Chương 74: Phát thiệp mờiThiên Chi nhìn vào tờ giấy đó, chỉ dừng lại trong nửa phút.
Trên bàn ngoại trừ tờ giấy Tuyên Thành ghi dòng chữ này ra, mặt khác đều là một số ít trích đoạn thơ, không có gì đặc biệt.
Bỗng nhiên trong lòng cô xuất hiện một ý tưởng.
Thiên Chi cầm lấy điện thoại đặt ở bên cạnh lên, rồi sau đó chụp hình lại tờ giấy Tuyên Thành mà mình vừa nhìn thấy.
Yên lặng nửa ngày, cô mới gửi một tin nhắn WeChat cho Tống Kỳ Thâm.
Buổi sáng trước khi anh rời đi, trong lúc cô vẫn còn đang mê ngủ, anh có dặn dò điều gì đó, có lẽ là bảo cô sau khi thức dậy nhớ nhắn tin báo cho anh một tiếng.
Trong lúc đợi Tống Kỳ Thâm trả lời, Thiên Chi tuỳ ý lật nó qua lại, rồi cô sắp xếp những tờ giấy Tuyên Thành lộn xộn trên bàn cho ngay ngắn, còn nhẹ nhàng dùng nghiên mực chặn chúng lại.
Không bao lâu, đối phương nhanh chóng trả lời ——
[Tống Khổng Tước: Dậy rồi?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng, em vừa mới thức dậy.]
[Tống Khổng Tước: Nhớ đi xuống lầu ăn một chút gì đó để lót dạ, nếu không sẽ dễ bị khó chịu lắm đấy.]
Cô sẽ không bị khó chịu, càng không cảm thấy đói bụng.
Có đôi khi đồng hồ sinh học là như vậy đó, làm việc và nghỉ ngơi tự nhiên sẽ thay đổi theo nó, Thiên Chi không dám nói bản thân mình khoẻ mạnh như thế nào, nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra.
Cô tự nhiên bỏ qua cái đề tài này, trong lúc Tống Kỳ Thâm vẫn chưa kịp nhắn tin tiếp theo, cô vội gửi tấm ảnh chụp kia qua cho anh.
Thiên Chi cứ thế mà chờ đợi, kết quả đợi cả nửa ngày, không thấy bất kì tin nhắn hồi âm nào từ anh.
Ồ ——
Cái con khổng tước này đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao đột nhiên nửa đường lại rớt mạng?
Nhưng cũng có một khả năng, là anh đang bận.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh nói gì đi chứ?]
Thực ra Thiên Chi cũng không phải quá gấp gáp, dù cho như thế nào, cô vẫn có thể chờ đợi.
Nhưng mà.
Lần này Tống Kỳ Thâm im lặng hơi lâu rồi đó.
Trong lúc Thiên Chi muốn bỏ điện thoại xuống, đột nhiên đối phương lại online.
[Tống Khổng Tước:?]
Dấu chấm hỏi này là có ý gì??
Thiên Chi cảm thấy thật buồn cười.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Anh còn dám gửi dấu chấm hỏi cho em, em mới là người phải gửi dấu chấm hỏi cho anh mới đúng.]
[Tống Khổng Tước: Em muốn hỏi cái gì.]
Thiên Chi hiếm khi giở trò xấu, trực tiếp nhắn đến một tin.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Không hỏi gì cả, chỉ là muốn hỏi anh ngoại trừ tên chính ra anh còn 乃út danh riêng khác phải không.]
Tống Kỳ Thâm hiển nhiên là lại một lần nữa nghi ngờ.
[Tống Khổng Tước: Nói như vậy là sao?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Chính là tấm hình chụp vừa rồi em gửi cho anh đó, phần kí tên lại ghi là “Chi.”]
[Tống khổng tước:….]
Thực ra khi nhìn vào phản ứng này của anh, mọi thứ không cần phải nói thêm gì nữa.
Tống Kỳ Thâm rõ ràng là đang tự mình suy đoán một phen, sau một lúc mới gửi tin nhắn đến.
[Tống Khổng Tước: Không phải là 乃út danh riêng gì cả.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Dạ?]
[Tống Khổng Tước: Do trượt tay.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên:……]
Cho dù anh không có mặt ở đây, nhưng Thiên Chi vẫn có thể tưởng tượng ra được sắc mắt hiện giờ của anh.
Nhất định là thần sắc nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa rũ xuống, mang một bộ dạng vân đạm phong khinh.
Nhưng mà ——
Tống Kỳ Thâm bảo đây là do trượt tay, cũng biết trượt tay quá nhỉ.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Như vậy à, lợi hại quá nha.]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Chữ “Thâm” còn có thể trượt tay thành chữ “Chi”, kỹ thuật trượt tay của anh trai thật đáng kinh ngạc ~]
Tống thị.
Tống Kỳ Thâm xem tin nhắn Thiên Chi vừa gửi đến, hàng chân mày nhíu thật chặt.
Bất cứ ai khi nhìn thấy tin nhắn này của Thiên Chi, đều sẽ không nghĩ đây là một lời khen ngợi đâu.
Nhưng nếu như cô đã nhìn thấy nó, còn dám giơ móng vuốt nhỏ của mình về phía anh để uy Hi*p, so với trước kia đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Ở thời điểm này.
Hai người thực sự đã ngầm hiểu lẫn nhau.
Mặt trời đầu mùa hạ, ánh sáng rực rỡ len lỏi xuyên qua khung cửa sổ sát đất.
Người đàn ông ngồi ngược sáng, dáng người thon dài nhuộm một tầng ánh sáng chói loá tựa như báu vật.
Phía sau lưng Tống Kỳ Thâm chính là một góc nhìn toàn cảnh thành phố Ngân.
Vào giờ phút này chúng càng làm nổi bật lên sự hăng hái của anh.
Trợ lý Hạ đứng ở một bên, thoáng nhìn qua không biết từ lúc nào mà vẻ mặt của ông chủ nhà mình lại bắt đầu buông lỏng, những ngón tay thon dài duỗi thẳng về phía trước, trực tiếp tiến đến gần chú heo con Bội Kỳ đang đặt trên bàn, dùng sức véo mạnh đuôi heo.
Ánh mắt anh liếc xéo sang đây, trợ lý Hạ lập tức quay đầu qua một bên.
Cùng lúc đó, trong nội tâm của vị trợ lý đặc biệt này lặng lẽ thở dài.
Haizzzz.
Rõ ràng đã bắt đầu bước vào mùa hạ, vì sao anh ta cứ có cảm giác, mùa xuân lại đến nữa rồi?
*
Thiên Chi ở nhà họ Tống một lúc, sau đó cô về nhà lấy hành lý, còn chưa kịp quay về Nam Uyển, cô đã phải lập tức quay trở về trường học.
Chủ yếu là do nán lại ở nhà quá lâu, nếu cô quay trở về Nam Uyển, cũng không ở đó được bao lâu lại phải rời đi. Hơn nữa, sau khi du học trở về, cô còn có rất nhiều chuyện và nhiệm vụ cần phải thực hiện, không thể kéo dài thêm nữa.
Bởi vì việc bàn giao trường giữa hai nước, cần rất nhiều tài liệu, Thiên Chi phải mang hồ sơ cùng sổ tay ghi chép quá trình học của mình nộp cho giáo sư trong khoa xem xét, ngoại trừ việc đó ra, bản đánh giá của trường học bên Pháp dành cho cô cũng được đưa vào trong hệ thống trao đổi sinh viên, nó dùng để tính điểm học phần và một phần của thành tích cuối kỳ.
Nghiêm túc mà nói, vì đã có giai đoạn trao đổi cùng với tiền đề hợp tác tiên quyết giữa hai trường, cho nên thành tích khi học bên Pháp của cô, có thể chuyển song song đến Kinh Đại.
Trong trường hợp này, tại thời điểm cuối kỳ, Thiên Chi sẽ không cần quá vội vàng và khẩn trương.
Học kỳ bên Pháp đã kết thúc, mặc dù sinh viên học bên đó không có bài kiểm tra cuối kỳ gần giống như bài kiểm tra tổng hợp, nhưng lại có bài sát hạch năng lực cuối cùng, nó cũng tương tự như bài kiểm tra cuối kỳ.
Ở một mức độ nào đó, có lẽ Thiên Chi đã sớm hoàn thành xong kỳ thi cuối kỳ của mình.
Nhưng về mặt hình thức khẳng định việc ấy phải được thực hiện, bây giờ cách kỳ thi cuối kỳ của Kinh Đại vẫn còn khá sớm.
Thiên Chi dứt khoát ném hết tất cả mọi chuyện ra sau đầu.
Nhân dịp cô vừa trở về, mục đích chủ yếu hiện giờ của Thiên Chi, chính là phát thiệp mời cho một số bạn học trong trường.
Nếu mời hết tất cả mọi người trong trường, có lẽ một tầng của Hoa An Đình Thành cũng không thể chứa hết.
Cho nên mỗi người trong trường học, cô phải cân nhắc lựa chọn rất cẩn thận.
Ngoài ra, cô còn mời thêm một vài vị học tỷ mà cô gặp trong lễ kỉ niệm trường, vì cô đã từng là một thành viên của uỷ ban văn nghệ. Hầu hết trong số họ đều đến từ học viện quốc tế, rồi sau đó không có ai khác nữa.
Thời điểm Thiên Chi quay về Kinh Đại, việc cô muốn làm đầu tiên chính là nhổ từng sợi lông của ba người bạn cùng phòng.
Lâu ngày không gặp, bọn họ cũng rất kích động, đương nhiên sẽ đồng ý tất cả.
Sau khi tâm sự xong, Thiên Chi lập tức nói, “Lúc trước khi lãnh giấy kết hôn không có đãi tiệc rượu, vị kia nhà tớ nói muốn mọi người chung vui cùng bọn tớ, vì vậy tớ đã suy nghĩ đến việc đặt mấy bàn tiệc ở khách sạn, mời mọi người trong lớp đến đó, các cậu cảm thấy như thế nào?”
Sợ ba người bọn họ nghe không hiểu, Thiên Chi đặc biệt nhấn mạnh, “Nhưng phòng ngủ của chúng ta sẽ có buổi gặp mặt riêng, không thiếu dịp để tán gẫu với nhau đâu.”
Đường Thu Thu rất muốn tận mắt nhìn thấy cái vị thần trong miệng Thiên Chi, giờ phút này lòng hiếu kỳ lại nổi lên, “Đương là có thể, nhưng mà việc nào trước, việc nào sau?”
Bùi Anh giương mắt lên, “Đường Đại Thu, điều này là điều trọng yếu sao?”
“Đã quyết định khi nào để chúng tớ gặp mặt chưa, tớ vẫn câu nói cũ, giọng nói dễ nghe, nhất định tướng mạo sẽ không tệ!”
Đường Thu Thu bởi vì việc lúc trước Thiên Chi bị người nọ trực tiếp ૮ưỡɳɠ éρ dẫn đi, thậm chí còn bị lôi về thành phố Ngân, tình tiết giống như trong tiểu thuyết Marry Sue vậy, làm cho trong đầu cô ấy âm thầm lấp đầy vô số các màn kịch nhỏ, nó đã sớm bị tô vẻ với đủ màu sắc, nói đến cái gì cũng đều muốn điên cuồng nghĩ đến một đôi một cặp.
Bùi Anh còn muốn cãi lại, lời nói còn chưa kịp thốt ra, nó đã bị Đường Thu Thu áp chế trở về, “Cậu nhìn Chi Chi nhà người ta kìa, nào là đãi tiệc rượu, nào là gặp riêng để giới thiệu, cậu nhìn lại cậu một chút đi, bẹp bẹp ngay cả một cái cũng không thả ra! Vì sao lúc trước tớ không phát hiện, đồng chí Tiểu Bùi nhà chúng ta, rõ ràng thuộc dạng tổng giám đốc bá đạo có Dụς ∀ọηg cố chấp thích bám người vậy!”
Nói xong, Đường Thu Thu cố tình đè thấp giọng, bắt chước y như đúc, “Người đàn ông kia, anh chỉ có thể là của em, anh mà dàm nhìn ngó người khác, đôi chân của anh sẽ bị cắt đứt ngay.”
Không hiểu Bùi Anh bị chọc trúng tâm tư gì, nhưng cô ấy chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng cô ấy cũng nhếch khoé môi lên một chút.
“Không phải là tớ không muốn, bọn tớ chỉ là, chờ đến khi chân mây cuối trời, chờ đến lúc sông cạn đá mòn, chờ đến lúc ——”
Thiên Chi kịp thời cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, “Được rồi.”
“Lúc đãi tiệc rượu không có mặt anh ấy, nhưng tớ sẽ có mặt, ba người các cậu đi đến đó, chỉ cần vùi đầu vào ăn, ăn xong là có thể rời đi được rồi.” Thiên Chi nghĩ rằng mình đã có ba người bọn họ hỗ trợ, vì vậy đợi sau khi ăn xong cô có thể rời khỏi đó rồi, tốt xấu gì cũng đã có chỗ hậu thuẫn.
Đường Thu Thu mở to đôi mắt, “Dù sao tiệc rượu cũng là một buổi tiệc long trọng, vị kia nhà cậu không đến sao?”
“Trước đó hai người không tổ chức đám cưới, hiện giờ tổ chức tiệc rượu người đó lại không xuất hiện, Chi Chi, cậu đừng bị người ta làm cho mù mắt rồi lại nhảy vào hố lửa đấy nhé!” Hiếm khi nghe thấy giọng nói của Bùi Anh còn lớn hơn cả Đường Thu Thu.
Thư Hoà gật đầu đồng ý, “Quả thực việc này đáng để suy nghĩ lại đấy, bây giờ vẫn còn kịp để dừng lại sự tổn hại này, dù sao điều kiện của cậu cũng tốt như vậy, cậu chỉ cần bước ra ngoài là có biết bao nhiêu người muốn tranh nhau mua cái bánh bao nóng hổi như cậu rồi, hãy tỉnh táo lại đi Chi Chi!”
Thiên Chi hiểu rõ ba người bọn họ cũng vì muốn tốt cho mình, nhưng đối với việc cứ để bọn họ hiểu lầm về Tống Kỳ Thâm như vậy, cô không thể để việc này tiếp tục xảy ra.
Lúc trước anh còn muốn mời tất cả mọi người trong trường đến đó, do cô không muốn làm như thế mà thôi.
Chỉ cần có tâm ý là đủ rồi, được mời tham dự một buổi tiệc sang trọng ở Hoa An Đình Thành như vậy, Thiên Chi cảm thấy mọi người trong trường không hề có thiệt thòi gì.
Bởi vì việc muốn đến hay không đến, đó còn phụ thuộc vào sự tự nguyện của mỗi người, cô đã lên tiếng mời rồi, nhưng cô không hy vọng tất cả mọi người đều sẽ đi đến đó.
“Nói cái gì vậy, không phải là anh ấy không muốn đến, là chính tớ không muốn cho anh ấy xuất đầu lộ diện, dù sao chúng ta cũng sẽ có một buổi gặp mặt riêng với nhau mà.”
Nghe Thiên Chi nói như vậy, không biết Đường Thu Thu bị nghẹn ở đâu, cứ cảm thấy cái kịch bản này có điểm gì đó là lạ.
Từ xưa đến nay, đa phần đều là nam không cho nữ xuất đầu lộ diện.
Đến phiên Thiên Chi, rõ ràng nó lại làm ngược lại.
“Chuyện gì thế này, chẳng lẽ vị kia nhà cậu khảm kim cương à, cho nên cậu mới muốn che giấu như vậy?”
Đương nhiên không phải là khảm kim cương, mà là một con khổng tước đấy.
Thiên Chi cười đến hai mắt cong cong, “Anh ấy rất tốt, đến lúc cậu nhìn thấy sẽ biết thôi.”
Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu, “Bọn tớ đã tổ chức hôn lễ trong kỳ nghỉ đông vừa rồi, tiệc cưới diễn ra ở Na Uy, không có tổ chức trong nước.”
“Cậu giấu kỹ thật đấy.”
Đường Thu Thu im lặng một lúc, nhưng không quá ngạc nhiên vì chuyện tổ chức hôn lễ ở Na Uy. Dù sao ở trong lòng của cô ấy, đại khái người nọ phải dẫn Thiên Chi đi đến Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn mới đúng. Lúc trước cô ấy vẫn luôn suy nghĩ đến một cặp đôi như vậy, chỉ là đột nhiên hiện giờ lại cảm thấy cặp đôi này thật biết giày vò nhau.
“Cũng không phải là giấu, thực sự nói ra rất dài dòng.” Thiên Chi nói xong, vành tai chợt ửng đỏ.
“Được rồi, không xoắn xuýt nhiều về việc ấy nữa. Nhưng học kỳ này cũng đã gần kết thúc, nếu cậu muốn mời người ta thì phải tranh thủ thời gian đi, đừng trì hoãn nữa.” Đường Thu Thu nói xong, lại bồi thêm một câu, “Nếu đến lúc đó tớ bận việc, có thể tớ chỉ ăn được một nửa rồi phải rời đi.”
“Được nha.” Thiên Chi gật đầu, “Đến lúc đó tiệc rượu sẽ được tổ chức ở Hoa An Đình Thanh, cậu muốn ăn món gì, hiện giờ cứ việc nói cho tớ biết.”
Đôi đũa cầm trong tay Đường Thu Thu “cạch” một tiếng rơi xuống bàn.
“Làm sao vậy?” Ánh mắt mang theo sự quan tâm của Thiên Chi hướng đến đây.
“Thực ra tớ cũng không bận việc lắm đâu!”
“……..”
*
Kỳ thực đối với việc tổ chức tiệc rượu gì gì đó, bản thân mình hoàn toàn không cần phải hao tâm tổn trí quá nhiều.
Hoa An Đình Thành có dịch vụ phục vụ trọn gói, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp một cách hoàn hảo nhất cho khách hàng.
Thiên Chi đã nói rõ về phong cách trang trí chủ đạo và món ăn, cho nên cô không quan tâm gì thêm nữa.
Đối với việc phát thiệp mời, Thiên Chi từng đi đến chỗ Lâm Tuân hỏi về phương thức liên lạc của từng người ở trong khoa, cô cũng nhờ vị lớp trưởng kia giúp đỡ một chút.
Mặc dù Thiên Chi đã cố gắng ít xuất hiện, nhưng bởi vì tin tức có liên quan đến chuyện kết hôn của hoa hậu giảng đường, quả thực tin tức này được lan truyền rất nhanh.
Kể từ đó, một tiếng sấm san bằng cả mặt đất.
Trong diễn đàn của đại học Kinh Đại, hoàn toàn bùng nổ.
—————-//——-//————
* Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ:
Đêm khuya, Tống Kỳ Thâm lại khai mở ra một kỹ thuật làm bánh nhân thịt mới.
Rõ ràng là nói sẽ đưa cô đi trải nghiệm trượt tuyết, nhưng không ngờ rằng cái khái niệm này lại bị thay đổi.
Thiên Chi đã hiểu sâu sắc tác hại của kỹ thuật đó, cho nên cô hận không thể đấm anh hai đấm.
Tống Kỳ Thâm cười khẽ, chân mày nhướng lên.
“Em có biết không? Đây mới gọi là kỹ thuật vô cùng tuyệt vời đó.