Chương 97: Phiên ngoại 18: Tống Mộ Chi & Tống Ngải ThiênHai bé con của nhà họ Tống, từ khi sinh ra cho đến nay, giống như mặt trăng được bao quanh bởi những vì sao.
Chưa kể đến đôi vợ chồng son này rất cưng chiều bọn nhóc, ngay cả ba Tống mẹ Tống, cùng với ba Thiên mẹ Thiên đều quan tâm hết mực, khiến cho hai bé con thiếu chút nữa nhận không nổi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, có thể nói là ở Nam Uyển đông như trẩy hội.
Trong phòng của bọn trẻ, những món quà nhiền đến mức phải xếp chồng lên nhau.
Bởi vì hai tiểu gia hoả này vừa mới sinh không được bao lâu, cho nên bọn nhóc vẫn chưa chia phòng, ngày thường hai bé đều ngủ chung phòng với nhau.
Trên hai chiếc nôi êm ái, hai anh em mũm mĩm nằm sát bên nhau.
Trước đây luôn là em gái ồn ào hơn, ngược lại anh trai yên tĩnh đến lạ lùng, có đôi khi cậu bé mở mắt lên, đôi mắt long lanh đen nhánh cứ nhìn người khác như thế, nhưng không mỉm cười.
Tính tình của anh trai không giống Tống Kỳ Thâm, cũng không giống Thiên Chi.
Tống Kỳ Thâm lạnh lùng và cao quý, đây chính là lời mà người bên ngoài đánh giá về khí chất của anh, kỳ thực anh vốn luôn là một người nói rất nhiều. Lúc trước Thiên Chi luôn ít nói, trầm lặng nhưng không lạnh lùng, về sau tính tình bị Tống Kỳ Thâm nuôi dưỡng, cho nên cô trở nên hoạt bát hơn một chút.
Dựa theo lời nói của Lâm Diễm Chi, thực ra đây chính là phiên bản thu nhỏ của Thiên Diêm, có thể nói là sự di truyền giữa các thế hệ!
Dù sao các bé vẫn còn nhỏ, mỗi khi được cho ăn no bụng, các bé đều ngưỡng mặt lên trời mà ngủ.
Vào ban ngày chỉ biết ngủ rồi 乃ú sữa, 乃ú xong lại ngủ tiếp, mở mắt ra đã là một điều hiếm thấy.
Có điểm nào giống với ba của cô đâu, trông bọn nhóc cứ như một quả bóng nhỏ mà thôi.
Thiên Chi vuốt ve bàn tay của hai bé cưng, nhìn về phía Tống Kỳ Thâm, “Đã trải qua bao lâu rồi, anh vẫn còn chưa chịu đặt tên cho con chúng ta thế?”
Tống Kỳ Thâm đeo kính gọng vàng, đứng dựa vào cửa sổ xem từ điển, nghe vậy chợt nhìn qua.
Một đôi mắt đào hoa sáng rực, ẩn sau gọng kính, anh cười rộ lên, “Nói tóm lại không nên vội vàng, từ từ sẽ có thôi.”
“Sao không vội cho được.” Thiên Chi nhỏ giọng nói.
Thân làm bậc ba mẹ, thời điểm biết tin mang thai long phượng, hai người cũng đã nghiên cứu thảo luận đến vấn đề đặt tên này rồi.
Nhưng từ lúc ban đầu cho đến bây giờ, dường như vẫn chưa tìm được cái tên nào ưng ý.
Nếu dựa theo gia phả, căn cứ theo bộ nét “Chữ”, thực ra cũng không quá khó khăn.
Nhưng Tống Kỳ Thâm không muốn truyền thừa một phong cách của thế gia trăm năm, anh chỉ muốn đặt cái tên mà cả hai người đều cảm thấy hài lòng.
“Thai long phượng rất hiếm thấy, đương nhiên chúng ta phải chọn ra cái tên hay nhất.” Không biết Tống Kỳ Thâm nghĩ đến điều gì, giọng điệu trở nên sâu lắng, “Nói đến việc này, ông nội cũng ra đi lâu lắm rồi, nếu không anh đã có thể nhờ ông nội giúp chúng ta chọn ra hai cái tên.”
Đối với hậu bối của nhà họ Tống, chỉ cần vai vế không vượt qua ông cụ Tống, thì đều được ông cụ đặt tên.
“Ồ.” Âm thanh của Thiên Chi mang theo sự ngạc nhiên, “Cũng đúng há.”
Lời này thật sự không giả, ông nội Tống đặt tên gì cũng hay.
Tống Thanh Đình, Tống Kỳ Thâm đều có ý nghĩa cả.
“Vậy còn nhũ danh thì sao, tên thì có thể từ từ đặt.”
“Bảo Bảo và Bối Bối?” Tống Kỳ Thâm không cần nghĩ ngợi đã thốt lên.
Từ lúc hai đứa trẻ được sinh ra đến bây giờ, Thiên Chi chỉ gọi các bé là tiểu bảo bối mà thôi, không có một nhũ danh nào đặc biệt cả.
Không ngờ đến Tống Kỳ Thâm lại có thể áp dụng nó vào việc này.
“Vậy để em gọi là Khổng Khổng và Tước Tước luôn cho rồi.”
Nhìn anh chọn cái tên chính nghiêm túc như vậy, nhưng đến phiên nhũ danh lại rất qua loa.
“Em đây chính là bám lấy Khổng Tước không buông à.” Tống Kỳ Thâm lưu loát đóng từ điển lại, trực tiếp nhìn qua.
“Người bám mãi không buông là em hả?” Thiên Chi nở nụ cười, “Ở trong phòng ngủ chính và văn phòng làm việc của anh, em thấy anh lúc nào cũng treo bức tranh Khổng Tước, dùng mãi không bỏ đi.”
Bất luận nói như thế nào, Tống Kỳ Thâm thoạt nhìn còn rất hưởng thụ nữa.
Tống Kỳ Thâm nhướng mày, “Nhũ danh em có thể tự mình quyết định, nhưng không được dùng Khổng Khổng và Tước Tước.”
Thiên Chi tức giận trừng mắt nhìn anh, “Vậy anh muốn em phải gọi như thế nào?”
Tuy nhiên, vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
Thiên Chi thực sự không muốn gọi là Khổng Khổng và Tước Tước đâu.
Cũng không biết từ bao giờ, cô luôn để ý đến những lời người lớn nói, nếu như đặt nhũ danh không hay, nó sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con trẻ.
Thiên Chi bị ông bà gọi là “Bảo Bối ngốc”, cô cũng không cảm thấy tức giận, tốt xấu gì còn có chữ “Bảo”, Thiên Chi biết nó có nghĩa là báu vật.
“À —— Nói đến chuyện này em mới nhớ, nhũ danh của anh là gì thế?”
Cho tới bây giờ Thiên Chi chưa bao giờ nghe qua nhũ danh của Tống Kỳ Thâm.
Khi còn nhỏ cô thường nghe ông nội Tống luôn gọi anh là, “Kỳ Thâm nhà chúng ta.”
“Anh không có nhũ danh.” Tống Kỳ Thâm hơi nhướng mày lên, đưa mắt nhìn qua đó.
Thiên Chi nghênh đón ánh mắt của anh, nhưng trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ nên đặt tên hai bé con là gì.
Cái câu hỏi này, mãi cho đến buổi tối khi hai người quay trở lại phòng ngủ chính, Thiên Chi cũng không có lời giải đáp.
Cô đã sớm ra tháng ở cữ, cho nên về phương diện sinh hoạt vợ chồng cũng dần dần khôi phục lại như bình thường.
Chỉ có điều lúc trước luôn phải cẩn thận từng li từng tí, về sau thân thể của Thiên Chi đã từ từ thích ứng, vì vậy quá trình làm bánh nhân thịt càng thêm điên cuồng.
Bởi vì trong tháng được chăm sóc tốt, Thiên Chi sinh con xong cơ thể có chút suy nhược, nhưng hiện giờ đã hoàn toàn hồi phục.
Về sau cô giống như một đoá mẫu đơn thơm ngát, hương hoa càng ngày càng nồng nàn. Còn chưa kể đến, có một số chỗ trở nên đầy đặn hơn.
Tựa như những đám mây bồng bềnh, cũng giống như cục bột mềm mại, khi vùi đầu vào, hoàn toàn có đủ khả năng làm cho người ta mê mệt.
Tống Kỳ Thâm dán sát vào lưng Thiên Chi, trước đó tốc độ nhanh bao nhiêu, bây giờ lại nhẹ nhàng bấy nhiêu, “Vẫn còn đang suy nghĩ về việc nhũ danh à?”
“Vâng.”
“Em cần gì suy nghĩ lâu như vậy?” Tống Kỳ Thâm nói xong, giọng điệu trở nên nặng nề.
Thiên Chi kề sát vào, “Em không thể không nghĩ về nó.”
“Không chuyên tâm, nên phạt.”
Nhận thức cuối cùng của Thiên Chi, chính là giọng nói của Tống Kỳ Thâm cứ văng vẳng bên tai.
Sau khi tắm rửa xong quay trở lại phòng, Thiên Chi kéo bờ vai anh, cẩn thận đặt phần cằm của mình lên bờ vai vững chãi đó.
“Anh hãy nói chuyện với em một chút, anh có ý kiến gì không?”
“Ý kiến thực ra cũng có đấy.”
“Hử?”
“Cần phải cải thiện thể lực.” Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt nói.
Mặc dù giọng điệu nhàn nhạt, nhưng Thiên Chi vẫn nghe thấy ý tứ trong đó.
Thiên Chi tức giận nhéo anh một cái, “Suốt ngày miệng toàn nói phét*, nếu như ngày nào đó bị người khác phát hiện, đoán chừng bọn họ sẽ vỡ mộng mất thôi.”
(*Miệng toàn nói phét: chỉ người nói chuyện vô cùng có tri thức, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không lý nói thành có lý. Nguồn Baidu.)
Đánh giá của người bên ngoài dành cho Tống Kỳ Thâm, chính là nam thần lạnh lùng tự phụ, trăng thanh gió mát.
Thiên Chi bắt đầu hoài nghi, có phải Tống Kỳ Thâm mua thuỷ quân hay không.
“Sao vậy, chuyện này còn cần phải nghi vấn nữa sao?” Tống Kỳ Thâm đột nhiên cười rộ lên, bàn tay anh vuốt ve tấm lưng duyên dáng của cô gái nhỏ.
Rồi sau đó, anh thở dài cảm khái.
“Mập hơn rồi.”
Thiên Chi:?
“Thực sự đã mập hơn sao?” Đối với cái đề tài này, dù một người như Thiên Chi cũng không thể tránh khỏi.
Dáng người sẽ phải dành cả đời để duy trì và chăm sóc.
“Như thế nào?” Tống Kỳ Thâm lơ đễnh lên tiếng, “Cảm giác rất tốt.”
Nghe thấy anh vân đạm phong khinh trả lời, Thiên Chi cảm thấy anh đây là đang thiếu đòn.
“Sao anh lại như thế?” Thiên Chi nói thẳng, “Vì bản thân anh thích, cho nên em có mập lên cũng được hả?”
Tống Kỳ Thâm kéo cô ra, “Cho dù em có mập lên, chẳng phải em vẫn là người của anh à?”
Hơn nữa anh cũng không có ý cười nhạo việc ấy.
Trái lại, anh thích thế không được sao.
“Em mặc kệ.” Thiên Chi bị anh kéo ra, dứt khoát xoay người lại, đưa lưng về phía anh, chỉ để cho anh nhìn thấy một bóng lưng tức giận.
Tống Kỳ Thâm tiến đến dán sát vào, “Em mặc kệ cũng phải nghe anh nói đã.”
“Anh thích, vô cùng thích, thích thích thích lắm, mập hay gầy anh đều thích.”
Thiên Chi vẫn không nói lời nào, ngay tại thời điểm Tống Kỳ Thâm muốn mở miệng nói tiếp, cô gái nhỏ chợt quay người lại.
“Anh có phát hiện ra không, những lời nói hiện giờ của anh thực sự chính là đặt 乃út thành văn đấy.”
Tống Kỳ Thâm giơ ngón tay lên, “Như vậy không tốt à? Chẳng lẽ em muốn anh nói như thế với người khác hả?”
Thừa dịp Thiên Chi vẫn còn đang lắng nghe, anh chậm rãi lên tiếng, “Em chỉ mập lên ở hai chỗ.”
Thiên Chi:?
“Hiện giờ có muốn anh nói cho em biết là chỗ nào hay không?”
Như vậy còn chưa đủ, anh lại cố tình dùng âm mũi, đột nhiên nói ra một câu như thế này.
“Hử?”
Cả ngày chỉ biết “Hử”, “Hử” mà thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Chi ửng hồng, cô không thể chịu nổi sự cám dỗ này.
Cô tiến về phía anh, gắt gao ôm lấy anh, còn liều mạng vùi đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ của người đàn ông ấy.
Cái mũi nhỏ dốc hết sức ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh.
“Em không thèm nghe anh nói đâu.” Nhẫn nhịn sau nửa, cô gái nhỏ mới nghẹn ra được một câu như vậy.
Cô đã sớm biết anh muốn nói cái gì rồi.
“Thực ra em vẫn luôn suy nghĩ, nhũ danh của hai bé cưng gọi như thế cũng không phải là không tốt.”
“Gọi như thế nào?” Cuối cùng đã dỗ dành được vợ mình, Tống Kỳ Thâm tỏ vẻ rất thích ý để cống hiến hết sức lực.
“Nghe theo anh đấy, gọi là Bảo Bảo và Bối Bối.”
Kỳ thực lúc trước Thiên Chi từng nghĩ đến nhũ danh Tâm Tâm và Can Can, nhưng chỉ cần nghĩ như vậy thôi, cô liền nổi một tầng da gà.
Tống Kỳ Thâm dùng âm mũi hừ một tiếng, xem như đồng ý.
“Anh đây là có ý gì hả?”
“Có ý gì? Rốt cuộc em vẫn nghe theo ý của anh thôi.”
Trong chăn, Thiên Chi hung hăng đá anh một đá.
*
Mặc dù quyết định có hơi vội vàng, nhưng nhũ danh của anh trai và em gái đã được đặt như thế.
Anh trai gọi là Bảo Bảo, em gái gọi là Bối Bối.
Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, thì hai người từ đó về sau sẽ không có kế hoạch sinh thêm con nữa.
Long phượng có đủ, dĩ nhiên đây chính là trời cao ban cho.
Còn việc lên quan đến tên chính, Tống Kỳ Thâm đã suy nghĩ kỹ rồi, nhưng anh vẫn chậm chạp không muốn nói cho Thiên Chi biết.
Thực ra việc lặng lẽ che giấu này không kéo dài quá lâu.
Tại thời điểm tổ chức buổi tiệc mừng tròn 100 ngày của hai đứa trẻ, Tống Kỳ Thâm đã tự tay viết thiệp mời, tên của hai đứa trẻ long phượng này được ghi rõ rành rành.
Bảo Bảo là Tống Mộ Chi, Bối Bối là Tống Ngải Thiên.
Hai cái tên như vậy.
Sợ rằng người ta không nhìn thấy nó sao!!
“Đây là hai cái tên anh phải tra từ điển, trong một thời gian dài đó hả?”
“Ừ, nếu không thì sao?” Tống Kỳ Thâm xem đó là một điều hiển nhiên.
“Anh đấy.” Khoé môi Thiên Chi hơi cong lên.
Lưu luyến không rời, là biểu hiện của tình yêu.
Đều vì cô.
Bên mái hiên này có người thở dài, bên mái hiên kia cũng có người đang cảm thán.
Lâm Diễm Chi nhìn tấm thiệp trong tay, không thể không nói, “Con trai nuôi và con gái nuôi của tôi tên là gì vậy nè?”
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy, hâm mộ tình yêu của tụi trẻ bây giờ một phen, dường như trong cuộc đời bà ấy, chưa bao giờ nhìn thấy ai yêu thương nhau như vậy.
“Con đừng đau buồn, con cũng là người trưởng thành rồi, mau chóng lấy vợ sinh con cho mẹ, có nghe không!”
“Vâng.” Anh ta trả lời cho có lệ.
“Có vẻ như tình trạng của con rất giống anh con, mẹ đã suy nghĩ rồi, mẹ phải sắp xếp cho con mấy buổi xem mắt thôi.”
“Con không có anh trai.”
Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải biết rõ lịch sử tình ái phong phú của con, mẹ còn tưởng rằng con thích anh trai của mình đấy.”
Lâm Diễm Chi thiếu chút nữa phun ra máu, “Mẹ! Mẹ đang nói lung tung gì vậy?!”
Cái ý tưởng vớ vẩn này là gì thế!
“Còn không phải do từ nhỏ con luôn một mực so đo với người ta sao? Nếu lần này con chưa có tin tức gì, phải lập tức đi xem mắt cho mẹ.”
“Xem mắt thì xem mắt! Ai sợ ai!” Lâm Diễm Chi bị kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
Mẹ Lâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Đã đồng ý thì không được nuốt lời nhé, con lớn tiếng như vậy làm gì? Con la lớn đến đầu mẹ đau luôn rồi này, bây giờ con mau lái xe đưa mẹ đến đại lộ lớn.”
“Hả?”
“Mẹ muốn đi mua quần áo mới cho Bảo Bảo và Bối Bối.”
“…….”
Buổi tiệc mừng tròn 100 ngày, chỉ mời những bạn bè thân thiết chơi từ bé đến lớn.
Đối với những trưởng bối đều do ba Tống mẹ Tống và ba Thiên mẹ Thiên tiếp đãi.
Về phần bạn bè của Thiên Chi, ngoại trừ một số bạn bè chơi thân từ nhỏ, cô còn mời cả đám bạn cùng phòng của mình.
Đường Thu Thu và Lâm Tuân sắp kết hôn, cho nên bọn họ đi cùng nhau. Bùi Anh cùng Thư Hoà đến đây một mình, bởi vì bạn trai của hai người bọn họ đều bận việc không thể đến.
Nhờ vào mối quan hệ với Thiên Chi, thực ra các cô đã sớm đi thăm Bảo Bảo và Bối Bối rồi.
Chỉ là buổi tiệc mừng 100 ngày này, bọn họ vẫn muốn đến chúc mừng một phen.
Tống Kỳ Thâm không có nhiều bạn bè ở trong nước, nhưng những người được mời đến đây đều là những nhân vật lớn.
Ngoại trừ mấy vị ở đại viện, thêm vào đó còn có ông lớn của giới giải trí Thẩm Thận và bà xã của anh ta, Hứa Mạt tiểu hoa đán trong làng điện ảnh và giới truyền hình hiện nay.
Quan trọng nhất chính là, ba thành viên của ACE cũng có mặt ở đây.
Nơi đầu tiên bùng nổ, chính là đám người trong phòng ký túc xá của Thiên Chi.
Thiên Chi đặt Bảo Bảo và Bối Bối xuống, đi cùng Đường Thu Thu qua bên đó xin chữ ký.
Thoạt nhìn Hạ Vân Tỉnh là người không thích nói chuyện, còn Hà Húc Dĩ thì đóng băng ba thước, rất lạnh lùng.
Chỉ có Ninh Tiết Sơ!
Nhiệt tình! Thích cười! Đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ!
Tống Kỳ Thâm nhìn về phía Thẩm Thận, trong lời nói có chứa điều gì đó, “Anh tốt quả nhỉ, đến chơi là được rồi, cần gì khách sáo như vậy.”
Thẩm tổng cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, âm cuối giống như móc câu, “Thế à! Tôi nghe nói Tống phu nhân rất thích nhóm nhạc nam Nhất Thiên Kỳ Hạ này, còn là một fan rất trung thành, tất nhiên trong một buổi tiệc vui vẻ như thế này, tôi muốn để cho Tống phu nhân được như ý nguyện.”
Nhìn sắc mặt Tống Kỳ Thâm càng ngày càng đen, Hứa Mạt đứng bên cạnh, ra sức nhéo tay Thẩm Thận.
Nhưng Thẩm Thận một chút cảm giác cũng không có, còn ghé vào lỗ tai của Hứa Mạt thổi một hơi, trên môi mang theo ý cười, “Bà xã cho anh chút mặt mũi nào, về nhà lại nhéo tiếp nhé.”
Hứa Mạt tức giận liếc mắt nhìn anh ta, ngay sau đó Thẩm Thận kéo cô ấy vào lòng.
Trong phòng khách một mảnh náo nhiệt, Thiên Chi ngồi trò chuyện với Ninh Tiết Sơ không được bao lâu, đã bị Tống Kỳ Thâm tóm trở về.
“Này.”
Cô còn chưa trò chuyện đủ mà!
“Bảo Bảo và Bối Bối đang tìm mẹ khắp nơi, em không nên ở lại đây.”
Tống Kỳ Thâm lười biếng nâng mắt lên, còn nói rất hùng hồn.
Nhìn hai bé cưng đang say giấc nồng nằm bên cạnh heo con Bội Kỳ, Thiên Chi im lặng.