Tất cả đã no căng bụng bởi món mì quái lạ của Nhi, trừ Minh.
-Dở thật, nhưng đói quá nên mới phải ăn.
Nhi từ từ ngẩng khuôn mặt lên nhìn Tài - người vừa phát ngôn ra câu đấy, nó cười gian như cáo già:
-Thế à?
-anh Minh ăn đi, bụng anh nãy giờ kêu hoài. - Khanh đẩy phần mì về phía Minh.
-Không! - hắn cương quyết.
-Ăn đi! - năn nỉ.
-Không!
-Không ăn hả? Chắc chưa? - Khanh thay đổi sắc mặt, giọng hầm hè.
Nhìn thấy cô gái trước mặt mình sắp "nổi cơn" Minh cười cười:
-Haha...ăn thì ăn làm gì ghê thế?
-Thế có phải tốt không! - Khanh trở lại với khuôn mặt hồn nhiên mà nhìn xa tưởng cô tiên nhưng lại gần thì là con điên.
Sau khi Minh gắp 1 đũa mì lên định cho vào miệng, mặt tài chợt nhăn nhó:
-Đau... đau bụng quá!
Khanh cũng ôm bụng:
-Em...cũng thế!
Minh buông ngay đôi đũa xuống:
-Đúng là mì này có vấn đề, vậy mà cậu nói ăn xong sẽ thốt lên 3 từ "ngon quá à" hả?
-3 từ đấy Khanh nói chứ đâu phải tôi. - Nhi cười đắc ý - 3 từ mà tôi nói ở đây là 3 chữ mà 2 người họ mới nói đấy!
Trong cơn đau, Tài vẫn gượng hỏi:
-Vậy sao cậu không bị gì?
Nhi vẫn cười nhăn răng:
-Đương nhiên rồi, vì mì tôi đâu có bỏ cà phê đâu, bị 1 lần tởn tới già rồi cưng à?
Hết chịu nổi, Khanh và Tài chạy 1 mạch vào nhà vệ sinh, cũng may nhà Tài có 2 toa-lét, 1 cái trong phòng ngủ và 1 cái trong phòng khách.
Nhi cười nức nẻ, cười như chưa bao giờ được cười, nói chính xác là cười như 1 con điên.
[tg nói xí: cái món mì xào + tương ớt + cà phê này tg đã thử trước khi đưa vào truyện, kết quả là bị tào tháo rượt nguyên 1 bủi sáng, níu pn nào mún giống như tg và 2 nhân vật trong truyện thì xin mời]
Tiếng Khanh vọng ra:
-anh Minh ơi...hự....đi mua thuốc cho em đi...em chịu không nổi nữa rồi.
-nhanh đi, cho tao nữa. - Tài.
-Tao không biết tiệm thuốc ở đâu, ở trong đó àm hưởng thụ đi. - Minh thờ ơ đáp.
-Chị Nhi, đi mua giùm đi.
Sau 1 hồi cười hả hê thấy mình cũng có lỗi nên Nhi chịu đi mua nhưng chưa ra khỏi nhà thì:
-Không được! - tiếng Tài cất ra - lỡ may cậu đi cậu lại mua thuốc đau bụng cho chúng tôi đau thêm thì sao?
Nhi phì cười:
-Sao cậu biết tôi đang nghĩ tới điều đó thế?
Khanh & Tài đồng thanh với chất giọng vàng anh:
-Anh/tên Minh đi theo nhanh, muốn cho em/tao ૮ɦếƭ à?
Ngậm ngùi bước đi sau Nhi tới tiệm thuốc đầu hẻm, Nhi chỉ tay vào cửa hàng:
-Vào mua rồi tự đi về nhé! Không mấy người kia lại nói tôi á.m sát.
Rồi Nhi quay lưng đi để lại 1 chàng ngơ ngác nhưng sau 1s suy nghĩ chàng ta nhất định theo Nhi về, sau 2s suy nghĩ chàng ta quyết định quay lại tiệm thuốc vì nếu về mà kông có thuốc coi chừng con mắm ruốc kai nó vặt lông thì ૮ɦếƭ.
Nhi ung dung bước về nhà, nhưng chưa kịp đi lên bậc thang đầu tiên thì 1 bàn tay thô lỗ nào đó kéo giật nó về đằng sau cùng với 1 giọng nói gấp gáp:
-Giúp tôi đi!
-Hả? - Nhi trợn tròn mắt ngạc nhiên - Giúp...giúp cái gì?
Anh chàng lạ mặt quay mặt về phìa sau lưng, Nhi nhìn theo, ở phía đấy là 1 cô gái lạ hoắc nữa đang chạy tới chỗ 2 người.
Chàng trai nọ chợt ôm chầm lấy Nhi:
-Cô đứng yên giùm tôi 1 lát đi!
-Gì...gì thế?
Bị siết chặt trong vòng tay của tên con trai lạ mặt, Nhi cố vùng ra.
Tên đấy càng ôm chặt hơn:
-Làm ơn đứng yên dùm tôi 1 lát thôi, tôi sẽ trả ơn cho cô!
Nhi đớ người, không vùng vằng nữa "ơn? tiền? $U$?, hắn ta sẽ cho mình tiền sao?" (huhu thông cảm, nó hơi bị mê tiền ạ, mặt nó bây giờ là như thế này )
-Ngoan đấy! - chàng trai thì thầm vào tai Nhi.
Cô gái nãy giờ chạy theo anh ta giật mạnh anh ta ra khỏi người Nhi:
-Anh Phong! Chuyện này là sao hả? Con này là con nào? - chỉ thẳng tay vào mặt Nhi.
-Bạn gái tôi!
Thản nhiên kéo Nhi lại gần hắn, 1 lần nữa dùng bàn tay đấy siết chặt vai nó, anh ta cười khẩy với cô gái trước mặt.
-Nhưng...nhưng em mới là bạn gái anh mà. - cô gái đấy mếu như sắp khóc.
Nhi thì vẫn đứng trân trân ra nhìn "bạn gái? Mình?"
-Tôi chán cô rồi. - giọng chàng ta lại cất lên.
Nhi giật giật áo hắn:
-Này! Tôi là bạ.....
Chưa để Nhi nói xong, hắn liền cúi xuống ghé sát vào tai nó:
-Tôi đã nói là sẽ trả ơn cho cô mà, cô chỉ cần đứng yên thôi!
Nhi lại nín thinh, ngơ ngác.
-Em không bỏ anh dễ dáng như thế đâu, cứ chờ đi!
Cô ta ngoảnh cái khuôn mặt lemonquestion dog của mình tiến thẳng về đằng sau.
Khi bóng dáng cô ta không còn thấy trong tầm mắt nữa, chàng trai mới bỏ Nhi ra.
Nó ngây thơ hỏi:
-Chuyện này là sao?
-Sao là sao? Tại con này bám dai quá nên mới phải dùng cách này! - chàng trai vuốt lại cái mái tóc hung đỏ ướt nhẹp.
-Bám dai? Bộ lâu lắm rồi hả?
-2 ngày.
-2 ngày mà dai hả? - Nhi lại hỏi tiếp.
-Đó là kỉ lục từ trước tới giờ của tôi đấy!
Nhi há hốc mồm, tên này đích thị là 1 tên trùm của trùm của trùm lăng nhăng.
-Ngậm cái mỏ lại!
Chàng trai nói xong định quay người bỏ đi thì Nhi kéo lại, xòe tay ra:
-Trả ơn đây!
-Ơn gì! - chàng ta nhìn Nhi với cái bản mặt ngây thơ vô cùng nhiều tội.
-Hồi nãy cậu nói trả ơn cho tôi mà! - Nhi nhất định không tha.
-à...!
-À à cái gì, đưa đây!
Chàng trai đưa cái bàn tay của mình lên má Nhi:
-Chứ không phải cô em thấy anh đẹp trai nên mới để yên à?
Không ngần ngại, Nhi cho hắn 1 cú vào chân hắn:
-Mơ tưởng hão.
-Cô em thú vị nhỉ? - cái mặt nhăn nhó vì đau nhưng cái mỏ vẫn cười được.
Rồi cái bàn tay của hắn từ từ di chuyển từ gò má của nó xuống tới cái cằm, đưa mặt hắn lại gần nó, khoảng cách bây giờ tính sơ sơ là 4cm, hắn nở 1 nụ cười quyến rũ:
-Vậy cô muốn tôi làm gì cho cô? Tôi biết tụi con gái mất cô mà. Hay cô muốn làm bạn gái tôi?
-Hả? - Nhi không nói nên lời, nó nghĩ cái ơn đấy là 1 mớ tiền đủ cho nó đi ăn gà rán nguyên tuần chớ (tỉnh dùm con đi bà nội)
Anh ta tiến lại gần nó hơn, môi gần môi khoảng 1cm.
Nhi đang trong tình trạng bị đơ.
Chàng ta đặt 1 tay lên eo nó chuẩn bị "ban thưởng" cho nó 1 nụ hôn thì có 1 giọng nói cất lên:
-Bỏ cô ấy ra!
Tiếng nói phát ra từ đằng sau, anh chàng lạ hoắc quay người lại, Nhi vẫn chưa hết đơ.
Minh tiến thẳng tới, kéo Nhi về phía đằng sau mình như không muốn tên con trai trước mặt xâm phạm tới nó.
-Ai đây nhỉ? Chẳng phải Trần HUy Minh đây sao? - anh chàng nọ cho 2 tay vào túi quần.
Minh nhăn mặt:
-Lâm Phong?
-Tưởng quên tôi rồi chứ?
-Cậu làm gì ở đây?
-Làm gì kệ tôi! Mà...cậu biết bạn gái tôi à? - Phong hất đầu về phía Nhi, Nhi giật mình, hồn nó từ 18 tầng địa ngục trở về an toàn.
Minh quay sang nhìn Nhi 1s rồi quay lại nhìn tên Phong:
-Bạn gái?
-Ai...ai hả? - Nhi giật mình thêm phát nữa.
-Đừng có mà ăn nói lung tung! - Minh nói rồi kéo tay Nhi đi ngang qua Phong.
Phong nói vọng lên khi Minh & Nhi đã đi lên được 5 bậc thang:
-Tôi ăn nói lung tung à? Tại sao?
Minh khựng người, quay đầu lại nhìn Phong:
-Vì...-Minh siết chặt tay Nhi - Cô ấy...là của tôi!