnh tình của mẹ em thế nào rồi?” Anh không có cảm tình gì với mẹ của Tô Hà. Dựa theo trước kia, khẳng định là sẽ không hỏi.
Đây đúng là câu hỏi thăm khi không có gì để nói.
Tô Hà: “Xuất viện, về nhà ở rồi.”
Tạ Lâu: “À.”
Tạ Lâu lại hỏi: “Em còn có em gái riêng à?”
Tô Hà nghịch điện thoại, “Ừm.”
Tạ Lâu: “Ba dượng là người thế nào?”
Thật sự khó xử anh.
Một hai phải hỏi vấn đề của vài người mà anh không để vào mắt.
Nhưng mặt khác, Tạ Lâu thật sự muốn hiểu biết về tình huống nhà Tô Hà, ít nhất muốn biết nhiều hơn trợ lý Trần một ít. Này với anh mà nói vẫn cứ là một cái gai.
Tô Hà nhớ tới cuộc điện thoại hôm nay.
Thật ra không khó nhận ra là Vương Huệ có chút thay đổi đều có liên quan đến ba Chu. Ba Chu lúc trước cũng làm hòa cho Tô Hà cùng Vương Huệ, nhưng không có một chút tác dụng.
Lúc này, không biết có phải Vương Huệ từ bệnh tỉnh lại, dỡ xuống một chút phòng bị hay không mà thái độ tới vừa vặn tốt. Tô Hà hiện giờ sẽ cảm thấy không an toàn, nói trắng ra là bởi vì không có có người dựa vào, ngay cả người thân nhất cũng không yêu cô, cô làm sao có thể tin tưởng còn có người khác sẽ yêu cô.
Tô Hà: “Cũng được, chú Chu khá tốt.”
Tạ Lâu: “À, thế thì không tệ.”
Trong lòng đã cho ba dượng này đạt tiêu chuẩn.
*
Rất nhanh, cơm đã được đưa tới. Tạ Lâu đi mở cửa, người phục vụ đẩy xe đẩy đặt thức ăn vào, mặt trên là cháo gạo nếp, gà, bánh bao, chiên, trứng ốp la, cơm bày ra cả một bàn. Lúc này Tô Hà mới cảm thấy đói, cô ngồi xếp bằng xuống, Tạ Lâu cầm đũa nhúng qua nước rồi đưa cho cô, hai người an có một bữa cơm tối ấm áp cùng yên tĩnh.
Cơm nước xong đã hơn 9 giờ.
Phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Tô Hà nhìn về phía Tạ Lâu.
Tạ Lâu ngậm kẹo que không biế lấy từ nơi nào, ngước mắt lên nhìn cô: “Hả?”
Tô Hà: “Anh cần phải trở về.”
Tạ Lâu híp mắt: “Không cho anh ngủ tại đây hả?”
Cái đạo lý gì đây.
Ngày đầu tiên làm lành không phải anh anh em em sao.
“Công ty còn có nhiều người ở đây như vậy.” Tô Hà nhắc nhở, dưới mí mắt nhiều người như thế, bớt phóng túng lại một chút. Hơn nữa, tâm tình cô cũng vừa mới phục hồi.
Tạ Lâu túm lấy cánh tay Tô Hà kéo lại đây, đè ở trong lòng иgự¢, “Em lại thẹn thùng cái gì? Lúc này anh không ngủ lại trong phòng em mới khiến nhiều người nghĩ này kai đấy, nếu không, em lên lầu với anh nhé?”
Nói tóm lại, hai người chiến tranh lạnh đến bây giờ. Anh nhẫn nhịn cũng đủ lâu rồi, tối hôm qua có cồn nên thiếu chút nữa anh đã lại đây đè cô ra làm rồi.
Tô Hà dán không mặt vào cổ anh, ngửi thấy trên người anh có mùi khô mát nên nhỏ giọng: “Ngày mai phải xuất phát sớm, Tạ Lâu, anh bớt phòng túng lại đi.”
Tạ Lâu Ϧóþ eo cô, muốn ôm cô lên, nghe vậy mới cúi đầu nhìn cô.
Trong mắt Tô Hà mang theo kiên quyết.
Tạ Lâu lấy que kẹo trong miệng ra hôn lên khóe môi cô một cái, sợ quá mạnh mẽ thì cô khó chịu, vì thế anh nhỏ giọng dụ dỗ: “Về Hải Thị, không được từ chối anh.”
“Được.” Đồng ý trước đã, Tô Hà nghĩ như vậy.
*
Đưa Tạ Lâu ra cửa, bị anh bắt lấy để ở trên vách tường hôn mãnh liệt một hồi lâu. Cho đến khi Tô Hà nắm cổ áo anh giãy giụa thì Tạ Lâu mới nhả ra, đuổi sói ra khỏi phòng đương nhiên yêu cầu trả giá một chút đại giới.
Một đêm này, hai người đều ngủ ngon.
Ngày hôm sau vé máy bay đặt là 9 giờ rưỡi. 7 giờ hơn phải thu dọn, Tô Hà kéo va li ra cửa liền nhìn thấy Lưu Na cũng ra tới. Hai người chạm mặt nhau, Tô Hà cũng có chút xấu hổ, cô lễ phép gọi một tiếng chị Lưu.
Lưu Na không lộ vẻ gì đặc biệt, cô ấy chỉ cười, nhẹ nhàng hơn bình thường một chút..
“Chào buổi sáng.”
Tô Hà: “Chào.”
Hai người cùng nhau đi thang máy, trợ lý Lý cùng Nguyên Công dường như đã đi xuống nên không gặp bọn họ ra tới. Xuống đến lầu một, liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe ngừng ở cửa.
Lưu Na cười một tiếng: “Tổng giám đốc Tạ hôm nay rất tuấn tú.”
Tô Hà theo ánh mắt cô ấy nhìn qua đã thấy Tạ Lâu mặc áo sơmi màu đen, đeo cà vạt, quần dài màu đen, tóc còn chải chuốt lại, cúi đầu nhìn điện thoại.
Gương mặt điển trai thế kia thu hút nhiều người.
Tim Tô Hà đập nhanh.
Sau đó cô mím môi, lôi kéo va li bước xuống bậc thang.
Tạ Lâu cất điện thoại, tiến lên lấy va li của cô.
Động tác của trợ lý Lý bên cạnh cũng chưa nhanh bằng anh, xấu hổ đứng qua bên cạnh.
Tạ Lâu nói với Tô Hà: “Đến sân bay lại ăn sáng.”
“Ừm.”
*
Ra ngoài sau giờ cao điểm, đến sân bay vẫn còn nhiều thời gian. Tô Hà cùng trợ lý Lý đi lấy vé máy bay, khi trở lại, Tạ Lâu nắm tay Tô Hà đi.
Hoàn toàn không màng vài người phía sau.
Bọn Lưu Na một chút cũng không kinh ngạc, chính tự m2inh tìm chỗ ngây người thôi.
Hai anh Nguyên Công mang thần sắc có chút uể oải, đi theo phía sau Lưu Na, muốn ăn sáng ké. Lưu Na một bên mua cà phê một bên hỏi: “Các người sao có thể tùy ý ghép tôi với tổng giám đốc Tạ? Này không phải nhận dạy dỗ sao? Còn muốn tôi mời các người ăn sáng hả? Nằm mơ đi….”
Hai người: “……”
Bên này, Tạ Lâu mang theo Tô Hà lên lầu, tìm một tiệm mì ăn mì.
Tạ Lâu vẫn kén ăn, chống cằm nhìn Tô Hà ăn.
Tô Hà cắn một miếng mì, ngẩng đầu nhìn anh, Tạ Lâu nhướng mày, “Ăn đi, nhìn anh làm gì?”
Tô Hà nhìn xuống, nhìn thấy chén trước mặt anh, một lúc sau, cô cúi đầu gắp một miếng thịt nạc kẹp cà chua, đưa tới bên môi anh.
Tạ Lâu sửng sốt, sau đó mặt mày sáng sủa, hàm chứa ý cười, há mồm tiếp nhận.
Trong lòng ngọt như mật vậy.
“Anh cảm thấy em có thể cho anh ăn một miếng nữa.” Tạ Lâu nhắc nhở.
Tô Hà: “…… Em không ăn, đều đút anh ăn được không?”
Tạ Lâu: “Được.”
Tô Hà: “……”
Lười chiều anh ghê.
*
Khác với duyên phận vô tình trước đó, lúc này đăng ký, trợ lý Lý cùng vài người tự động để lại hai vị trí trước cho Tô Hà cùng Tạ Lâu.
Ước chừng tầm ba giờ chiều sẽ tới Hải Thị, cả nhóm chưa kịp nghỉ ngơi thì về thẳng công ty.
Người của tập đoán Thiên Sứ đã ở trong công ty chờ, Tô Hà vừa vào cửa đã phát hiện ra không khí háo hức tràn ngập. Nữ thực tập sinh vừa thấy Tô Hà thì nhanh chóng vẫy tay: “Tô Hà mọi người đã về rồi.”
Tô Hà cười đi qua đó, nhét va li vào dưới bàn trước rồi nhìn cửa phòng họp đóng chặt lại, “Sao có trận đánh lớn như vậy?”
“Chủ tịch tập đoàn Thiên Sứ đã tới rồi, ở bên trong đấy, haiza, thật là đẹp trai, có chút giống tổng giám đốc Tạ, chẳng qua thành thục hơn một ít.” Nữ thực tập sinh bĩu môi nhìn về phía phòng họp.
Tô Hà à một tiếng.
Cô đại khái biết một ít.
Cậu nhỏ của Tạ Lâu tên là Cố Diệc Cư. Cố Diệc Cư mấy năm nay soán vị trở thành chủ tịch tập đàon Thiên Sứ, giao rất nhiều án tử cho Tạ Lâu bên này làm.
Mà cậu nhỏ này của anh dường như mánh khoé chồng chất, chỗ nào cũng đều có.
*
Mở họp tạm thời không có chuyện cho thực tập sinh cho bọn cô, i thẳng vào phòng họp ngay sau khi họ quay lại. Trần Diệu che miệng ho khan đi ra, nhìn thấy Tô Hà lập tức giơ lthì lập tức hiên lên gương mặt tươi cười, Tô Hà cũng cười với cậu ta, sau đó Trần Diệu cầm một ít tài liệu đi vào mở họp.
Nữ thực tập sinh kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp sôcôla Ferrolite từ đó, đưa cho Tô Hà và nói: “Đây là trước khi đi trợ lý Trần kêu em đưa cho chị.”
Tô Hà nhìn chiếc hộp đóng gói xinh đẹp kia, thình lình lại nghĩ tới hình ảnh ngày đó.
Phía sau lại có cảm giác ớn lạnh cả người.
Cô nói: “Mọi người cùng nhau ăn đi.”
Không thể để Tạ Lâu thấy.
Nữ thực tập sinh tất nhiên vui vẻ rồi, lập tức cầm lấy, xung phong nhận việc: “Em chia nhé?”
“Được.” Tô Hà gật đầu.
Cuộc họp này kéo dài rất lâu.
5 giờ rưỡi toàn công ty tan tầm, hầu hết mọi người đều đi rồi. Tô Hà ngồi ở ghế văn phòng, cầm lấy điện thoại muốn gửi WeChat cho Tạ Lâu.
Nói chính mình về nhà trước.
Quần áo của ngày hôm qua thay ra mà chưa giặt.
Điện thoại mới vừa cầm lấy thì Tạ Lâu betn kia đã gửi lại đây.
Tạ Lâu: “Đêm nay em về ký túc xá, anh phải về nhà một chuyến.”
Về nhà hẳn là chỗ cha mẹ anh.
Tô Hà: “Dạ.”
Tạ Lâu cũng không trở về, Tô Hà đứng lên, kéo vali từ bàn ra tới. Ngẩng đầu lại thấy một người đàn ông cao lớn cầm điện thoại đi tới đây, anh ta đi ngang qua Tô Hà, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi Tô Hà một câu: “Cô là Tô Hà?”
Tô Hà có chút không rõ nguyên do, người đàn ông mặc rất tao nhã, cũng đẹp trai, có cảm giác vài phần quen thuộc, nhưng tự dưng lại có chút vô lại.
Có một vết sẹo nhỏ trên cằm.
Cô: “Đúng vậy.”
Anh ta ừ một tiếng thì gật đầu, gì cũng chưa nói mà đi về phòng trà nước.
Giọng nói trầm và cũng chững chạc.
Tô Hà: “……”
Sau khi kéo va li ra cửa công ty cô mới muộn màng phản ứng lại.
Người đàn ông vừa rồi là cậu nhỏ của Tạ Lâu.
Trở lại ký túc xáđại học Hải Thành, chỉ có một mình Trần Lâm ở đấy.Chị ấy đang xem phim, thấy Tô Hà đã trở lại thì có chút phấn khích: “Thích hợp cùng chị đi ăn cơm.”
Tô Hà cất vali đi và hỏi: “Hai người họ đâu rồi?”
“Đều đi ra ngoài hẹn hò rồi.” Trần Lâm ấn ngừng phim truyền hình, chuyển qua ghế dựa nhìn Tô Hà. Tô Hà à một tiếng, cầm quần áo đi thay. Lúc trở ra thì nhìn thấy điện thoại có người liên hệ mới.
Cô click mở.
Là Vương Huệ thêm cô.
Tô Hà ngừng lại và bấm đồng ý. Lúc trước cô chuẩn bị đến Hải Thị đi học đã xóa Vương Huệ. Lúc này lại thêm vào.
Vương Huệ không nói chuyện.
Ngược lại là ba Chu đã gừi WeChat cho Tô Hà.
Ba Chu: “Mẹ còn thêm WeChat cùa con, Tô Hà, đồng ý cho bà ấy đi con.”
Tô Hà: “Con biết rồi.”
*
Đêm đó, Tạ Lâu trở về nhà cũng chưa gừi WeChat cho Tô Hà, đoán chừng là bận rộn. Tô Hà với Trần Lâm cùng nhau xem TV, Ôn Mạn cùng Trì Dĩnh cũng một buổi tối không về, trong ký túc xá rất yên tĩnh. Ngày hôm sau Tô Hà đi làm, Tạ Lâu vẫn luôn không có tới, dường như có chút cảm giác biến mất.
Tô Hà bồn chồn cả ngày không yên.
Tới giờ tan tầm.
Tô Hà mới từ trong miệng Trần Diệu biết đượcTạ Lâu sinh bệnh.
Còn bệnh cũng không nhẹ.
Ngày hôm qua một người đang khỏe, hôm nay liền sinh bệnh sao?
Trần Diệu cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh cũng không biết, là tổng giám đốc Cố bảo anh nói với em một tiếng.”
Tô Hà: “Em có thể tìm anh ấy ở chỗ nào?”
Trần Diệu: “Khu vực mới Hoa Đông.”
Tô Hà: “Được.”
Nói xong, Tô Hà thu dọn đồ tan tầm, gọi xe đến Khu vực mới Hoa Đông, ở tiệm thuốc dưới lầu còn mua một ít thuốc hạ sốt. Đi vào cửa, Tô Hà đặt vân tay mình lên còn có chút thấp thỏm, nhưng một chút đã mở ra. Cô đẩy cửa đi vào đã gặp trực diện Cố Diệc Cư.
Anh ấy đang đi ra.
Hai người đối mặt nhau.
Lập tức Tô Hà hoảng loạn.
Nửa ngày sau mới gọi: “Tổng giám đốc Cố.”
Cố Diệc Cư dường như không ngạc nhiên khi cô đến, ậm ừ, nhặt chiếc áo khoác trên ghế sô pha và nói: “Nó ૮ɦếƭ sống phải về đến bên này, tôi đã kêu người đưa nó tới đây, có bác sĩ gia đình chăm sóc nên cô không cần lo lắng, thế nhưng ở bên nó nhiều hơn cũng tốt.”
Tô Hà đầy bụng muốn hỏi nhưng nghe xong lời này của anh ấy chỉ có thể gật đầu.
Cố Diệc Cư một bên mặc áo khoác một bên nhìn cô, nói thêm một câu: “Ngược lại là đứa ngoan ngoãn.”
Tô Hà: “……”
Sau đó anh ấy cầm chìa khóa xe muốn đi, Tô Hà nhanh chóng tránh đường. Cố Diệc Cư đi đến chỗ huyền quan, đột nhiên hỏi Tô Hà: “Đúng rồi, mấy ngày nay hai đứa giận dỗi?”
Tô Hà cứng đờ.
Cố Diệc Cư nhướng mày: “Nên trị nó.”
Tô Hà: “……”
Sau đó, Cố Diệc Cư lại nói: “Nó đột nhiên bệnh đến như vậy cũng là vì nguyên nấn mấy ngày nay hai người giận dỗi, toàn nghẹn trong lòng, sau khi hòa giải lười biếng nên nó mới bệnh.”
“Về sau, muốn dạy dỗ nó thì gây sự với nó nhiều hơn, sói con biến thành mèo con, chơi thật vui.” Nói xong, Cố Diệc Cư liền kéo cửa đi ra ngoài.
Lưu lại vẻ mặt Tô Hà hoang mang.
Cậu cháu này có thù oán à?
*
Trong phòng có mùi thuốc, bác sĩ gia đình đoán chừng đã đi ra ngoài. Tô Hà đi đến mép giường ngồi xuống, tay đẩy những sợi tóc trên trán Tạ Lâu ra. Anh nhắm hai mắt, nhíu mày lại, môi mỏng mím thành một đường.
Tủ đầu giường để thuốc, là thuốc hạ sốt.
Đó chính là phát sốt.
Trái tim bất ổn của Tô Hàhạ xuống, cổ tay lại bị nắm lấy, Tạ Lâu mở đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Hà một cách yếu ớt.
Tô Hà đột nhiên nghe thấy lời Cố Diệc Cư nói.
Cô can đảm cúi đầu, mang theo khuôn mặt nóng bừng, căng da đầu trêu chọc: “Tổng giám đốc Tạ, muốn không?”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Lâu nhìn Tô Hà một cách mãnh liệt, như là muốn ăn cô.
Giọng nói trầm thấp mang theo cơn tức giận muốn hộc máu: “Con mẹ nó.”