- Qua trường này rồi có định phá phách gì nữa không đấy? - Linh khơi màn cuộc trò chuyện.
Quân chống cằm:
- Điên sao? Qua Bạch Dương rồi còn phá phách được gì?
- Bạch Dương cũng không khó lắm đâu - Quỳnh cười nhẹ rồi chợt quay sang Minh, hơi nhíu mày lo lắng - Minh này, cậu mới đánh nhau hay sao mà người trầy nhiều thế?
- Hỏi làm cái gì? Mà... sao biết tên tôi? - Minh chỉ lạnh lùng.
Quỳnh lúng túng:
- Ờ thì...chẳng phải các cậu nổi tiếng lắm hay sao...
- Vậy sao? - hắn cười, một nụ cười đúng chất mỉa mai.
- Thôi nào, chúng ta đang làm quen nhau mà sao căng thẳng thế? - Quân vội vã giải tỏa bầu không khí căng như giây đàn.
Dường như suốt buổi chỉ có Quân và Linh nói chuyện với nhau hợp thôi chứ tình hình thế này là không ổn...
Nãy giờ Tài im, bỗng cất tiếng:
- Nhi, cậu là Lê Thanh Nhi hay Phạm Thanh Nhi nhỉ?
Nhi đang cắm cúi ăn chè, nghe hỏi đến tên mình thì ngước đầu lên nhìn Tài:
- Hỏi làm cái gì? Mà...sao biết tên tôi?
Cả đám cười vì câu nói này giống như lặp lại của ai đó, Minh nhìn Nhi khó chịu, ngay ngày đầu đã chẳng có thiện cảm tẹo nào.
Tài cười:
- Chẳng phải chúng ta học chung lớp sao? Bạn bè có quyền được biết tên nhau mà...
- Nó là Lê Thanh Nhi, tên xấu òm.- Quỳnh bĩu môi trả lời giùm con bạn.
- Đỡ hơn Huỳnh Như Quỳnh. - Nhi cáu.
- Tên sao giống cô chủ nhiệm vậy? - Tài lại cười, thoáng nét ngạc nhiên.
- Bà ta dẹo kinh khủng luôn đúng không? Huỳnh Như Quỳnh dẹo đến phát tởm...- Nhi cứ lặp đi lặp lại như một đoạn điệp khúc như thế.
- Tao như vậy hồi nào chứ? - Quỳnh gắt lại, làm sao để yên được khi Nhi cứ cố tình gây chuyện, mặc dù có ba chàng đẹp giai ở đây nhưng mà nóng quá không kiềm chế được, đành phải làm mất hình tượng một tí vậy.
- Tao đâu có chửa mày đâu, tao đang nói tới bà cô lớp mình mà, Huỳnh Như Quỳnh dẹo đến phát tởm...(sorry những bạn nào có tên giống vậy nha, tác giả không cố ý đâu ᴆụng chạm đâu ạ T.T)
-Nín ngay.
Cả đám được tràng cười trước cuộc đối thoại giữa Quỳnh và Nhi...
Bỗng điện thoại của Tài reo lên, là Minh gửi tin nhắn qua, không biết ghi gì trong đó mà đọc xong Tài bỗng ngước lên nhìn Hoa. Rồi lại thấy nhạc báo hiệu tin nhắn của Quân, hành động của Quân sau đó cũng y chang như Tài...
*
- Anh Hải này, Nhi...ý em là Nhi của anh đó, họ Lê hay Phạm. - cơn tò mò khiến Tài không thể kìm nén được bèn hỏi Hải.
- Hỏi làm cái gì? Mà sao có nhiều họ không hỏi lại hỏi có hai họ đó? - Hải trả lời, đồng thời cái mặt nhăn tít lại tỏ vẻ không hiểu.
- Nguyên khối 12 có hai người tên Thanh Nhi thôi ông anh ạ.
- Sao mày biết Nhi lớp 12? - lại càng khó hiểu hơn nữa, tên Tài này có ý đồ đen tối gì không nhỉ? Sao mà nghi quá?
- Chẳng phải anh nói Nhi nhỏ hơn anh một tuổi sao? - lí lẽ cặn kẽ.
- Biết đâu Nhi đi học trễ một năm. - tìm lí do phản bác.
- Anh đấy giỡn à?
- Thôi được rồi, đúng là Nhi lớp 12. Nhưng anh không thích nói họ của cô ấy mày làm gì anh? - Hải lên mặt bướng bỉnh.
- Sợ em biết em giật của anh à? - biết ngay suy nghĩ của tên anh kết nghĩa, Tài nói mỉa.
- Ừ! Ai thì sao chứ mày thì anh nghi lắm! - Hải ra vẻ đề phòng cao, nhìn Tài gian gian.
Tài bật cười:
- Anh thích người tên Nhi đó quá nhỉ?
-Ừ, rất thích. - anh khẳng định chắc nịch.
- Haiz, không ngờ Hải nhà ta làm bao nhiêu cô điêu đứng cũng có lúc si tình như thế.
*
Nhi lại tiếp tục nằm dài trên bàn, mới ngày đầu đi học chính thức mà đã phải gặp bà già dạy môn buồn ngủ đó rồi. Chán phèo!
Nếu như Quỳnh không dùng cái tay không cần thể hiện cũng biết là chẳng có ghẻ đó chọt chọt vào eo nó thì có lẽ nó đã đánh một giấc tới giờ ra chơi luôn rồi.
Thanh Nhi "Phạm" đang đi ra ngoài cửa lớp, Tài vội chạy đến níu tay lại, chị ta tim đập thình thịch khi thấy Tài cầm tay mình.
Tài không vòng vo tam quốc làm gì, vào thẳng vấn đề chính:
- Cậu...có quen ai tên Hải học năm I Đại học Luật không?
-K...không...cậu hỏi làm gì thế? - chị "Phạm" đỏ mặt thẹn thùng.
-À không có gì, cậu đi đi. - Tài bỏ cánh tay xuống, hơi thất vọng, suy đoán của hắn sai rồi.
Tài nhìn về phía Thanh Nhi "Lê" đang đấu khẩu với Quỳnh vì chuyện không cho nó ngủ.
*Bên 12A1*
Cả đám phải nán lại cho lớp trưởng đi thu sơ yếu lý lịch, giáo viên có "chuyện gấp" phải vào nhà vệ sinh nên đã ra khỏi lớp từ lâu.
Hoa là lớp trưởng, nó đi thu từng bàn, tới Minh thì nó thô lỗ giật tờ giấy đi, đơn gainr vì nó không ưa gì hắn hết, nó có nói là nhìn mặt hắn rất khó ưa mà.
Rồi "RẦM". Âm thanh quen thuộc tựa ngày nào...
Hoa ngã sõng soài dưới đất, cố gượng dậy, mắt kiếng văng ra xa, mu bàn tay của nó rát lên khi va chạm xuống mặt đất.
Nó quay lên nhìn thủ phạm là Minh, hét lên làm tất cả học sinh còn hiện diện trong lớp giật bắn mình:
- Tên đáng ghét, cậu làm gì vậy hả?
Hắn nhếch lên nụ cười nửa môi:
- Chả làm gì cả!
- Này! - tiếp tục luyện thanh - cậu gạt chân tôi rồi lại nói không có gì là sao?
Chiến tranh thật sự đã bùng nổ...
Mấy ngày sau, nhiều lần như thế, Hao cứ đi thu bài tập về nhà thì chẳng ai chịu nộp, Minh ngồi cười đắc ý ( hắn ta đã " mua chuộc" tụi trong lớp rồi) nhưng cô nàng không nói gì mà mím môi chịu đựng. Nó điểm danh thì không ai thèm nghe, lớp lộn xộn y như một cái chợ, chẳng ai thèm nghe nó nói. Kỉ luật của lớp nó bị nhiều giáo viên chê trách rồi ông chủ nhiệm lại đè đầu nó ra mà la, nó tức lắm nhưng có chịu nói đâu. Còn rất nhiều trò của Minh khiến nó phải bực tức hơn nữa...nó đã thôi không làm lớp trưởng.
Hoa đem kể chuyện cho tụi bạn nghe.
Sáng hôm sau, Nhi chạy xộc vào lớp A1, Minh, Quân & Tài cùng ở đấy.
Nó đứng trước mặt Minh:
-Dừng có ᴆụng đến bạn tôi.
Xung quanh ồn ào, lao xao & đang bàn tán.
-Gì chứ?- Minh nhìn thẳng vào mắt Nhi.
-Tôi nói là đừng có ᴆụng dến bạn tôi, điếc sao?
-Tại sao?
-Nó chẳng làm gì sai với cậu cả.
-Vậy sao?
-Xin lỗi mau!
-Không thích.
-CÁi gì?
-Tôi nói là không thích & sẽ không bao giờ xin lỗi.
Câu nói thẳng thắn & hết sức lạnh lùng của Minh.
Sấm sét đang nổ uỳnh uỳnh trong mắt 2 người. Nhi chợt nhận ra hắn rất giống ai đó:
-1 lời xin lỗi mà cậu cũng keo kiệt như vậy hả?
-Ừ đấy.
Minh nói mà trong đầu đangtim2 lại xem ai nói câu này mà quen vậy.
Nhi vung tay, định cho hắn 1 cái tát nhưng Hoa bỗng giữ tay Nhi lại, lắc đầu.
Nhi hạ tay xuống rồi bỏ thẳng ra ngoài, trước khi đi nó ném cho Minh 1 cái nhìn sắc lẹm. Hoa chạy theo.
Tài cười:
-Chưa ai dám làm thế với mày nhỉ?
-Shock thật, còn định đánh nữa.- Quân thêm.
Minh bỗng nói:
-Tao có cảm giác như nhỏ Hoa không phải con nhỏ chọc điên tao hôm bữa.
-Cái gì?- 2 tên kia ngạc nhiên.
-Cái con nhỏ hôm bữa tính tình rất nóng, khác với con này biết chịu đựng. Tao thấy con nhỏ Nhi này rất giống, lúc nó quát lên giọng nó cũng giống.
-Có khi nào là Nhi chứ không phải Hoa không?
-Không biết.
Minh bỗng có điện thoại:
-Em nghe nè anh Hải.
+Hôm nay hẹn ở chỗ cũ nhé, anh định cho tụi bay biết mặt Nhi đó mà. Ra về tới luôn nha.
-Woa, thật sao?
+Nhưng tụi bay đến đừng cho mọi người ở đó biết là anh thích Nhi nhé.
-"mọi người"? Bộ đông lắm hả?
+Không, Nhi chỉ có 3 đứa bạn thôi, nhớ nhé, đừng nói cho ai biết đó......
-Ai biểu cậu đui, không nhìn thấy chân tôi để đấy.
Hằn phán 1 câu làm cho Hoa tức điên người nhưng nó không nói gì mà nuốt cục tức vào bụng ( sao hỳn wớ zạk).
Hắn đứng lên vừa đi ra khỏi lớp vừa nói như mỉa mai:
-Tôi tưởng cậu đứng lển rồi đá vào chân tôi nữa chứ.
Hoa không hiểu câu nói của Minh là như thế nào.
Vừa lúc Minh đi ra khỏi lớp thì chạm mặt 3 cô nàng đang đi đến, chúng nó đi ngang qua nhau.
Thấy lớp có vẻ xôn xao, 3 đứa đi vào thì thấy Hoa đang ngồi dưới dất cố gượng dậy.
Quỳnh chạy lại đỡ Hoa dậy, Linh lượm mắt kiếng lên, Nhi hỏi:
-Mày có sao hông?
Hoa bỗng khóc òa lên như thể 3 đứa bạn đang ăn Hi*p nó.
Nhi giật mình:
-Này mày bị gì thế?
-Hức...hức...hắn là cái gì chứ?- Hoa khóc nấc lên.
-Ai?- Quỳnh hỏi.
-Thằng chó ૮ɦếƭ đó chứ còn ai?
3 cô nàng hết sức ngạc nhiên trước câu nói của Hoa vì trước giờ nó luôn là học sinh gương mẫu không bao giờ buông ra những câu nói thô thiển ấy.
Linh nhìn Hoa, chưa hết ngạc nhiên:
-MÀy bị lây bệnh cộc cằn của con Nhi rồi hả?
-Tao làm sao?- Nhi quay sang gắt.
Quỳnh khoanh tay:
-Mày nói Minh?
-Hứ còn ai?-hoa chùi nước mắt.
Nhi thắc mắc:
-Nhưng tại sao?
-LÀm sao tao biết được chứ...đồ điên mà.
-Rồi hắn có xin lỗi mày không?
-Không, đã vậy còn biểu tao đui.
Máu trong người Nhi đang sôi lên sùng sục:
-Tên đó...hắn dám...
-Bình tĩnh, đừng phát hỏa.- Quỳnh ngăn kịp thời.
Nhi quay sang Linh:
-Mày không được nói chuyện với thằng Quân, con Quỳnh không được nói chuyện với thằng Tài, nghe chưa.
Mắt Nhi tóe lửa, ra lệnh.
Tụi bạn nó sợ nhất những lúc nó như thế này nhưng Linh đã can đảm hỏi:
-Tại sao?
-TẠi vì chúng nó là bạn của tên đó.
Nhi trả lời với đôi mắt dứt khoát, lạnh lùng.
Sờ dĩ Nhi điên lên như thế vì chuyện này làm cho nó nhớ đến buổi tối hôm nọ.
Nó chúa ghét những ai có lỗi mà không chịu xin lỗi...
Tài đến hỏi Nhi về chuyện của Hải nhưng Nhi không ttra3 lời đúng vấn đề mà nguyên văn là:
-quen ai thì đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu chứ? Bộ cậu là cha mẹ tôi hay sao mà tôi phải trả lời hả? Mấy người tưởng nổi tiếng rồi thích làm gì thì làm sao? Không dám đâu, coi lại mình đi, nhìn là không ưa nổi rồi.
Tài trợn tròn mắt ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra chợt hắn nhớ đấn hành động của Minh hồi nãy với Hoa...
Cùng với bọn con gái đang nhìn Nhi với ánh mắt như muốn hỏi:sao mày dám **** Tài của tụi tao?
...
-Thằng MInh ૮ɦếƭ bầm- Quân bực bội.
-Gì chứ?-Minh cáu.
-Đúng là ૮ɦếƭ bầm thật mà.- Tài cũng bực.
Minh ngây thơ ( vô số tội):
-Tụi bay sao thế?
-Trăng sao gì?- Quân quạu- mày làm vậy với nhỏ Hoa chi cho Linh lờ tao, 2 tiết đầu còn nói chuyện vui vẻ lắm, ra chơi vô 1 cái là im bặt.
-Tao chẳng thua gì mày đâu- Tài nói - im lặng như con Linh còn đỡ, Nhi **** tao nguyên lèo.
Minh hiểu rồi, nhưng hắn không biết lỗi mà còn như thế này:
-Không nói chuyện càng tốt, không được dây dưa với đám con Hoa đó nữa.
Rồi hắn phong xe thẳng ra ngoài, chẳng thèm đội nón bảo hiểm ( lỡ té làm trầy khuôn mặt đào hoa của anh thì phải làm sao đây, hay nặng lắm là chấn thương sọ khỉ ૮ɦếƭ luôn haha...)
Quân hỏi Tài:
-Con Nhi **** cái gì?
-Là tưởng nổi tiếng thì thích làm gì thì làm sao, là đồ khó ưa...
Rồi anh ta cũng phi thẳng ra luôn ( có đội nói bảo hiểm )
Để lại Quân nói 1 mình:
Mình đâu có đâu, thằng Minh mà...
Chiến tranh thật sự đã bùng nổ...