Chương 26: Món đồ Trong tủ đầu giườngThiên Chi nghe xong những lời nói này của Tống Kỳ Thâm, ban đầu không hiểu gì, sau đó từ từ suy ngẫm lại, đem lời nói ấy suy nghĩ một phen.
Sau khi xâu chuỗi lại mọi việc, cuối cùng cô cũng hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Tống Kỳ Thâm.
Con người này thực sự….
Cô gái nhỏ đón nhận ánh mắt đầy ngả ngớn của anh, không biết mình nên nói cái gì mới tốt.
Một mặt Thiên Chi thầm cảm thán đại não của Tống Kỳ Thâm quá kinh người, mặt khác lại cảm khái tốc độ giải mã của mình thật nhanh, hiệu suất quá cao.
Cho nên.
Từ trước đến nay anh chưa từng xem phim hoạt hình sao!
Lại còn liên tưởng đến những từ ngữ như vậy.
Chỉ điểm này thôi, Thiên Chi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn “Bội phục” anh sát đất.
“Anh nghĩ đi đâu vậy….. Đây là tên phim hoạt hình.” Thiên Chi nhẫn nhịn gần nửa ngày, mới thốt ra được một câu như vậy.
Nói xong, cô duỗi thẳng cánh tay chỉ về phía màn hình chiếu đối diện đầu giường, ý bảo anh hãy nhìn xem.
Trên màn hình to lớn, đúng lúc này xuất hiện hình ảnh heo con Bội Kỳ. Sau đó, tiếng nhạc vui tai vang lên.
Tên bộ phim hoạt hình cũng dần dần hiện rõ lên.
Heo, con, Bội, Kỳ bốn cái chữ to đùng rất dễ làm người ta phải chú ý đến.
Căn bản không phải như lời anh vừa nói cái gì mà cưỡi hay không cưỡi….
Tống Kỳ Thâm xoay người, nghiêng đầu nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình lớn, trông anh như đang nghiêm túc quan sát.
“Ồ, thì ra là vậy.”
Tống Kỳ Thâm tận lực kìm nén giọng nói réo rắt của mình trầm xuống một chút, âm cuối còn nhẹ kéo dài ra.
Một bộ dạng như hoàn toàn bừng tỉnh đại ngộ.
Rồi sau đó.
Anh cười như không cười, khoé môi nhẹ cong lên rồi biến mất.
Bởi vì ánh đèn ngủ mờ ảo trong phòng, cùng với ánh sáng nhàn nhạt của màn hình đối diện giường.
Giờ phút này, trên khuôn mặt Tống Kỳ Thâm ánh lên một vết mờ nhạt, không quá đậm cũng không quá rõ ràng.
Thiên Chi cảm nhận được sự vui sướng như có như không của anh.
Ngừng lại một chút, cô không muốn lên tiếng giải thích thêm điều gì nữa.
Ngay sau đó, Thiên Chi nhướng người ngồi dậy, nửa ngồi nửa nằm.
Cô kéo tấm chăn cao lên, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Cuộn tròn thành một cục, ngồi xếp bằng hai chân, lưng ngã về phía sau, trên đầu giường đã lót sẵn một cái gối mềm, cái tư thế vô cùng thoải mái.
Tuy rằng hầu hết thời gian hai người gặp mặt nhau chỉ vào ngày cuối tuần, nhưng trải qua một khoảng thời gian sống chung bọn họ đã tìm ra được nhiều phương pháp để ở cùng nhau.
Cũng giống như hiện giờ, Tống Kỳ Thâm thông qua thời gian sống chung với Thiên Chi, anh có thể dễ dàng nhìn ra được cô gái nhỏ này lười biếng đến mức nào.
Hiện tại còn nằm làm ổ như vậy, trông dáng vẻ rất hưởng thụ.
Cuối cùng Tống Kỳ Thâm xốc một góc chăn bên phía của mình lên, sau đó tiến vào trong, nửa ngồi nửa nằm bên cạnh cô gái nhỏ, anh cùng Thiên Chi xem cái thứ gọi là phim hoạt hình gì đó.
Từ 800 năm trước, Tống Kỳ Thâm đã không hoang phí quá nhiều thời gian vào việc xem TV rồi. Ngoại trừ những video có liên quan mật thiết đến hạng mục công việc thì anh không bao giờ xem bất kì bộ phim dài tập nào.
Thứ nhất là không có thời gian.
Thứ hai là không có hứng thú.
Cho nên, hiện giờ nhìn thấy Thiên Chi chăm chú xem phim như vậy, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, còn cực kì tập trung tinh thần.
Đồng thời anh cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi đem sự nghi hoặc này đặt lên người cô, quả thực không khó để lý giải được nó.
Quả thực Thiên Chi phim vô cùng nghiêm túc.
Máy tính bảng ở đây kết nối trực tiếp với mạng, chỉ cần tìm kiếm đơn giản một chút, lập tức sẽ phát hiện ra có nhiều bộ phim hoạt hình đã được cập nhật tập mới nhất.
Lúc trước khi Thiên Chi ở trong phòng ngủ, thậm chí là trước giờ ăn, hay là trong lúc ăn cơm, cô luôn vừa ăn vừa xem vài đoạn video ngắn.
Nếu không cô sẽ có cảm giác ăn cái gì cũng không ngon miệng.
Thiên Chi cứ nhìn chăm chú vào màn hình máy chiếu như vậy, một chút ánh mắt dư thừa cũng không cho Tống Kỳ Thâm.
Trong lúc cô vừa cười vừa tập trung xem Bội Kỳ và George, đột nhiên cô mới nhận ra.
Không biết Tống Kỳ Thâm từ khi nào đã ngồi cạnh bên cô, còn cùng cô xem phim hoạt hình.
Thiên Chi lặng lẽ liếc mắt nhìn qua, chỉ nhìn thoáng qua một bên sườn mặt của anh.
Thoạt nhìn xem như cũng khá chăm chú, nhưng không biết anh đã xem bao lâu rồi.
“Bọn chúng….”
Thiên Chi hắng giọng một cái, gọi Tống Kỳ Thâm một tiếng.
Anh nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, sau đó một lần nữa nghe thấy giọng nói tinh tế của cô gái nhỏ vang lên.
“Có phải trông rất dễ thương đúng không?”
Cô cảm thấy mình vẫn nên đặt một câu hỏi mang tính chất tượng trưng với anh một chút.
Chỉ là dò hỏi một chút mà thôi, Thiên Chi không trông mong vào việc Tống Kỳ Thâm sẽ trả lời một câu nào quá hoa mỹ.
Bởi vì cũng đã khuya, cho dù bên trong Nam Uyển rộng lớn không có người nào khác, nhưng Thiên Chi vẫn nói nhỏ tiếng.
Rất nhẹ, tựa như lông vũ.
Tống Kỳ Thâm nghiêng đầu nhìn chú heo con trên màn hình một lúc, đột nhiên anh ý thức được một sự thật.
“Trông cũng ổn.”
“Thực ra em rất thích màu hồng đúng không?”
Tuy rằng trước đây có một chút trăn trở và hiểu lầm trong việc này.
Nhưng Tống Kỳ Thâm hiểu rõ, đoán chừng Thiên Chi vẫn còn mang một chút tâm hồn thiếu nữ.
Dù sao bộ phim heo con Bội Kỳ này, nhìn phong cách vẫn mang hơi hướng hường phấn đáng yêu.
Sau khi suy tư xong, Tống Kỳ Thâm không đợi Thiên Chi trả lời, anh nói thẳng vào vấn đề, “Chiếc xe trong gara kia khi nào em muốn sử dụng đây?”
Thiên Chi theo bản năng lên tiếng phản bác, “Chói lọi quá…”
“Chói lọi cũng không có sao, lần tới trợ lý Hạ sẽ dẫn em đến đó tháo lớp keo xe ra, sau đó đem nó đi phun sơn, sơn lại một lớp màu mới.” Dừng một chút, Tống Kỳ Thâm còn nói thêm, “Hay là khi nào có thời gian rảnh, anh sẽ dẫn em đi.”
Thiên Chi gật đầu, sau đó cô chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng mang tính chất trí mạng, “Em đã thi bằng lái được ba năm.”
“Ừ.”
“Nhưng trong ba năm qua em một lần cũng không dùng đến.”
“…..”
Ý này chính là, cô vốn dĩ cũng muốn lái xe, chỉ là trong khoảng thời gian này, cô không dám tuỳ tiện cầm tay lái.
Lời nói này của Thiên Chi không hề sai. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học cô không đi du lịch nơi nào cả, cho nên cô tự đăng ký cho mình một khoá học lái xe, dành hai tháng nghỉ hè nhàn rỗi để học, cô thi đậu bằng lái cũng không thông báo với ai, cứ như vậy bằng lái xe đã nằm trong tay cô.
Nhưng từ sau khi có bằng lái, Thiên Chi đối với cái hứng thú này cũng giảm đi một chút.
Tựa như một quả khinh khí cầu được thổi phồng lên, sau khi kiên trì đi đến giây phút cuối cùng, nó sẽ dần dần xì hơi.
“Nếu có thời gian rảnh rỗi anh sẽ dẫn em đi.” Tống Kỳ Thâm nhếch môi, bất động thanh sắc tiến đến gần cô gái nhỏ.
Từ sau khi Thiên Chi trả lời xong, liền quay đầu nhìn chăm chú về phía màn hình lớn, cho nên cô đối với hành động đánh lén này của Tống Kỳ Thâm, không hay biết gì cả.
Chẳng biết trải qua bao lâu, cô cảm thấy có chút buồn ngủ.
Bởi vì mỗi tập phim không quá dài, sau khi xem liên tục mười tập cũng đã đến đi phần cuối.
Thiên Chi cầm máy tính bảng cứng ngắc lên, chuyển qua vài bộ phim, không tìm thấy bộ nào mà cô tương đối cảm thấy yêu thích nữa.
Trong lúc cô dùng chăn quấn chặt lấy mình, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, Tống Kỳ Thâm nhận lấy máy tính bảng trong tay cô, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình.
“Anh không buồn ngủ sao?” Mái tóc xoăn của Thiên Chi tuỳ ý khoác trên vai, cô nghiêng người qua, hạ cái ngối dựa xuống, sau đó còn dùng tay vỗ mạnh trên mặt gối.
“Ừ, em ngủ trước đi, hay là em có muốn xem phim với anh không?”
“Em nằm trước nha, nhưng mà anh muốn xem phim gì vậy?”
Vốn dĩ Thiên Chi cảm thấy hơi mệt mỏi, còn có chút buồn ngủ, nhưng cô không khỏi tò mò khi nhìn thấy Tống Kỳ Thâm chủ động muốn xem phim.
“Dạo chơi công viên ma.”
Thiên Chi nghe xong còn chưa kịp hồi phục tinh thần, vừa rồi trong nhà vẫn luôn yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai đầy sợ hãi.
Trên màn hình lớn tối đen như mực bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng chói loá.
Nhưng việc này chỉ là một sự việc xảy ra trong chớp mắt mà thôi.
Ánh sáng dần trở nên ảm đạm, cuối cùng chuyển thành một màu sắc trông rất quỷ dị…. Màu đỏ.
Màu đỏ sẫm đầy kinh dị dần lan toả và bao phủ toàn bộ căn phòng ngủ.
Tiếng thét chói tai đột ngột khi ấy vào giờ phút này lại biến thành tiếng đứt quãng.
Hiệu ứng này vô cùng kinh điển, đây là những thủ pháp thường áp dụng trong phim kinh dị.
Dùng âm nhạc ma mị để trợ giúp cho bầu không khí của bộ phim.
Thiên Chi bị doạ sợ không nhẹ, sau khi cô khẽ hô lên một tiếng, cô vội chui vào trong ổ chăn, cái đầu nhỏ cũng chôn chặt bên trong, làm thế nào cũng không lên tiếng.
Tống Kỳ Thâm cúi người đến, “Sao thế?”
Theo sau anh giơ tay đem khuôn mặt cô từ trong chăn ra ngoài.
Thực ra Thiên Chi ngay cả một cái hình ảnh cũng chưa nhìn thấy, chỉ nghe thấy âm thanh mà thôi, muốn hỏi cô có sợ hãi hay không, khẳng định là có.
Thiên Chi vẫn không trả lời, âm thanh từ màn hình lại một lần nữa vang lên, đột ngột phát ra.
Trực tiếp hướng thẳng vào trong lỗ tai cô, cho dù không muốn nghe cũng không được.
Chôn đầu như vậy còn chưa đủ, cô dùng hết sức lực hướng về phía Tống Kỳ Thâm, đôi tay cô nắm chặt cánh tay của anh không buông.
Giọng nói trầm thấp của Tống Kỳ Thâm lại lần nữa nặng nề vang lên, “Sợ à?”
“Khủng bố quá đi…. Buổi tối anh nhất định phải xem cái thể loại này sao?” Giọng nói ấp úng của cô gái nhỏ truyền đến.
“Được rồi, anh không xem nữa.” Dường như Tống Kỳ Thâm nghe xong lời nói của cô, anh cũng cảm thấy có chút không ổn, lúc này anh mới chầm chạp tắt bộ phim đó.
Nhưng tâm lý của Thiên Chi không mạnh mẽ như vậy.
Trước kia khi chuẩn bị nhập học, trong kỳ nghỉ hè nhà trường có tổ chức đi chơi công viên giải trí, cô không bao giờ dám bước vào ngôi nhà ma, cho dù cô biết rằng bên trong đó đều là giả.
Màn hình lớn đã được tắt, âm thanh và ánh sáng đều đồng loạt biến mất.
Cái đèn ngủ trên đầu giường cũng bị Tống Kỳ Thâm tắt đi.
Lúc trước cái tấm rèm mỏng còn có thể nhìn thấy loáng thoáng sườn núi ở phía xa xa, nhưng không biết từ khi nào bên trong căn phòng này đã được Tống Kỳ Thâm treo thêm một cái màn làm từ bông. Hiện giờ ánh sáng bên trong căn phòng dần trầm xuống, màn cửa được đóng kín, tấm màn dày đến mức một tia sáng cũng không thể tiến vào.
Trong một khoảng thời gian ngắn, bốn phía hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Thiên Chi nghe thấy động tĩnh Tống Kỳ Thâm nằm xuống, đôi tay cô nắm chặt cánh tay anh thực sự không thể dễ dàng để cử động, cho dù không thể cử động cô cũng không chịu buông tay.
Bởi vì quá sợ hãi, tuy rằng cô không suy nghĩ về nó nữa, nhưng cô vẫn không thể quên đi được cảm giác đó.
Mặc dù có đôi khi cố tình không muốn nghĩ đến, nhưng những tình tiết trước đó không ngừng mãnh liệt xuất hiện trong đầu cô.
Thiên Chi nhắm mắt lại thầm trấn an bản thân, chợt phát hiện ——
Mặc kệ như thế nào, cũng còn may Tống Kỳ Thâm vẫn có chút đáng tin.
Anh ở gần trong gang tấc, hơi thở bao phủ bên người, làm cho người ta mơ mồ cảm thấy yên tâm.
Thiên Chi nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi càng ngày càng tiến đến gần..
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
Không lớn không nhỏ, nhưng khi vang lên trong căn phòng này lại trở nên rất rõ ràng, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
“Nhớ nắm chặt lấy tay anh, đừng buông ra nha.” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm cực kì thiện giải nhân ý. Sau đó anh đem cánh tay còn lại hướng về phía Thiên Chi, vòng cánh tay qua người cô, trong nháy mắt anh đem cô gái nhỏ ôm sát vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
“Chẳng phải nói sợ à, như vậy mới ngủ yên giấc được.”
Lời nói này của anh nghe ra không có ý gì xấu xa, trái tim Thiên Chi đập nhanh trong chốc lát, cô còn cảm thấy gò má của nóng lên không thể kiểm soát được nữa, tựa như thuỷ triều luân phiên dâng lên, lao nhanh vô tận.
Cô bất chấp đỏ mặt, cũng không từ chối, sau khi nỗi sợ hãi bất ngờ đã qua đi, một lần nữa cảm giác buồn ngủ ập đến, nó cứ cuồn cuộn kéo đến.
Đây không chừng chính là phản ứng của một người sau khi bị hốt hoảng, cả thân thể sẽ tự điều chỉnh theo bản năng, ngủ có thể làm cho người ta an tâm hơn.
Thiên Chi ngoan ngoãn cuộn mình lại, nghe Tống Kỳ Thâm không ngừng lải nhải bên tai.
Cô mắt nhắm mắt mở, cảm thấy bên tai có một con muỗi bay quanh, “Vo ve” không ngừng, hình như không có ý định dừng lại.
Trong lúc cô chỉ trả lời qua loa có lệ.
Bỗng nhiên Tống Kỳ Thâm nói một câu như thế này, “Ngày mai rảnh rỗi chúng ta đi dạo siêu thị một chuyến nhé.”
“….. Vâng.” Thiên Chi mơ mơ màng màng đáp.
Anh dừng một chút, tựa như đang giải thích, cũng giống như đang diễn tả một sự việc rất bình thường.
Anh còn cố tình kề sát vào tai cô, chầm chậm nói, “Món đồ trong tủ đầu giường không còn nhiều.”
“……”
Đột nhiên Thiên Chi không còn mơ hồ nữa.
*
Ngày hôm sau theo thường lệ Tống Kỳ Thâm muốn dậy sớm để đi chạy bộ, nhưng vì buổi tối hôm qua gây ra một số việc cần phải bồi thường thiệt hại, Thiên Chi rất hiếm khi dùng một chút tiểu xảo của mình, cô nhỏ giọng lên tiếng thương lượng với anh, chỉ mong muốn mình không cần phải đi chạy bộ là được rồi.
Ban đầu Tống Kỳ Thâm từ chối, tất nhiên anh cũng biết cái tâm tư nhỏ này của Thiên Chi.
Bán sơn Nam Uyển của thành phố Ngân rất gần với thành Nam, đây cũng chính là nơi có công trình kiến trúc xanh hoá hoàn hảo nhất.
(Bán sơn: nhà được xây dựng ở giữa lưng chừng núi.)
Gần núi kề biển, có một rừng cây tùng rộng lớn.
Buổi sáng chính là lúc không khí trong lành nhất.
Lần trước anh đã dẫn Thiên Chi chạy bộ một lần, đoán chừng khi ấy cô đã muốn lên tiếng từ chối, nhưng sau đó cô lại mang tâm trạng muốn trải nghiệm một chút, cho nên cô mới chạy bộ cùng anh.
Có thể là do sau khi trải nghiệm xong kết quả đã không như ý mình mong muốn.
Cô gái nhỏ cúi đầu, từ khi ấy không nói lời nào với anh nữa, thái độ cũng rất rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ xong liền hồi phục lại tinh thần, Tống Kỳ Thâm nghĩ đến việc vừa rồi giọng điệu của Thiên Chi mang hơi hướng thương lượng với mình.
Nếu nói là giọng điệu thương lượng, không bằng nói là làm nũng thì đúng hơn.
Cũng không biết có phải do trước đó cô đã sớm chuẩn bị ổn thoả hay không, Thiên Chi chỉ cần gọi anh vài tiếng anh ơi.
Rồi sau đó ——
Lời từ chối vừa lên đến miệng đã bị Tống Kỳ Thâm một lần nữa nuốt trở vào.
Nhìn bộ dạng khó xử này của cô, Tống Kỳ Thâm đột nhiên lại không muốn gây khó dễ cho cô nữa.
Nhưng chờ anh chạy bộ trở về Nam Uyển, đi vào phòng tắm ở tầng trệt tắm rửa một phen, thay quần áo ở nhà, chậm rãi đi lên tầng hai, anh phát hiện hoá ra cô gái nhỏ thích ngủ nướng kia đã thức dậy,
Thiên Chi đưa lưng về phía anh, ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông ở phòng khách tầng hai, thân mình hơi nghiêng về phía trước, lộ ra đường cong duyên dáng, sau đó lại lộ ra một nửa phần cổ trắng nõn.
Dường như cô đang mở thứ gì đó, trước mặt cô bày ra môt cái thùng giấy to.
Dáng vẻ vội vàng nhưng vô cùng vui sướng, lại còn rất chăm chú.
Thậm chí khi anh bước lên lầu tạo ra tiếng động, cô cũng không phát hiện ra.
Tống Kỳ Thâm quan sát cô rất lâu, theo sau anh nhấc đôi chân dài đi về hướng đó.
Chờ đến lúc tiến đến chỗ của Thiên Chi, anh hơi cúi người xuống, lúc này mới lên tiếng, “Em đang làm cái gì đó?”
Vốn dĩ Thiên Chi vẫn lo làm việc của mình, đột nhiên không kịp phòng bị lại nhìn thấy một cái bóng đen, hàng lông mi dài mãnh kiệt run lên.
Nhưng cũng còn may.
Bởi vì đã quá quen thuộc với giọng nói này, trong nháy mắt Thiên Chi đã lấy lại bình tĩnh, “Em đang kiểm tra nước ép blueberry.”
Ban đầu Tống Kỳ Thâm khá tò mò, nhưng giờ phút này, đôi mắt anh híp lại, thần sắc vô cùng vi diệu.
“Cái gì mà nước ép blueberry?”
“Nước ép nhập khẩu, uống rất ngon.” Thiên Chi vứa nói vừa cầm lên một chai, bao bì tinh tế, chai thuỷ tinh trong suốt bóng loáng.
Sáng nay Thiên Chi vốn còn đang ngủ nướng, bỗng nhiên tiếng chuông cửa ở dưới tầng trệt không ngừng vang lên, từ cửa sổ tầng dưới truyền vào.
Cô không muốn chú ý đến, kết quả một giây sau, điện thoại lại bị oanh tạc.
Sau khi nhận điện thoại, đầu dây bên kia nói cô có hàng chuyển phát nhanh. Thiên Chi mới đột nhiên nhớ đến, trước đó mình có đặt mua nước ép blueberry từ một cửa hàng được đánh giá rất cao.
Thời gian dự kiến giao hàng đã đến không sai không lệch, chính là vào cuối tuần này.
“Hình như gửi hàng đến đây mất rất nhiều thời gian nhỉ, nhưng may quá, một chai cũng không bị bể.” Thiên Chi vừa nói vừa đếm số lượng.
Gửi đến đây.
Món đồ này do người khác gửi đến đây.
Tống Kỳ Thâm bất động thanh sắc mà nhướng mày.
“Đừng uống loại thức uống này.” Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng.
“Dạ?” Anh bất thình lình thốt ra những lời nói này, đã thành công hấp dẫn lực chú ý của Thiên Chi.
Cô gái nhỏ không hiểu rõ nguyên nhân, đôi mắt hạnh mở to, cứ nhìn anh như vậy.
Tống Kỳ Thâm chỉ nhàn nhạt nói, “Sữa bò uống không ngon à? Không phải em rất thích uống sữa bò nhất sao, cho nên uống sữa bò là được rồi.”
Giọng điệu của anh vẫn giống như thường ngày, nhưng sắc mặt lại để lộ ra một chút cổ quái.
“Em cũng rất thích uống nước ép blueberry nha.” Thiên Chi chớp chớp mắt, không để tâm đến câu nói vừa rồi của anh.
Tống Kỳ Thâm trầm mặc một lúc, “Cho dù có thích cũng uống ít thôi, vẫn nên uống sữa bò nhiều hơn.”
Thiên Chi giơ tay, gãi nhẹ tóc của mình, cô cảm thấy hôm nay Tống Kỳ Thâm phá lệ nói chuyện không đâu vào đâu.
Thực ra là có nguyên do cả đấy, nhưng chỉ có bản thân Tống Kỳ Thâm mới hiểu rõ mà thôi.
Nếu như anh nhớ không lầm.
Nhà họ Lâm có một chuỗi sản nghiệp vườn blueberry ở nước ngoài, hơn nữa sản lượng blueberry tại Châu Âu rất nhiều. Mà Lâm Thị lại sản xuất rượu blueberry, còn có cả nước ép blueberry, chúng được phân phối và tiêu thụ ở nước ngoài, cho nên cũng xem như là một phần nhỏ trong kinh doanh của Lâm thị tại thị trường nước ngoài.
Mấy năm nay Lâm Thanh Lai đều sống ở nước ngoài.
Việc kinh doanh của Lâm thị ở nước ngoài, trùng hợp lại do anh ta toàn quyền quản lý.