Đường Nhã càng đau khổ, càng thất bại thì đáng lí mà nói với Dương Hạ Thần càng vui mới đúng, nhưng vẻ mặt của anh khi ngồi nghe trợ lý báo cáo về những gì Đường Nhã đã trải qua lại vô cùng mâu thuẫn với hành động của chính mình.
“Vậy cô ta có Ⱡồ₦g tiếng cho nhóm sản xuất lậu đó không?” Vẻ mặt Hạ Thần nhăn nhó không mấy vui vẻ. Cho dù là anh tiệt đường sống cô ấy nhưng có cần thiết phải đi làm công việc mất mặt đấy không?
“Cái này tôi cũng không biết... Chúng tôi ở trong xe đợi ngoài cửa, khoảng 15 phút sau thì thấy cô Đường chạy ra ngoài, trông rất sốc và còn khóc nữa...” Cậu trợ lý hồi tưởng lại.
“Có... Có thấy quần áo bị rách rưới hay phát hiện dấu hiệu χâм нạι nào không?” Một nơi quỷ quái như vậy mà Đường Nhã lại là con gái một mình vào đó không thể không khiến anh lo lắng suy nghĩ.
“Dạ không! Dương tổng... Anh lo lắng cho cô ấy như vậy sao còn hạ lệnh làm khó cô ấy?” Trợ lý Lê lại tọc mạch lo chuyện bao đồng mặc dù thư ký Trần đã ra hiệu nhiều lần nên im lặng đừng thắc mắc quá sâu. Cũng may Hạ Thần lúc này không bận tâm quá nhiều vì trong đầu anh chỉ toàn những dòng suy nghĩ hướng về Đường Nhã.
“Hai cậu tiếp tục theo sát cô ta và báo cáo thường xuyên cho tôi!” Hạ Thần có chút an tâm tiếp tục nhâm nhi tách trà uống dở ban nãy.
“Sếp à... Có thể thuê vài người bên ngoài làm được không? Vài ngày nữa là sinh nhật bạn gái tôi rồi... nếu lần này còn không ở bên cô ấy nữa thì kiểu gì tôi cũng bị chia tay đó sếp!” Trợ lý Lê giả vờ khóc, huých tay thư ký Trần vào cuộc.
“Vâng... Vâng! Còn tôi thì sắp đến ngày mừng thọ cho mẹ phải chuẩn bị một đống thứ rất là bận, còn chuyện công ty nữa, nếu cứ làm 24/24 giờ thế này thì... Có hơi...” Thư ký Trần vừa nói vừa dò xét xem thái độ của sếp như thế nào. Đáng tiếc Dương Hạ Thần nghe mọi thứ như nước đổ lá khoai, anh dửng dưng đáp: “ người đàn bà mà đòi chia tay vì không đến dự sinh nhật thì không xứng với cậu đâu, nhân cơ hội loại bỏ cũng được, còn cậu... Tôi nhớ đã nhìn thấy tên cậu trong danh sách ứng lương với lý do tổ chức mừng thọ cho mẹ những hai lần, rốt cuộc một năm mẹ cậu mừng thọ mấy lần!”
“Dạ... Lần đầu là mừng thọ mẹ người yêu, lần thứ hai là mẹ nuôi, còn lần này là mẹ ruột ạ!” Thư ký Trần lau mồ hôi nhanh trí đối phó.
“Đừng cố lừa tôi, hai cậu một người theo dõi ban ngày, một người theo dõi ban đêm, thay phiên nhau thế nào là ở hai người, một tiếng báo cáo một lần, cuối tháng nhận lương gấp ba!”
“GẤP BA?” Hai người đồng thanh. Những con số phúc lợi đang nhảy nhót xung quanh họ, những tờ tiền polime đang vẫy tay nháy mắt “Anh ơi bắt em đi!” đầy kích thích, gấp ba suy cho cùng là quá nhiều, cũng chỉ là đi theo một cô gái rồi báo cáo mọi hành động của cô ấy cho sếp thôi đâu có gì khó khăn.
“Dương tổng đại nhân! Anh nói đúng, người bạn gái nhỏ mọn hẹp hòi như vậy tôi không cần, tôi sẽ dốc sức vì nhiệm vụ!” Trợ lý Lê khí thế như anh hùng đứng trước quân xâm lược.
“Sếp... tôi cũng vậy! Đừng nói là cái chuyện nó bé tí như mắt muỗi này, cho dù anh có bảo tôi sang Mỹ tòng quân đánh IS tôi cũng nhất quyết không từ chối! Một lòng một dạ vì anh!” Thư ký Trần quả quyết.
“Ờ... Vậy sang Mỹ đi!” Hạ Thần cười khẩy.
“Ấy... Ví dụ thôi sếp! Tôi đi thì anh phải làm sao? Tôi không an tâm người khác có thể chăm sóc tốt cho anh... Dương tổng! Cho nên...” Thư ký Trần vừa nháy mắt cái, lập tức cậu ta và trợ lý Lê trườn ra giữa phòng đồng thanh hô to: “ VÌ DƯƠNG TỔNG CHÚNG TÔI SẴN SÀNG LÀM MỌI THỨ CHO DÙ PHẢI NHẢY VÀO NƯỚC SÔI để nguội!” Họ đã nuốt câu quan trọng bé nhất có thể. Hạ Thần gật đầu cho có lệ rồi bảo họ ra ngoài tiếp tục làm việc để anh được yên tĩnh một lát.
Anh ngồi dựa vào chiếc ghế sofa màu mận cũ kĩ trong lòng phiền muộn nhìn lên bầu trời u ám như sắp đổ cơn mưa qua lớp kính cửa sổ, dù cho anh là Dương tổng có vị thế trên vạn người và trong văn phòng riêng của anh không thiếu những thứ đồ sang chảnh giá trị trên cả triệu USD nhưng ai ai trong tập đoàn cũng thắc mắc tại sao chiếc ghế quê mùa rẻ tiền ấy lại tồn tại cho đến bây giờ... Vì nó là một chiếc ghế đặc biệt, chiếc ghế mà Đường Nhã đã dùng toàn bộ tháng lương làm thêm ít ỏi đầu tiên trong quán ăn của mình mua tặng cho anh ngày sinh nhật, anh đã từng giận dữ vứt nó đi rồi lại chạy theo xe chở phế liệu để mang về, từ ấy anh ở đâu nó sẽ ở đó như một thói quen, đối với anh Đường Nhã là gì? Anh yêu cô đến mức nào? Bất kể đồ cô ấy lựa chọn anh đều muốn nó, mọi thứ mà Đường Nhã thấy đẹp, anh cũng thấy nó đẹp, thứ cô ấy khen tốt đích thực nó rất tốt, anh chiều chuộng cô ấy như thế nên mới sơ ý để lọt một Đồng Huệ, duy chỉ có người này... Là Đường Nhã đã sai rồi!