Tuy rằng Tạ Lâu đã cúp điện thoại nhưng Tô Hà vẫn gửi WeChat cho anh.
Sau khi chỉnh sửa xong, Tô Hà mới cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng cũng an tâm lên rất nhiều.
Trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Đêm đã khuya.
Khu vực mới Hoa Đông.
Tạ Lâu đi chân trần từ trong phòng tắm ra, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, vừa đi vừa lau mái tóc.
Điện thoại trên bàn trà đột nhiên vang lên.
Là âm thanh của WeChat.
Anh cúi người nhìn.
Là Tô Hà nhắn.
Là cách làm canh gừng.
Lại phụ họa thêm một câu: "Kỳ thật rất dễ dàng."
Tạ Lâu nhìn tin nhắn không một chút biểu cảm nào, sau đó nhấc khóe môi lên rồi cũng không nhìn điện thoại nữa. Anh đem khăn lông vắt lên trên lưng ghế sau đó liền xoay người trở về phòng.
Mưa bên ngoài nhỏ hơn một chút nhưng vẫn có chút mưa phùn rả rích, bức màn tung bay theo gió lạch cạch vang lên, anh đến bên cửa sổ đem bức màn kéo lại.
Cửa kính lại ẩn hiện ra khuôn mặt anh.
Đầu ngón tay của Tạ Lâu nắm lấy chiếc áo choàng, sửa sang chúng lại một chút rồi ngẩng đầu lên.
Trên cửa sổ, dường như có một đôi mắt trong veo, mềm mại bị nước mưa cuốn trôi đi.
Anh ngừng tay lại.
Sau đó, ở trạm xe buýt, cô nhu nhược đáng thương co rúm thân mình lại, bộ иgự¢ hấp dẫn lả lướt cùng những giọt nước đang lăn xuống cổ.
Nhìn anh.
Tạ Lâu: "Con mẹ nó."
*
Ngủ ngon nhất là vào những ngày mưa. Tối hôm qua vì để ngừa cảm mạo mà Tô Hà đắp chăn rất dày. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, cả người vô cùng sảng khoái, thiếu chút nữa đã đến trễ.
Chương trình học hôm nay quả thực vô cùng nhiều.
Có bốn tiết liên tục đến 6 giờ chiều mới có thể rời khỏi trường học.
Tiết thứ hai là tiết học chung, chương trình học của sinh viên tự do quả thật rất ít, nhưng bây giờ nhiều hơn trước kia một chút, ít nhất tiết học chung có thể cùng học với tân sinh viên.
Ôn Mạn cũng có tiết này cho nên hai người cùng nhau đi, đến sớm một chút để chọn được hàng ghế phía sau.
Hai ngày nay Ôn Mạn hàng đêm đều ca hát, bận rộn việc xã giao, giấc ngủ không đủ cho nên gần đây luôn nằm bò ra ngủ. Tô Hà ngồi ở bên cạnh cô ấy cúi đầu đọc sách.
Chỉ chốc lát, xung quanh đã ngồi đầy học sinh.
Tô Hà phát hiện có tầm mắt nhìn qua đây, ngẩng đầu lên liền thấy cặp mắt Trần Diệu đang mang ý cười.
Tô Hà: "......"
Bài học tiếp theo, Trần Diệu cúi đầu tìm cô mượn quyển ghi chép, mượn 乃út, mượn điện thoại. Cố ý thừa dịp lúc đang học để cô không thể phản kháng, vẫn luôn khuyên cô tham gia tiệc chào đón tân sinh viên.
"Hà Hà, cậu giúp tớ một chút đi, được không?"
Tô Hà: "Không."
"Giúp tớ đi, được không? Tớ cố ý cùng đàn em đổi lớp chạy tới đây, đi mà?" Trần Diệu chống khuôn mặt, vẫn luôn mang theo đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cô, nhìn đuôi lông mày của cô, nhìn sườn mặt của cô, nhìn những sợitóc quấn lấy lỗ tai cô.
"Hà Hà ——" cậu ta đè thấp giọng kêu.
Tô Hà nhắm mắt, biệt danh này là nỗi đau riêng trong lòng cô.
Cô quay đầu, "Bạn học Trần, tôi không...."
"Được thôi, tôi giúp em ấy đáp ứng rồi." Giọng nói Ôn Mạn bỗng nhiên vang lên, Tô Hà đột nhiên quay đầu lại, không biết Ôn Mạn đã tỉnh lại lúc nào, cô ấy đang gối đầu lên cánh tay, cười nhìn về phía bên này.
Tô Hà nhíu mày: "Chị nói cái gì?"
Ôn Mạn nhéo khuôn mặt của Tô Hà rồi nói: "Múa một điệu thôi mà, cũng có gì đâu chứ? Chị nghe nói đàn anh Trần đã chạy đến nhờ em hai ngày nay rồi đấy."
"Lại đây, chị hy vọng em có thể hoạt bát lên một chút." Ôn Mạn nói xong lời này, đôi mắt mang theo một chút hiền từ.
Tô Hà: "......"
Ánh mắt Trần Diệu sáng lên, "Thật vậy chăng? Hà Hà?"
Tô Hà quay đầu nhìn Trần Diệu.
Lúc này Trần Diệu cười như một con chó trung thành, gật đầu với Tô Hà, chỉ thiếu ngoe nguẩy chiếc đuôi nữa mà thôi.
Dáng vẻ này của cậu cùng những năm tháng cấp 3 lại có chút khác nhau.
Tô Hà: "......"
Cứ như vậy, cô đã bị ấn đầu đồng ý tham gia bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên, hỗ trợ thay thế một trong những vị trí múa.
*
Từ trong miệng của Trần Diệu mới biết được, hôm nay khoa tài chính vốn không có chương trình học. Tạ Lâu cũng không đến trường nhưng anh vẫn chưa nói là bữa tối không cần đến nấu cơm, tiết cuối của Tô Hà cũng đã kết thúc. Cô vẫn đến khu vực mới Hoa Đông.
Vừa vào cửa, rèm cửa trong phòng đã bị kéo xuống, ung quanh là một mảnh tối tăm.
Có chút khác so với bình thường.
Tô Hà dừng lại, đặt túi xách xuống rồi xắn tay áo đi vào phòng bếp. Từ bên trong đúng lúc có một dì mặc quần áo dọn phòng bước ra, hai người đứng đối diện nhau, Tô Hà có chút sửng sốt.
Vị kia lập tức phản ứng lại: "Là Tô Hà sao?"
"Là cháu." Tô Hà nghĩ, hẳn là người giúp việc theo giờ kia.
"Dì mới vừa mua đồ ăn đến đây, nhưng... cậu chủ Tạ giống như đang bị bệnh, phỏng chừng không thể ăn được đồ ăn cứng, con vào nhà đi, hỏi một chút xem cậu ấy muốn ăn cái gì." Vị kia một bên nói, một bên lấy bọc nhỏ màu đen đặt trên tủ giày, nhìn dáng vẻ hình như là phải đi.
Tô Hà: "Anh ấy bị bệnh sao?"
"Đúng vậy, dì đi vào nhìn thoáng qua, trên tủ đầu giường có để một ít thuốc chưa uống, hẳn là phát sốt, dì đi trước đây." Giọng nói của dì không hề dao động, chỉ là một người giúp việc theo giờ, mua đồ ăn làm vệ sinh, tận lực làm hết công việc của bản thân, sẽ không đặt quá nhiều tâm tư quan tâm đến chủ nhà.
Cho nên ngữ khí bình bình, ngay cả hiện tại sốt bao nhiêu độ hay cần đi bệnh viện hay không hoặc là đã hạ sốt chưa đều không nói, cửa đóng lại cũng vội rời đi.
Người vừa đi, cửa liền đóng sập lại, hơn nữa cửa sổ lại càng đóng chặt hơn. Trong phòng dường như là không có tí sức sống nào, Tô Hà đứng tại chỗ, trong đầu thoáng hiện lên một màn trong đêm mưa tối hôm qua.
Lúc anh chạy ra ngay thì cả ô cũng không mang theo...
Cho nên canh gừng anh cũng không nấu đúng không?
Tô Hà chần chờ liền bước vào phòng ngủ chính.
Tới nơi này nấu cơm cũng đã được hai tháng, cô hoạt động chủ yếu cũng chính là phòng khách và toilet còn có hoạt động trong phòng bếp, đối với thư phòng, phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính này là nơi có chút riêng tư, cô hoàn toàn không có ý định tìm hiểu thêm.
Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong tựa hồ cũng có vẻ âm u.
Tô Hà xoay người nhìn trên bàn trà, Tạ Lâu ném điện thoại ở đó, cô dừng một chút liền đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có chiếc đèn đầu giường màu trắng sáng lên, Tô Hà đi vào hai bước, nhìn người nằm trên chiếc giường màu xanh xám kia, cô thấp giọng kêu: "Tạ Lâu."
Người trên giường khẽ cử động, hô hấp Tô Hà ngưng trệ, chỉ thấy tay anh cử động, nghiêng đầu nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Lâu híp híp mắt, giọng anh khàn khàn: "Lại đây."
Tô Hà: "......"
Cô đi lên trước, đến bên mép giường, cho rằng anh đã thanh tỉnh, cô liền khom lưng hỏi: "Cơm chiều anh muốn ăn cái gì? Có phải còn sốt hay không? Muốn đi xem bác sĩ hay không? Tôi... Tôi kêu Trần Diệu tới."
Chiếc cổ thon dài của Tạ Lâu lộ bên ngoài chăn bị ánh sáng chiếu đến, xương quai xanh mơ hồ có thể thấy được, tay anh vẫn còn đặt lên trán, không trả lời Tô Hà.
Thần sắc khi phát sốt có chút mệt mỏi nhưng vẫn không tổn hao gì đến khí thế bức người kia.
Hỏi xong, anh không trả lời.
Tô Hà dừng một chút, lại khom lưng, "Tạ Lâu?"
Lúc này, Tạ Lâu duỗi tay, ngón tay thon dài Ϧóþ chặt cằm Tô Hà, ngón cái xoa môi Tô Hà, giọng nói có chút đờ đẫn: "Cô như thế nào còn không đi? Định ám ảnh tôi cả trong giấc mơ à."
Tô Hà gian nan mở miệng: ".... Cái gì?"
*
Lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên. Tô Hà theo phản xạ đẩy tay Tạ Lâu ra, đứng thẳng lên rồi đi lấy điện thoại.
Tay Tạ Lâu bị đẩy ra, đột nhiên khiến anh tỉnh lại. Anh trở tay vặn đèn ở đầu giường, trong phòng lập tức sáng lên, Tô Hà cầm điện thoại, cùng anh đứng đối diện.
Tạ Lâu nheo mắt.
Nhớ tới vừa rồi anh làm cái gì.
Mặt anh vô cảm ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nói bằng giọng cứng rắn: "Nghe điện thoại đi."
Tô Hà đột nhiên bừng tỉnh, tầm mắt chuyển đi rồi bước ra ngoài nghe điện thoại.
Tạ Lâu nhìn cô đi ra ngoài, cơ thể bất chợt thả lỏng rồi nhắm mắt lại.
Mẹ nó.
Cứ tưởng buổi tối mộng xuân.
Người phụ nữ trong giấc mơ kia tất cả đều là cô.
Anh xoa xoa khóe môi, xuống giường đi về phía phòng tắm.
Điện thoại là của cô em gái thích chiếm tiện nghi của cô, Tô Hà đứng ở cửa, tiếng chuông reo đã lâu cũng chưa hề bắt máy, thẳng đến khi chuông điện thoại sắp ngừng, Tô Hà mới nghe máy.
Bên kia, giọng nói của nữ sinh mềm yếu lại mang theo chói tai:"Có phải hôm qua dì Huệ đi gặp chị không?"
Tô Hà nhíu mày, "Đúng thì thế nào?"
Chu Ngữ Ngữ à một tiếng: "Dì Huệ thật là có ý nghĩ kỳ lạ, còn trông cậy vào chị có thể gả cho kẻ có tiền sao?"
Xem ra, cô ta gọi cuộc điện thoại này chính là tới trào phúng cô.
Tô Hà trực tiếp cúp máy.
Cũng kéo dãy số của cô ta vào danh sách đen.
Chu Ngữ Ngữ, em gái kế của cô, mười chín tuổi, thân thể ốm yếu, thực không thích đối tượng như cô đột nhiên tiến vào gia đình của mẹ con cô ta, nhưng cô ta không thích thì không thích, lại luôn cùng Tô Hà đoạt Vương Huệ, lén lút nhắm vào Tô Hà.
Sau khi cúp điện thoại.
Tô Hà ngồi ở trên sô pha, có chút ngây ngốc.
Tạ Lâu vừa rồi... là đem cô trở thành một người khác sao?
Môi còn có chút đau.
Cửa phòng ngủ chính mở ra, Tô Hà quay đầu qua nhìn, Tạ Lâu vừa mới gội đầu, tóc còn đang nhỏ nước đi ra, Tô Hà theo bản năng đứng lên, hỏi anh: "Muốn ăn cái gì?"
"Anh có bị sốt không?"
Tạ Lâu liếc nhìn cô một cái, có chút lạnh nhạt, lười biếng mà cầm lấy khăn lông trên giá áo chà lau tóc.
"Xuống bếp làm cháo đi."
Tô Hà gật đầu liền xoay người vào phòng bếp.
Khăn lông màu lam che kín đầu, Tạ Lâu dựa vào cánh cửa, đôi mắt nhìn vào vòng eo mảnh khảnh của cô. Trong một khoảnh khắc tất cả tâm trí anh đều là hình ảnh cấm trẻ vị thành niên. Trong mắt anh hiện lên một tia tức giận, sau đó liền ném khăn lông đi, nghiêng đầu cầm thuốc lá trên tủ TV rồi cúi đầu bật lửa....
Suy xét đến vấn đề ăn uống của anh, Tô Hà nấu cháo còn cố gắng chuẩn bị thêm một món ăn kèm. Thuận tiện nấu luôn canh gừng tối hôm qua cô đã hướng dẫn cho anh, đặt ở trong bình giữ ấm, bưng cháo cùng đồ ăn ra đến bên ngoài, đã nghe trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.
Tô Hà nhìn Tạ Lâu vừa mới phát sốt xong đã cầm điếu thuốc hút.
Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn cô.
Hai người liếc nhau, Tô Hà dời tầm mắt rồi đem cháo dọn ra bàn.
Tạ Lâu liếc nhìn điếu thuốc trên tay, rõ ràng anh vừa mới nhìn thấy cô nhíu mày.
Anh nâng khóe môi lên, cỗ tức giận kia thế nhưng tan biến đi một chút. Anh đi tới bên bàn ăn rồi ngồi xuống, thuận tiện dập tắt điếu thuốc.
Tô Hà lau lau tay, nói: "Tôi trở về đây."
Tay Tạ Lâu thoáng ngừng lại, ngay sau đó, anh cau mày rồi ngả người ra sau và nhìn cô, "Sau cô không đợi tôi ăn xong nhìn chằm chằm tôi uống thuốc rồi hẵn đi?"
"Dù sao đây cũng là vì cô." Anh kịch liệt mà bồi thêm một câu.
Tô Hà: "......"
Được rồi.
Xác thật là bởi vì cô.
Tô Hà xoay người vào phòng bếp, cầm chén đũa ra tới, tự mình múc cháo, ngồi ở một bên uống chén cháo ấy.
Tạ Lâu gắp đồ ăn, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô.
Đôi mắt thật sâu, sau đó vội dời đi mà chỉ cúi đầu ăn.
Thực hiển nhiên, Tạ Lâu cũng không thích uống cháo, ăn mới một chén đã buông xuống, chỉ chuyên tâm mà ăn món phụ kia.
Tô Hà nhìn anh cũng biết được tật xấu kén ăn này của anh.
Cô thấp giọng nói một câu: "Lại uống thêm một chén cháo đi, nếu không đêm nay anh sẽ nhanh đói lắm đấy."
Tạ Lâu ngẩng đầu nhìn cô, "Quản tôi sao? Hả?"
Tô Hà lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt anh thích thế nào thì thế ấy.
Tạ Lâu nheo mắt nhìn cô.
Một hồi lâu, anh đem chén đẩy qua cho cô, "Lại một chén nữa."
Tô Hà không có cảm xúc gì, đứng dậy múc cho anh thêm một chén cháo nữa.
Khi anh duỗi tay nhận lấy, đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau. Đáy mắt Tạ Lâu đột nhiên hiện lên một tia Dụς ∀ọηg...
Đó là vì ở trong mộng, anh không được giải phóng Dụς ∀ọηg của bản thân.
Tô Hà lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì, sau khi cô đưa cho anh, cô tiến vào phòng bếp thu dọn.
Tạ Lâu uống một hớp cháo, đầu ngón tay sờ soạng khóe môi nửa ngày, khẽ ʍúŧ lấy vị trí vừa rồi hai người vô tình chạm khẽ vào nhau.