Bên ngoài nhà vệ sinh, Trần Diệu lau tay bước ra đã thấy Tạ Lâu nhàn hạ thoải mái mà ôm cánh tay dựa vào bên ngoài nhà vệ sinh, cậu lại nghiêm túc nhìn một lần nữa thì thấy cửa nhà vệ sinh đang đóng lại.
Trần Diệu khi*p sợ: "Mẹ kiếp, cái cửa nhà vệ sinh này không phải tối hôm qua đã hỏng ư? Tô Hà ở bên trong sao?"
Cậu đã đến đây được một lúc, vừa mới đến đã bị khóa bên trong một lần.
Tạ Lâu không để ý đến cậu ta, chỉ cúi đầu mỉm cười rồi ngẩng đầu lên gõ cửa.
Tô Hà ở bên trong, hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tạ Lâu: "Sao?"
Trần Diệu lúc này mới trả lời, "Cậu không mở cửa cho cô ấy sao?"
Tạ Lâu mới ngước mắt lên nhìn cậu ta, đôi mắt hẹp dài hững hờ kia, hơi có một chút hư hỏng.
Trần Diệu: "......"
Đồ có bệnh!!!
"Tránh ra, Tô Hà tớ tới cứu cậu đây." Nói xong cậu ta định xong lên nhưng Tạ Lâu duỗi chân ra cản cậu ta lại cùng biểu tình cảnh cáo.
Lúc này Trần Diệu cũng không sợ anh nữa, ngay lập tức đứng ưỡn иgự¢, hai người giằng co nhau không một tiếng động.
Mà đúng lúc này.
Trong cửa lại truyền đến một giọng nói dịu dàng mềm mại.
"Tạ Lâu, anh không có chuyện gì làm à?"
"Sao lại ấu trĩ đến như vậy?"
Giọng nói kia tựa như một dòng suối xuyên qua cánh cửa, vừa có chút mềm mại lại quyến rũ.
Bên tai Trần Diệu vừa căng thẳng lại có chút ửng hồng.
Thiếu niên ngây thơ sao mà chịu đựng nổi.
Tầm mắt của Tạ Lâu hờ hững mà trôi đến chỗ cánh cửa kia, không lên tiếng cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau, anh mới vuốt ve khóe môi đi về phía tủ TV, lấy một chiếc kìm nhỏ từ bên trong tủ rồi đi đến cửa cúi đầu mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra.
Tô Hà với mái tóc đuôi ngựa cột cao đang đứng ở cửa.
Tạ Lâu nhướng mày đối diện với cô.
Tô Hà đi phía trước một bước, lời nói cũng chưa nói chỉ bước xuống bậc thang, lướt qua người anh.
Tạ Lâu thưởng thức cái kìm trong tay rồi nhìn chằm chằm vào cô.
Thậm chí Tô Hà cũng không nhìn Trần Diệu, vào phòng bếp cầm đồ đạc thuộc về mình liền muốn rời đi. Trần Diệu nhéo nhéo lỗ tai bản thân, nhanh chóng cúi người lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn trà của Tạ Lâu rồi đuổi theo Tô Hà, "Để tớ đưa cậu về."
Nói xong liền đuổi theo Tô Hà ra cửa.
Cánh cửa ""Ầm"" —— một tiếng đóng lại.
Tạ Lâu đem cái kìm ném vào trong ngăn kéo, xoay người lại liền ngồi xuống sô pha, tay đặt ở đầu gối, nhắm mắt ngồi một lúc mới duỗi tay xoa xoa lỗ tai mình.
Sau đó, anh cầm điếu thuốc đứng dậy rồi đến bên cửa số.
Xốc bức màn lên mà nhìn xuống.
Chiếc Jaguar màu đen của anh không đỗ ở tầng ngầm của gara mà lại đang đậu tại chỗ đỗ xe công cộng ở trước tòa nhà.
Lúc này.
Chiếc xe dưới lầu kia có hai người lôi lôi kéo kéo nhau.
Cuối cùng, cô gái mặc váy mới cúi người ngồi vào chiếc Jaguar màu đen kia.
Tạ Lâu nheo mắt liền buông lỏng tay mình.
Bức màn đóng lại.
Anh xoay người đi vào thư phòng.
*
Chờ Tô Hà phản ứng lại thì cô đã lên xe rồi.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng mềm lòng là một căn bệnh cần phải trị.
Trần Diệu nghêu ngao hát, cầm vô lăng tiến về đại học Hải thành. Cậu nhìn thoáng qua Tô Hà, thấy cô đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tim đột nhiên đập hơi nhanh.
Suy nghĩ một chút, cậu liền tìm một đề tài mà nói: "Tính cách Tạ Lâu luôn như vậy, cậu đừng để ý nhé."
Có khi lạnh nhạt, có khi lại hư hỏng...
Tô Hà không trả lời mà chỉ nói, "Cậu đưa tôi đến cửa Bắc là được rồi.""
"Được." Trần Diệu siết chặt tay lái, sau đó đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, đôi mắt cậu tỏa sáng, "Đúng rồi, lần này có tiệc tối chào đón tân sinh viên, cậu có hứng thú tham gia không?"
Ở ngã tư đèn giao thông, Trần Diệu quay đầu nhìn Tô Hà.
Tô Hà ngẩn người nhìn cậu một cái.
Khóe môi của Trần Diệu hàm chứa ý cười, đôi mắt thực trong veo.
Nhưng cũng mơ hồ mang theo một tia phong lưu.
Tô Hà nhớ tới hồi cấp 3, khi cô vừa mới theo đuổi Tạ Lâu.
Mỗi khi Trần Diệu đi ngang qua bàn cô đều sẽ nhìn cô cười một cái.
Ánh mắt kia giống như một con vật đang nhìn vào.
Đèn đỏ chợt lóe lên, chiếc Jaguar liền khởi động.
Tô Hà trả lời Trần Diệu: "Tôi không có hứng thú cho lắm."
"À. Thật sao?" Tuy Trần Diệu đã sớm đoán được câu trả lời của cô nhưng vẫn có chút thất vọng. Thực nhanh, xe đã đến cửa Bắc của đại học Hải Thành, Trần Diệu liền ngừng xe.
Tô Hà kéo cửa bước xuống xe.
Trước khi đóng cửa, cô cúi người nói một tiếng cảm ơn.
Trần Diệu đang trông mong nhìn cô, lập tức nhướng mày, "Không có gì đâu."
Dáng vẻ kia lại có vài phần lưu manh.
Tô Hà đóng cửa lại liền xoay người đi về phía cổng.
*
Hôm nay người trong trường học cũng thưa thớt đi nhiều so với bình thường, rải rác chỗ này mấy người chỗ kia lại vài người, vừa lúc ánh mặt trời đến. Tô Hà về ký túc xá ngủ trưa một giấc rồi cùng Trì Dĩnh và Trần Lâm xuống lầu, dạo thư viện đọc sách, thuận tiện mua một ly cà phê mang đi tại cừa hàng tiện lợi bên cạnh thư viện.
Ba người ngồi gần nhau, ánh sáng mặt trời chỗ này cũng thật tốt.
Trong một thời gian ngắn, chỗ ngồi phía trước xuất hiện một cô gái trông thật xinh đẹp, có khuôn mặt giống ngôi sao, cằm hơi nhòn nhọn.
Trong tay cô ta đang cầm một quyển sách khá dày.
Cúi đầu nghịch điện thoại thì vừa lúc là có WeChat tới. Cô ta cầm lên, nhướng mày nhìn ba người bọn họ rồi tiếp tục nghe, một lát sau, cô ta cúi đầu xuống rồi hạ thấp giọng một chút: "Cậu cũng thật là, theo đuổi anh ấy thì không biết quý trọng, bây giờ thì tốt rồi, chia tay xong thì bảo tớ giúp cậu nhìn chằm chằm anh ấy, tớ cùng anh ta lại không thân quen gì."
Đầu bên kia, cô ta nghe xong rồi trả lời đối phương, "Cậu không sợ tớ trộm người đi luôn à?"
"Còn có, tại sao cậu biết anh ấy không yêu cậu chứ? Cậu biết không, tớ thấy bây giờ anh ấy cũng không gần gũi cùng nữ sinh nào, nơi nào thay lòng đổi dạ chứ?"
"Nói không chừng anh ấy yêu đương chính là cái dạng này, cậu cũng biết anh ấy rất bận mà."
"Được rồi, Tiêu Sầm, nếu cậu không cam lòng thì sớm trở về một chút."
Cuối cùng cô ta cũng chịu buông điện thoại xuống.
Lông mày của cả Trần Lâm cùng Trì Dĩnh có chút nhíu lại, nhịn không nỗi mà muốn kêu cô ta ra ngoài nói chuyện điện thoại, ở thư viện sao lại xảy ra chuyện thế này chứ.
Trì Dĩnh huých vào tay Tô Hà một cái.
Tô Hà gật gật đầu, ba người lại tiếp tục không lên tiếng mà đọc sách.
Nhìn một hồi, Trì Dĩnh buồn miệng liền ra ngoài cửa hàng mua ba ly cà phê. Trần Lâm đứng dậy đổi sách, chỉ còn một mình Tô Hà ở lại. Tô Hà làm rơi 乃út xuống đất, cô liền xoay người xuống lấy thì điện thoại trên bàn vang lên một tiếng đoán chừng là WeChat đến.
Liễu Vân ở phía đối diện nghe được, không để ý lắm mà nhìn lướt qua.
Giây tiếp theo, ánh mắt cô ta có chút quái dị.
Tô Hà đứng dậy đặt 乃út lên bàn, còn chưa kịp cầm điện thoại thì nữ sinh ở phía đối diện đã nói, "Cô có WeChat kìa."
Tô Hà ngừng lại nhìn cô ta một cái, có chút cảm giác bị xâm phạm liền nhíu mày, "Tôi nghe rồi."
Liễu Vân gật đầu, cũng không chú ý đến ánh mắt hơi khó chịu của Tô Hà, cô ta chỉ nhìn chằm chằm điện thoại của Tô Hà.
Trên màn hình hiển thị WeChat.
"Tạ Lâu đã gửi một WeChat."
Tô Hà đưa điện thoại đến gần rồi để lên tai nghe.
Giọng nói trầm thấp mà mang theo lười nhác của Tạ Lâu truyền đến.
"Trong nhà không còn tương ớt, buổi tối cô đến đây thuận tiện mang theo một chai tương ớt có nhãn hiệu nhé."
Tô Hà sau khi nghe xong cũng lười trả lời, chỉ đem điện thoại thả lại trong túi.
Nhưng tầm mắt của nữ sinh đối diện vẫn nhìn quanh khuôn mặt cô.
Tô Hà lại nhíu mày, giương mắt liếc cô ta một cái, "Cô nhìn cái gì?"
Liễu Vân hoàn hồn, cô ta cười một cái rồi lắc đầu: "Không có gì."
Tô Hà: "......"
*
Ba người ở thư viện ngốc đến khi mặt trời lặn, Tô Hà mới cùng bọn Trì Dĩnh Trần Lâm rời đi. Hai người họ đi ký túc xá, còn cô thì ngồi xe buýt đi Khu phố mới Hoa Đông.
Ở siêu thị dưới lầu mua một chai tương ớt liền lên lầu.
Tạ Lâu không ở trong phòng khách, cửa thư phòng lại mở ra, Tô Hà nhìn thoáng qua liền bước vào phòng bếp.
Nhìn cái kiểu này thì Trần Diệu cũng không có ở đây, thức ăn tối nay chỉ cần làm cho một mình Tạ Lâu là được rồi. Tô Hà vừa nghĩ, động tác liền nhanh thêm một chút, vội đến nỗi có chút rối loạn. Lúc quay người lại, Tô Hà có chút hoảng sợ vì Tạ Lâu đang hút thuốc dựa vào cửa phòng bếp nhìn cô.
Tô Hà ngẩn người, "Chuyện gì?"
Tạ Lâu nhướng mày, nắm lấy điếu thuốc, mang theo giọng nói lười biếng: "Không, tùy tiện nhìn mà thôi."
"Cô mua tương ớt chưa?"
"Mua rồi, anh muốn ăn à?"
Tạ Lâu không chút để ý mà đi vào. Thân thể anh cao lớn, lúc tiến vào rất có cảm giác áp bách giống như là đi vào cấm địa của cô vậy. Tô Hà khẽ nhíu mày.
Tạ Lâu liếc nhìn cô một cái, đem biểu tình của cô thu hết vào đáy mắt.
Anh cười khẩy một tiếng, cầm lấy chai tương ớt kia xoay người liền đi ra ngoài.
Tô Hà: "......"
Có bệnh à?
Khúc nhạc đệm này trôi qua đi, cô cũng bận rộn việc, hầm thịt bò cũng mất rất nhiều thời gian lại còn phải làm món ăn khác. Hôm nay Tô Hà không định nấu súp, ăn thịt bò cùng Coca cũng là tuyệt phối. Cô tin tưởng Tạ Lâu sẽ hiểu thôi.
Một lát sau, các món ăn đều đã được chuẩn bị tốt. Tô Hà liền mang lên. Tạ Lâu ở trên sô pha đùa nghịch notebook, đầu ngón tay anh vẫn đang kẹp điếu thuốc. Sau khi ấn nó vào gạt tàn thuốc anh nhìn chằm chằm đến say mê.
Tô Hà đã dọn xong đồ ăn nhưng anh còn chưa phản ứng.
Cô dừng lại một chút, lau tay rồi đi về phía sofa, gõ nhẹ vào sau ghế. Giọng nói vô thức mà hạ xuống: "Ăn cơm thôi, Tạ Lâu."
Tạ Lâu đang nhìn chằm chằm bàn, đột nhiên có một giọng nói phía sau lưng anh.
Điếu thuốc ở đầu ngón tay anh giật giật.
Cô ấy... Giọng nói.. Có chút ngọt ngào.
Mà tình cảnh này lại có chút hoảng hốt.
Anh nhíu mày, giọng điệu không dao động: "Biết rồi."
Tô Hà nghe được câu trả lời của anh liền cởi tạp dề. Tạ Lâu đẩy notebook ra, đứng dậy rồi đi về phía phòng bếp. Sau khi liếc nhìn các món ăn trên bàn, anh cúi người lấy một chai coca từ tủ lạnh, vặn ra uống một hớp. Lúc hồi thần đã đối mặt với Tô Hà đang định ra về.
Tô Hà vuốt sợi tóc ướt nhẹp trên cái trán lộ ra cái trán trơn bóng, nói: "Tôi về đây."
Tạ Lâu liếm liếm khóe môi, nheo mắt lại nhưng không trả lời, chỉ là lười biếng mà ngồi xuống. Lúc anh cầm đũa mới nói: "Ăn chút đi."
Tô Hà ngừng lại, lắc đầu, "Không ăn."
Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Hà không để ý đến tầm mắt của anh mà trực tiếp đi về phía cửa.
Tạ Lâu ngã người ra sau, chiếc đũa ấn vào mép chén.
Giọng nói lạnh lẽo, "Cậu ta ở đây thì cô mới chịu ăn sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Lâu động lòng còn chưa nói tới, nhưng ít nhiều có chút để ý mà để ý này rất phức tạp. Đàn ông mà, kiêu ngạo tự phụ, tất nhiên là có chút tâm tư nhỏ rồi.