Cô ấy là của tôi ! - Chương 35

Tác giả: tk0? [Trasmin]

-Gì? - Phong quay phắt người lại.
-Lên sân thượng đi. - Minh bước xuống khỏi giường, đút 2 tay vào túi quần và đi trước.
Trên sân thượng...có 2 chàng trai đang đứng.
1 chàng thì đứng dựa lưng vào thành lan can, quay mặt vào trong.
1 chàng thì quay mặt ra ngoài, ngắm những tòa nhà cao cao phía xa.
-Có gì không? - Phong lên tiếng trước.
-Cậu...định đem Nhi ra giỡn đấy à? - Minh không nhìn hắn, lấy thuốc từ trong túi ra hút.
-Cậu đang nói gì thế? - có thể là Minh đoán đúng nhưng hắn vẫn giả vờ như không hiểu.
-Nhi không đáng để cho cậu đem ra giỡn đâu.
-Tôi...đem Nhi ra giỡn sao? Tại sao tôi phải làm thế? - lỡ giả vờ rồi thì giả cho tới cùng luôn, tiện thể chọc tức tên Minh 1 tí.
-Chẳng phải...
Minh chưa nói xong thì bỗng nhiên điện thoại của Phong reo lên.
Phong bắt máy:
-A lô?
+LÂM PHONG.......... - cái giọng hét chói tai của 1 đứa con gái ở đầu giây bên kia phát ra làm Phong và Minh giật thót tim.
-Ai đấy? - hú vía 1 lúc, cuối cùng hắn cũng đặt cái cục điện thoại về chỗ cũ.
+Cậu đang ở đâu đấy? - chẳng để tâm đến câu hỏi của Phong, cô gái vẫn quát.
-Sân thượng, ai vậy?
+tút...tút...
-Ơ...- hắn lấy điện thoại ra khỏi tai - con nhỏ nào khùng thế nhờ?
-Rồi...nói tiếp đi! - Phong cho điện thoại vào túi quần, quay sang Minh - dạo này cũng hút thuốc lại hả? Đưa tôi với!
Minh rút nguyên 1 bao thuốc lá ra, đặt lên tay cho hắn:
-Cậu không thích Nhi mà,sao lại như thế?
-Làm sao cậu biết tôi không thích Nhi?
-Biểu hiện của cậu.
-Biểu hiện của tôi làm sao?
-Không...
RẦM...
1 lần nữa, câu nói của Minh lại bị cắt ngang, nguyên nhân chính là cái cửa ở phía căn nhà nhỏ chỗ ra sân thượng đã bị phá tung.
-Nhi? - 2 anh chàng nhà ta đồng thanh, không khỏi ngạc nhiên.
-Cậu cũng ở đây à? - như 1 lời chào, Nhi quay sang nói gấp với Minh rồi kéo Phong đi xoành xoạch.
Tại sân sau...
-Vậy người hồi nãy gọi cho tôi là cậu à? - Phong ngớ người hỏi.
-Chứ ai? - nó cộc lốc.
-Sao cậu biết số tôi.
-Khanh cho.
-Có gì không, bộ nhớ tôi hả?
-Im đi, có chuyện rồi cậu biết không hả?
-Chuyện gì? - Phong ngây thơ.
Nó quắc con mắt hình viên đạn qua nhìn hắn:
-Hôm qua có đứa trong trường mình đi dự buổi tiệc sinh nhật tên Minh đó, nghe được cái chuyện tôi với cậu đang quen nhau, đi đồn ầm khắp trường rồi kìa, giờ phải làm sao? - cứ như cái kiểu hỏi giống lần trước bị hiểu lầm là quen Minh, nó cuống hết cả lên.
-Thì sao? - với cái điệu bộ không thể nào dửng dưng hơn được, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
-Thì sao? - nó hỏi lại.
-Ai biết.
-Ai biết?
-Thì kệ nó đi, vào học rồi, lên lớp thôi vợ yêu.
-Này thì vợ yêu... - đi kèm với 4 chữ đấy là 3 tiếng động êm tai : Bộp...cốp...rầm...
Bộp là Nhi đấm cho hắn 1 phát vào cái mặt đẹp đẹp xinh xinh kia, vì hắn cũng biết bí mật của nó rồi nên cần gì phải giấu cái máu bạo lực mang trong người. cốp là vì mất thăng bằng nên Phong đập đầu vào tường và rầm là do choáng váng quá nên hắn bị té.
Ra về...
Cái hiện tượng hay đúng hơn là tin đồn về Lê Thanh Nhi lớp 12A9 trăng hoa bây giờ không 1 ai trong trường là không biết.
-Ôi...không ngờ con Nhi nó lại như thế. - ở phía cổng trường, lại 1 lũ bà tám đang đi ra.
-Hết Minh rồi lại tới Phong.
-chậc, con nhỏ đó có gì đâu chứ.
-Chắc mắt của 2 người đó đui hết rồi.
-Nhưng mà bây giờ Nhi quen Phong, chúng ta sẽ có hi vọng với Minh.
-...
-...
-Mấy chị nói gì thế ạ? - 1 tên từ đâu chạy ra chặn đường lũ bà tám.
-Ax...lại mỹ nam nào nữa đây?
xịt máu mũi...xịt máu mũi...khăn giấy đâu??
Hiz...lần đầu tiên mấy bà này đứng gần trai đẹp nên thế, chứ thường thường là toàn ngắm ở xa thôi.
-Tôi hỏi là mấy chị đang nói gì thế? - chàng trai nhắc lại.
-... - ngu ngơ.
-Mấy chị vừa nói Nhi nào quen anh Phong rồi anh Minh gì cơ??
-... - thơ thẩn.
-Ashiiii...trả lời đi chứ. - điên người, cậu ta gắt lên.
-À...- mấy bà tám giật mình - cậu quan tâm chuyện đó làm gì nhỉ?
-Mấy chị nói gì nói lại em nghe đi. - không cần quan tâm mấy người đó hỏi gì, hắn vào chủ đề chính.
-À...chỉ là trong trường có 1 con nhỏ quen được 2 hotboy thôi, có gì không?
-2 hotboy đó là Minh và Phong? Cụ thể hơn được không. - tên này hâm nhỉ, tự nhiên không quen biết mà chặn đường người ta hỏi này nọ là sao?
-Thì con nhỏ đó lúc trước quen Minh bây giờ lại quen Phong nên...
-Dừng lại...- hắn cắt ngang - cho hỏi con nhỏ đó tên gì nhỉ?
-Nhi.
-Lê Thanh Nhi đúng không?
-Cậu cũng biết con nhỏ đó à, đừng nói bị nó dụ nữa nhé!
Không để ý đến tụi này nữa, cậu ta thoáng thấy được 3 nhân vật chính và 5 nhân vật phụ đang đi ra rồi.
Với vận tốc tên lửa, cậu ta phi nhanh lại đấy, gọn lẹ:
-Anh Minh về nhà đi, ba mẹ muốn hỏi tội anh vì chuyện tối hôm qua, chị Nhi theo tôi.
-Ơ..ơ...cái gì thế? - Nhi bất ngờ khi bị cái tên này lôi đi.
-Bảo! Cái gì đấy? - Minh gọi với theo.
Bảo dừng lại:
-Ba gọi nhưng anh không bắt máy nên bắt em tới tận trường đem anh về nhưng bây giờ em có tí chuyện rồi nên anh về đi.
Tại quán kem cách trường không xa...
Bảo hằm hằm nhìn Nhi.
-Lôi người ta ra đây có gì không? - nó bắt đầu thấy bực.
-...
-Nói gì đi chứ?
-Rốt cuộc là ai trong 3 người đó? - cuối cùng Bảo nhà ta cũng lên tiếng.
-Chuyện gì? - nó không hiểu cài tên này đang nói về vấn đề gì.
-Chị...thích ai trong 3 người đó?
-... - mặt đần ra 1 đống.
-Ashiiii....Rốt cuộc là chị thích ai trong 3 người. Anh Hải, anh Minh hay anh Phong?
" Mình thích ai sao? " nó nghĩ nhưng đúng hơn là đang tự hỏi bản thân.
-Sao lại hỏi thế?
-Thì chị cứ trả lời tôi đi.
-Tôi không thích ai cả, được chưa?
-Không tin nổi.
-không tin thì thôi.
Nói rồi nó đứng lên xách cặp đi về, nhưng mới đi ra được tới cửa thì đột nhiên mưa lớn:
-Ax...mưa hồi nào vậy trời!
-Ơ...hồi nãy còn nắng mà. - phía sau nó còn có cả Bảo.
-Làm sao mà về bây giờ? - nó cuống cuồng lên.
-Chị có đem dù không?
-Nắng chang chang ai biết mưa mà đem. ( xì, có mưa chị cũng k đem nữa mà)
-được rồi, vào đây ăn, nhân tiện chờ mưa ngừng rồi về.
-cậu...trả tiền nhé!
-Ừ!
Minh về tới nhà, không phải là nhà riêng mà là căn biệt thự của nhà họ Trần.
-Ba mẹ gọi con về có gì không? - hắn vào nhà không thèm hỏi han gì ai hết, ngang nhiên ngồi xuống ghế đối diện ba mẹ hắn.
-Giải thích đi, chuyện hôm qua là sao hả? - ông Huy ném cho con mình ánh nhìn giận dữ.
-Sao là sao ạ?
-Mày...mày còn hỏi lại tao à?
-Thì chán nên con về trước thôi, có gì to tát đâu chứ.
-Mày...
-Anh à... - ngăn cho cơn giận của chồng mình không lên đến đỉnh điểm, bà Vân nhẹ giọng. - Mẹ gọi con về không phải chuyện đó.
-Chứ là gì?
-Mẹ muốn hỏi...cái con bé bạn gái thằng Phong đấy, chắc con biết nó chứ?
-Sao em lại hỏi về con bé đó?- ông Huy dường như không muốn nhớ về hình ảnh của Nhi lúc đó 1 chút nào cả.
-Con...không biết bạn gái tên Phong đó là ai hết, được chưa ạ? - mặt hắn tối sầm lại rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng của hắn. Vì trước đây hắn ở trong nhà này nên cũng có phòng riêng ở đây.
Quay lại với Nhi và Bảo...
-Cho tôi hỏi 1 câu nhé? - Bảo e dè hỏi nó.
-Cậu vừa mới hỏi đấy thôi. - nó thản nhiên cho miếng kem lạnh vào, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài trời mưa.
-Vậy 2 câu nhé?
-Hết 2 câu rồi.
-Ashiii, không thèm xin phép nữa, lâu lâu muốn làm người lịch sự 1 chút cũng không được.
-Cậu mà lịch sự nỗi gì, có gì thì hỏi đi.
-Chị đang quen ai thế?
-Có quen ai đâu.
-Lại xạo...chị đang quen anh Hải, nhưng có bữa tôi nghe chị đang quen anh Minh, hôm nay tôi lại nghe chị quen anh Phong, thế chị quen ai?
Nó phụt liền miếng kem nhưng hên là không túng ai để bị nói là mất vệ sinh:
-Cậu nghe ai nói thế?
-Mấy bà tám trường chị.
-cậu đi tin mấy bà tám à?
-Ừ thì...biết đâu lại đúng.
-Không đúng, tôi đâu có quen ai.
Bảo lại nhìn nó xăm xoi:
-Nói chị không quen anh Phong hay anh Minh đi, nhưng mà...chẳng phải chị đang quen anh Hải hả?
Nó ngưng ăn:
-Chia tay rồi.
Bào há hốc mồm:
-Cái gì? Hồi nào?
-Lâu rồi.
-Thật không?
-Không tin thì thôi.
Im lặng...
1 lúc sau...
-Gì đấy? - Nhi đang có điện thoại, người gọi là Hy.
+Huhu chị ơi...
-Cái gì?
+Ngoại..ngoại...
-Ngoại làm sao?
+Ngoại dầm mưa về giờ sốt cao lắm, xíu nữa chị về nhớ mua thuốc nhé!
-Cái gì? - nó bật người dậy - sao lại dầm mưa?
+Em không biết, em hỏi nhưng ngoại không nói.
-được rồi.
Nó cúp máy, khuôn mặt lo lắng " Đã yếu rồi mà còn dầm mưa sao?"
-sao thế? - Bảo thấy nó như thế cũng hỏi.
-Không có gì, tôi về đây. - nó đứng dậy thì bị Bảo kéo lại:
-Còn mưa mà.
-dầm mưa tôi cũng có ૮ɦếƭ đâu.
Về tới nhà...
-Mày cho ngoại ăn gì chưa? - Nhi hỏi Hy, ném cái cặp qua 1 bên.
-Anh Tài nấu chao cho ngoại ăn rồi.
-Tài?
-Ừm...anh ấy thấy người ngoại ướt từ dưới cầu thang nên đưa lên đây.
-Thế à?
-Anh ấy đi mua cái gì cho ngoại rồi ý.
-Có ai hỏi đâu?
Rồi nó quay sang bà, bà vẫn còn ngủ:
-Sao lại dầm mưa chứ? Lỡ có chuyện gì thì sao, thật là...
Trong giấc ngủ, không biết bà mơ thấy gì nhưng bà lại khẽ kêu lên, trước mặt Hy và Nhi, 1 giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhăn nheo của bà:
-Phương...Phương à...Phương...đừng *****....đừng đi...
Nhi giật mình, lòng thắt lại:
-Phương sao? sao ngoại lại kêu tên mẹ chứ?
-Ngoại..đã gặp chuyện gì sao? - ở phía sau Hy khẽ nói nhỏ.
Nhi quay phắt người lại:
-Chuyện gì là chuyện gì?
-Em không biết nhưng trước đây...chỉ có những lần ngoại có chuyện mới ngủ và gọi tên mẹ Phương thôi.
Nhi ái ngại quay sang nhìn ngoại nó, ngay cả khi mơ nó còn chưa bao giờ mơ đến ba mẹ mình, đơn giản vì nó đã chẳng cần tình thương của ba mẹ từ lâu rồi, bây giờ người nó cần để ở cạnh nó chỉ có bà mà thôi, nó không dám chắc sẽ như thế nào nếu ngoại cũng đi giống như ba mẹ nó...
-Chờ ngoại tỉnh, tao sẽ hỏi xem đã có chuyện gì với ngoại...
Tối...
Ngoại vẫn trong tình trạng ngủ li bì.
Tài bưng tô cháo tới bên bà, lấy tay đặt lên trán của bà:
-Không ổn rồi, sốt cao hơn hồi trưa, phải đem ngoại lên bệnh viện thôi.
-Gì cơ?
-Có thể không phải ngoại ngủ mà là đang hôn mê, nhanh đi.
Trong bệnh viện, Hy sốt sắng đi qua đi lại. Nhi thì ngồi yên 1 chỗ, Tài ngồi cạnh Nhi.
Bác sĩ đi ra...
-Bà tôi sao rồi ạ? - Hy chạy tới bên bác sỉ, lo lắng hỏi.
-Theo kết quả cho thấy, bà đã bị tai biến.
-Dạ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc