Chương 81: Phiên ngoại 2: Quỳ sầu riêngThiên Chi im lặng một lúc, “Anh đừng nghĩ rằng nói những lời dễ nghe thì em sẽ mềm lòng nha.”
Cô gái nhỏ kìm nén rất lâu, mới thốt ra được một câu như vậy.
Việc nào ra việc đó, những chuyện anh làm trước đó, cũng đã đến lúc phải tính toán một phen.
“Anh không quan tâm em có mềm hay không, nhưng vào thời điểm mấu chốt, anh không mềm là được rồi.” Tống Kỳ Thâm nói xong ôm lấy cô, đi thẳng vào nhà kính trồng hoa.
Những lời anh thốt ra giống thật mà giả, dường như chúng còn rất có đạo lý, lúc này Thiên Chi bị anh tập kích bất ngờ.
“Tiếp tục nào.” Tống Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, “Lúc nào cũng giống như gãi ngứa vậy, còn nhẹ như thế.”
Cũng không biết có phải là ảo giác của Thiên Chi hay không, cô cảm thấy hôm nay Tống Kỳ Thâm quả thực là.
Nếu như nói sự dâm đãng có thể chia thành nhiều cấp độ, thì Tống Kỳ Thâm nhất định sẽ vượt xa khỏi phạm vi, trực tiếp đạt đến cảnh giới cao nhất rồi.
“Em thực sự rất muốn dùng sức, nhưng đoán chừng anh lại sẽ kêu đau.”
Thiên Chi nói xong, năm ngón tay hơi gập lại, rồi sau đó dùng hết sức nắm thật chặt.
Nắm đấm của cô, cũng không phải không có lực*.
(* Trong raw dùng cụm từ “không phải ăn chay”: có thể hiểu là không dễ chọc vào, bởi vì ăn chay giống như là hoà thượng, hoà thượng luôn lấy từ bi làm đầu, không ăn chay có nghĩa không đặt từ bi làm đầu, không dễ để cho người ra khi dễ. Nguồn Baidu.)
Tuy không có bao nhiêu sức lực, nhưng chỉ cần tìm đúng chỗ là được.
Thiên Chi nheo mắt lại, nhìn đôi bờ vai rộng mà gầy của Tống Kỳ Thâm, khi được bộ quần áo ở nhà che phủ càng làm nổi bật lên khung xương gầy của anh.
Bờ vai như thế này, nếu thực sự bị nắm đấm đánh vào, khả năng sẽ rất đau, hay là mình nên dừng lại nhỉ.
Thiên Chi nghĩ như vậy, mạch suy nghĩ giống như những lần trước đó dần dần trôi xa.
Tống Kỳ Thâm bắt lấy nắm đấm nhỏ của cô, kéo tay cô về phía mình, lúc này Thiên Chi mới hồi phục tinh thần.
“Sao lại mất tập trung nữa rồi.”
Giọng điệu của anh rất khẳng định.
Thật lâu trước đây, Tống Kỳ Thâm đã phát hiện ra, Thiên Chi là một người rất thích ngẩn người.
Không biết là do tính tình từ nhỏ, hay do những thứ khác, mỗi lần làm chuyện gì, chỉ cần không thực hiện được, cô gái nhỏ sẽ bắt đầu mở to đôi mắt, thể hiện một bộ dạng giống như đang du hành trong không gian.
Anh không thể đoán được nội tâm của Thiên Chi, cũng không tài nào suy đoán được rốt cuộc trong lòng Thiên Chi đang suy nghĩ cái gì, anh chỉ cảm thấy đây có thể chính là một loại phương thức giúp cô thả lỏng suy nghĩ của chính mình.
Cũng giống như bây giờ vậy.
Nhưng lần này nó lại nằm trong phạm vi suy đoán của Tống Kỳ Thâm.
Cô gái nhỏ đang quan sát anh, nhìn chăm chú đến mức vô cùng nhập tâm.
Tống Kỳ Thâm biết rõ bản thân mình khá đẹp trai, loại ánh mắt này, từ nhỏ đến lớn, nó vẫn luôn quanh quẩn bên người anh.
Chỉ có điều, lúc trước anh căn bản không để nó ở trong lòng. Nhưng vào giờ phút này, anh rất muốn để ý, hơn nữa bởi vì điều này khiến anh cảm giác hết sức hưởng thụ, còn có thể nói là rất thích nữa.
“Ông xã của em đẹp trai không?”
Anh bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, Thiên Chi nghe xong chợt phản ứng lại.
Tạm dừng nửa giây, Thiên Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Bầu trời đầy sao đẹp thật.”
Bởi vì là ban đêm vào mùa hạ, còn ở trên tầng thượng nằm giữa lưng chừng núi, những ngôi sao nhỏ chiếu xuyên qua lớp kính thủy tinh.
Tựa như có một nét mực màu xanh đậm vẩy lên đó, tô điểm thêm cho những ngôi sao.
“Ừ.” Tống Kỳ Thâm cười rộ lên, “Hoá ra em ví von ông xã của mình tựa như bầu trời đầy sao à.”
Thiên Chi:?
“Anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận điều đó.”
Thiên Chi vốn muốn chế nhạo anh, nhưng khi nhìn thấy anh cười trông như một ánh trăng mờ ảo vô cùng đẹp mắt, sau đó cô cũng ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, mỉm cười theo.
Tống Kỳ Thâm thoáng nghiêng mặt qua, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đang đứng đối diện với mình, khoé môi cô hơi cong lên.
“Em cười cái gì vậy?”
“Em cũng không biết mình đang cười điều gì nữa.” Thiên Chi chỉ tay lên bầu trời sao, “Có lẽ vì cảm thấy trong nội tâm không có tạp niệm, cho nên em rất vui vẻ.”
Hiện tại không có gì phải lo lắng, mà con đường đi đến tương lai, giống như đang chạy trên đỉnh đầu.
Điều quan trọng nhất chính là, cô bây giờ đã có anh bên cạnh, bất kể cuộc đời chìm nổi ra sao, bất kể thành công hay thất bại, dường như nó không còn quan trọng nữa.
Thiên Chi biết rõ phía sau mình luôn có anh, anh vẫn luôn âm thầm dõi theo cô, ủng hộ cô.
Đó chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của cô, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất.
“Quả thực đứng ở nơi này tâm tình cũng tốt hơn.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng.
Ngay sau đó, anh dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm, “Chỗ này sẽ không có ai nhìn thấy.”
Giọng điệu của anh hơi chậm lại, còn kéo thật dài, trong đầu anh dường như đang có kế hoạch gì đó.
“Đương nhiên là sẽ không có ai có thể nhìn thấy rồi, ở trên đây cao như vậy, nếu trông thấy được, chỉ có thể là máy bay trực thăng mà thôi.”
Tính ra ở Nam Uyển cũng không có bao nhiêu người sinh sống, mỗi căn biệt thự đều cách nhau khá xa, nếu không thường đi ra ngoài hoặc không thường xuyên sống lại đây, có lẽ trong vòng nửa năm cũng không có khả năng gặp mặt được hàng xóm.
Thiên Chi đến đây sống cũng đã gần một năm, ngay cả bóng dáng của một người hàng xóm còn không thấy, càng không cần đề cập đến việc bị người khác nhìn thấy căn nhà kính trong hoa này.
“Ừ.” Tống Kỳ Thâm gật đầu, “Làm chuyện gì cũng sẽ không bị ai nhìn thấy.”
Ngay sau khi Thiên Chi vừa liếc mắt nhìn qua, Tống Kỳ Thâm lập tức ghé sát vào tai cô thì thầm hai câu.
Còn có thể làm chuyện gì nữa
Hoá ra vừa rồi anh vẫn luôn suy nghĩ đến kế hoạch này!
Chẳng lẽ cái người đàn ông này không còn biết liêm sỉ là gì nữa à.
Thiên Chi đẩy vai anh ra, kết quả Tống Kỳ Thâm được nước làm tới, anh trực tiếp hôn một cái lên má cô.
“Bé ngoan của anh.”
Người đàn ông này lại nỉ non bên tai cô, lời nói cùng giọng điệu cực kì thâm tình.
Thiên Chi rất kiên định, cho dù bị anh dụ dỗ như vậy, cô cũng không tước νũ кнí đầu hàng.
Cô nghiêng người về phía trước, chậm rãi lên tiếng, “Em đã nói với anh rồi, em sẽ không đồng ý đâu.”
Thiên Chi ngạo kiều* cũng không có tác dụng, tuy vị trí không phải ở trong nhà kính trồng hoa, nhưng đến cùng cô vẫn không ngăn được cái con khổng tước này xoè đuôi.
(* Ngạo kiều: ngoài miệng nói và suy nghĩ trong lòng hoàn toàn tương phản với nhau. Bình thường nói chuyện mang thái độ cường ngạnh kiêu ngạo, nhưng ở điều kiện nhất định sẽ e lệ và rất dính người. Nguồn Baidu.)
Vốn cho rằng buổi chiều đã làm bánh nhân thịt một lần, ai có thể ngờ đến buổi tối Tống Kỳ Thâm vẫn có còn thể ngóc đầu trở lại.
Thời gian nhân đôi, lực đạo cũng tăng lên.
“Thực sự không được rồi, ngay mai nhất định không thể cứ tiếp tục như thế này.” Thiên Chi lắc đầu kháng nghị.
Nói một cách dễ nghe một chút, cô đây là đang trải qua một kỳ nghỉ hè thật mãn nguyện.
Nói một cách khó nghe, thì cô có khác gì hoàng thượng không lên triều đâu.
Thậm chí bây giờ Tống Kỳ Thâm còn không thèm gọi cô thức dậy vào sáng sớm để chạy bộ nữa, anh thường xuyên ngủ đến tận mặt trời lên cao, so với việc nằm ỳ trên giường lúc trước, anh thức dậy càng ngày càng muộn hơn.
Dù cô là một người yêu thích nằm ỳ, cũng là người ham ngủ, nhưng sau khi trải qua việc ấy một khoảng thời gian dài, cô lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bởi vì hiện giờ Thiên Chi đã chuyển mọi trọng tâm vào văn phòng thiết kế nước hoa của mình, cô không còn quay về ký túc xá của Kinh Đại, cô xem như triệt để đóng quân tại Nam Uyển.
Cô gái nhỏ đã quay trở về nhà, Tống Kỳ Thâm không có lý do gì phải ở lại Tống thị nữa, mỗi ngày cứ đến đúng giờ tan làm sẽ lập tức quay về Nam Uyển, cuối tuần càng cố gắng không đi đâu cả.
Theo quan điểm của cô, ngày thường đã làm bánh nhân thịt không ít, nhưng đến ngày cuối tuần, suốt cả ngày chỉ toàn làm bánh nhân thịt.
Cũng giống như hôm nay.
Tống Kỳ Thâm nghe xong lời kháng nghị của cô, anh không nói được cũng không nói không được.
Anh chỉ cấp cho cô một phần phổ cập kiến thức có liên quan đến bản báo cáo khảo sát của đàn ông Châu Á mà thôi.
Còn khá thận trọng trong chuyện này.
Thiên Chi:……..
*
Trong nhà kính trồng hoa lần lượt được Thiên Chi bón phân trồng trọt, cô còn bày ra rất nhiều chiêu trò.
Ngoài việc lưu giữ một số loại hoa ra, Thiên Chi không hề nghĩ đến việc sẽ sử dụng chúng vào việc điều nước hoa với quy mô lớn, chỉ thỉnh thoảng thực hiện một số điều chỉnh nhỏ ở trong nhà kính.
Bởi vậy trên tầng cao nhất của sân thượng, cô đã dung hoà một phần đất của nhà kính, đồng thời trồng một số giống hoa hồng và hoa tường vi khác nhau.
Mân mê trên lầu còn chưa đủ, Thiên Chi lại di chuyển địa điểm xuống hoa viên dưới lầu.
Bên cạnh rừng cây tuyết tùng có một khoảng cỏ lớn, nhưng hiện giờ khu vực đó đã được Thiên Chi cẩn thận quy hoạch, sau khi xới đất thành công, còn rải không ít phân bón lên đó.
Ở nơi này cô trồng một số hoa cúc nhỏ và hoa hướng dương, càng nhiều hơn nữa, chính là một số loại trái cây và rau cải.
Kỳ thực Thiên Chi cũng chỉ là ý tưởng đột nhiên bộc phát, trong lúc tìm kiếm hạt giống hoa ở trên mạng, trên web lại tự động đề xuất cho cô, vì thế cô đã nhìn thấy một số hạt giống của các lại cây ăn trái dây leo.
Dù sao Nam Uyển cũng rộng lớn như vậy, cô lại không có chuyện gì để làm.
Cho nên những buổi sáng mấy ngày gần đây, trong lúc ánh nắng mặt trời không quá gay gắt, cô đã cố ý chỉnh đồng hồ báo thức để đi xuống lầu xem xét mấy mầm cây mình vừa trồng.
“Tại sao ngay cả cái mầm nhú lên cũng không có?” Đối với các loại hoa, Thiên Chi rõ như lòng bàn tay, nhưng đối với những loại cây ăn trái dây leo này, cô chưa từng nghiên cứu qua.
Tống Kỳ Thâm ngồi trên một chiếc ghế gỗ đặt ngay bên cạnh, đeo kính gọng vàng, chậm rãi lật xem tờ báo.
Nghe thấy lời phàn nàn của Thiên Chi, anh hơi ngước mắt lên.
Rồi sau đó, anh nhìn thấy trong tay cô gái nhỏ cầm một cây xẻng xúc đất nhỏ, còn không ngừng đào đất.
“Em đào như vậy cũng vô dụng thôi, thực ra chu kỳ sinh trưởng của những loại cây này sẽ dài hơn một chút.” Dừng một lúc, anh không nhanh không chậm nói, “Em có thấy loại cây ăn quả nào, một năm bốn mùa đều ra trái chưa?”
Thiên Chi chớp chớp mắt.
“Nhưng loại em trồng không không phải là cây con, chỉ là hạt giống, có lẽ chúng sẽ mọc rất nhanh.”
“Ừ, vậy em chỉ cần chờ đợi thôi.”
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, bên ngoài hàng rào chạm khắc hoa lan màu đen của căn biệt thự truyền đến âm thanh dồn dập.
Là tiếng còi xe.
Thiên Chi liếc mắt nhìn về hướng đó, xuyên qua song sắt cửa, cô phát hiện một chiếc xe thể thao.
“Ai vậy? Anh mời khách đến đây chơi à?” Thiên Chi quay đầu lại hỏi Tống Kỳ Thâm.
Tống Kỳ Thâm gọn gàng mà linh hoạt lên tiếng từ chối, “Không có.”
Với sự phủ nhận của anh, chiếc xe kia dường như càng dũng cảm hơn, bấm còi liên tục.
Dồn dập lại kéo dài, tiếng ồn vang lên trong không trung.
“Rốt cuộc là ai vậy.”
Thiên Chi sợ tiếng ồn này sẽ quấy rầy đến hàng xóm, cô nói xong muốn đứng dậy, chuẩn bị đi ra đó xem là ai.
“Em không cần ra đó, là Lâm Diễm Chi.” Tống Kỳ Thâm thản nhiên nói.
“Dạ?”
Tống Kỳ Thâm nhìn thấy sự nghi hoặc của Thiên Chi, giọng nói cũng hạ xuống.
“Không cần mở cửa cho anh ta.”
Lúc trước cái vị bạn gái kia của Lâm Diễm Chi, đã gây ra một loạt sự kiện, còn chưa giải quyết xong đâu.
Dù sao nói về thủ phạm, Lâm Diễm Chi cũng có một phần trong đó, kế hoạch ban đầu của Tống Kỳ Thâm, chính là không muốn buông tha cho anh ta.
Lâm Diễm Chi vẫn luôn thắc mắc tại sao Tống Kỳ Thâm luôn không để ý đến mình, sau khi từ chỗ trợ lý Hạ thăm dò một phen, anh ta đã hiểu rồi! Dù gì người ta cũng là trợ lý đặc biệt của ai kia, tất nhiên trợ lý Hạ cần phải theo sát tốc độ làm việc của ông chủ nhà mình rồi, chỉ một hai câu thảo phạt, thiếu chút nữa đã làm cho Lâm Diễm Chi nghẹn ૮ɦếƭ.
Gần đây, Lâm Diễm Chi đã hoàn toàn biết được tình hình cụ thể và chi tiết, anh ta càng cảm thấy xấu hổ không thôi, còn trực tiếp cùng nữ sinh kia đoạn tuyệt quan hệ.
Rồi sau đó anh ta vội vàng khom lưng cúi đầu, bận trước bận sau, không ngừng nịnh hót tâng bốc thổi phòng da trâu của Tống Kỳ Thâm, đó gọi là cúi mình tuyệt đối.
Về sau không thể bắt được người, Lâm Diễm Chi chuyển trọng tâm từ Tống thị sang Nam Uyển.
Kết quả người ta căn bản là không muốn mở cửa cho anh ta vào.
Lâm Diễm Chi khuyên can mãi trong WeChat, cuối cùng anh ta lại phát hiện tin nhắn của mình không thể gửi đi.
Tống Kỳ Thâm lại một lần nữa kéo anh ta vào danh sách đen.
Tuy nhiên, theo cách nhìn nhận của Lâm Diễm Chi.
Bao che con cũng không phải bộ dạng như vậy.
Biết rõ Tống Kỳ Thâm yêu bà xã của mình rất nhiều rồi! Còn biết rõ Tống Kỳ Thâm giỏi nhất là chiều chuộng bà xã của mình!!
Cái tên cẩu nam nhân tính toán chi li này!
Anh ta sai rồi còn không được sao!!
Lâm Diễm Chi nhìn xuyên qua mui xe trần, nhìn thấy động tác sắp đứng dậy của Thiên Chi, kết quả cô lại đột ngột dừng lại.
“Thực sự không cần đi qua đó xem một chút sao?” Thiên Chi thăm dò nhìn ra bên ngoài.
Khi cô vừa dứt lời, tiếng động cơ xe ô tô từ phía đường nhựa lớn truyền đến.
Từ xa đến gần, cuối cùng ——
Nó cũng dừng lại trước cổng Nam Uyển.
“Hiện giờ em có thể đi mở cửa rồi.”
“Dạ?”
Đây cũng là một loại thao tác sao?
“Là trợ lý Hạ.” Tống Kỳ Thâm lời ít ý nhiều, dừng một chút, còn cường điệu nói, “Đừng để cho Lâm Diễm Chi tiến vào.”
“Vâng, em sẽ không cho anh ta vào đâu.”
Thiên Chi cảm thấy thú vị, lên tiếng trả lời, lại còn quyết liệt gật đầu.
Nhìn thấy ông xã nhà mình trừng trị cái vị hoa hoa đại công tử này, cô chỉ cảm thấy một sự khí phách không thể tài nào giải thích được!
Chủ yếu là vì chuyện xảy ra lần trước quá kinh người.
Thiên Chi “Lạch bạch lạch bạch” chạy đến đó, sau khi ấn nút mở cửa, cánh cổng màu đen dần dần mở ra.
Trợ lý Hạ thần sắc nghiêm túc bước vào, trước đó trợ lý Hạ đã chào hỏi Tiểu Lâm tổng một tiếng rồi.
Lâm Diễm Chi trợn mắt há hốc mồm, tại sao anh ta không nghĩ đến việc xuống xe, thừa cơ hội này trực tiếp chạy vào trong nhỉ.
Anh ta nhô đầu ra, giọng nói rõ ràng còn rất kích động, “Chi Chi! Em thay đổi rồi!! Anh là anh Diễm Chi của em đây mà, thực sự em không muốn mở cửa cho anh à, để cho anh vào đi?!! Dựa vào cái gì mà lại để cho trợ lý Hạ vào trước!! Em phải hiểu thứ tự đến trước và sau chứ, em có biết không hả?!!”
Thiên Chi vẫy vẫy cái xẻng nhỏ trong tay về phía Lâm Diễm Chi, cười rộ lên, “Không phải là em đang chào hỏi với anh đó sao.”
Trợ lý Hạ một mực đứng ở bên cạnh, chờ Thiên Chi nói chuyện xong, lúc này trợ lý Hạ mới chậm rãi lên tiếng, “Phu nhân, hôm nay tôi đến đây là để giúp phu nhân đo đạt kệ trưng bày nước hoa, đến lúc đó tôi sẽ dẫn phu nhân đi đến văn phòng, giúp phu nhân mang những lọ nước hoa đó đến đây, chậm nhất là cuối tuần sẽ hoàn thành.”
Mặc dù trợ lý Hạ trước sau như một, vẫn luôn mang một bộ dạng cùng giọng điệu giải quyết công việc, nhưng Thiên Chi sớm đã quen với điều này, trong lúc vô hình trợ lý Hạ giúp đỡ và chiếu cố cô rất nhiều.
Thiên Chi không còn khách khí giống như trước kia nữa, cô dùng khẩu khí rất quen thuộc nói, “Trợ lý Hạ luôn bận rộn công việc mà còn phải chạy đến đây một chuyến, anh có mệt lắm không? Đợi lát nữa em lấy cho anh một chút đồ ăn nhẹ nhé.”
“Tống tổng đã trả thù lao tương đương với việc phải làm, phu nhân không cần bận tâm, phu nhân chỉ cần đứng đó thôi ạ.”
Trợ lý Hạ nói xong nhẹ gật đầu, rồi anh ta lập tức đi về phía hoa viện nơi Tống Kỳ Thâm đang ngồi.
Tống Kỳ Thâm không để ý Lâm Diễm Chi bao nhiêu lâu, thì Lâm Diễm Chi đứng đợi bên ngoài bao nhiêu lâu.
Đã sắp đến giờ dùng cơm trưa, ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt.
Sau khi tận mắt nhìn thấy một người nữa bước vào trong, chính là đầu bếp Trương không ai bị ngăn lại, Lâm Diễm Chi thực sự đã chờ đến mức sốt ruột rồi.
Anh ta bước xuống xe, một tay chống nạnh, giống như một ông lớn, cứ đi tới đi lui ở trước cửa như vậy.
Thoạt nhìn tựa như một con khỉ đáng thương.
Cuối cùng lại hờn dỗi, leo lên xe ngồi.
Thiên Chi sợ Lâm Diễm Chi bị phơi nắng quá lâu.
Dù sao trời cũng nóng như vậy, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài không ôn hoà giống như buổi sáng.
Mà Lâm Diễm Chi vì tỏ ra bản mình thật ngầu, sống ૮ɦếƭ cũng không chịu kéo mui xe thể thao lại, cứ để nó mở ra như thế.
“Em muốn mở cửa cho anh Diễm Chi.” Thiên Chi suy nghĩ, lập tức hỏi thăm ý kiến của Tống Kỳ Thâm một chút.
Lúc này Tống Kỳ Thâm mới gật đầu, rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, “Thời gian cũng đủ rồi.”
Thiên Chi nhìn anh như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô ấn nút trong phòng, cánh cổng màu đen dần dần mở ra.
Thiên Chi nhìn thấy Lâm Diễm Chi vội vàng chạy vào, cô đứng trước cửa nhà chờ anh ta đi vào.
Đợi đến lúc người nọ chạy đến trước mặt bọn họ, không biết người nọ từ chỗ nào lấy ra một trái sầu riêng.
Đặt nó ở trước cửa, từ trong cổ họng xúc động gào rú lên, “Anh Kỳ Thâm, chị dâu, em sai rồi!!”
Từ trước đến nay Thiên Chi chưa bao giờ bị người ta gọi là chị dâu, nhất thời trong gió hỗn độn*.
(*Trong gió hỗn độn: tâm tình hỗn loạn như gió, trong ngữ cảnh này có thể hiểu đầu óc trở nên rối loạn. Nguồn Baidu.)
Đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Lâm Diễm Chi vừa dứt lời, lập tức khuỵu gối xuống đất.
Thiên Chi:……
Tống Kỳ Thâm:…….