Đức được đưa thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố, thân thể không có vấn đề gì, trừ hai chân.
Hai đồng chí cảnh sát đưa cậu tới bệnh viện rồi nhanh chóng liên lạc với gia đình. Ông Dũng và bà Hương tức tốc tới trong mười mấy phút, như không thể tin được đây lại là sự thật.
- Trời ơi, đang yên đang lành sao lại thành ra nông nỗi này?
Ông Dũng nghe vợ gào cũng run lẩy bẩy hết cả người, một trong hai người công an thấy vậy cũng chỉ biết lựa lời.
- Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, hai bác không nên bi quan quá.
Nói rồi đưa tay làm động tác mời với ông Dũng, lịch sự nói.
- Mời bác đi theo chúng cháu để lấy thêm thông tin về sự việc ạ.
Ông Dũng nhìn vợ, thấy vợ khẽ vuốt nước mắt gật đầu mới yên tâm đi theo.
Quả thật tình trạng của Đức cũng không quá tệ, chỉ là hai chân tổn thương khá nặng, cần phải làm thêm một số phẫu thuật nhỏ. Tình hình tạm thời không có gì đáng e ngại.
Đến buổi chiều thì Đức cũng vừa tỉnh, nhìn thấy mẹ, cậu chỉ nở một nụ cười trấn an, vừa nhẹ nhõm lại vừa mệt mỏi.
Bà Hương hình như hơi muốn khóc, Đức nắm tay bà. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói.
- Mẹ, con nhớ lại tất cả rồi.
Bà Hương trợn mắt nhìn cậu, lắp bắp.
- Nhớ... nhớ hết rồi? Con nhớ lại cái Tâm rồi?
Đức gật gật đầu, hai mắt đỏ hoe. Bà Hương thì òa lên khóc, rướn người ôm Đức vào lòng, nghẹn ngào.
- Tốt rồi, tốt cả rồi, hai đứa đều tốt cả rồi.
Đức cố nâng tay vỗ vỗ lưng mẹ, đúng lúc này thì bên ngoài, có một giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa vang lên.
- Đức ơi.
Bà Hương buông Đức ra, đứng bên ngoài không ai khác chính là Tâm. Không biết đã đứng đó từ khi nào, hai mắt vẫn nhìn Đức chằm chằm không rời đi đâu cả. Bà Hương biết ý, cùng với bà Lan ra ngoài, để lại không gian cho hai đứa trẻ tội nghiệp nhà mình.
Đức cố nén không khóc, cậu dịu dàng dang tay thật rộng, nói với Tâm.
- Lại đây...
Đức dang thật rộng vòng tay của mình, dịu dàng nói:
- Lại đây.
Tâm không nhúc nhích, vẫn đứng im như cái tượng gỗ, nước mắt cứ trực trào ra lại nuốt trở vào. Lúc vừa ngủ dậy ở nhà, cô nghe mẹ nói Đức đang nằm trong bệnh viện, nói rằng muốn gặp, liền không kịp mặc thêm áo chạy ngay vào. Vừa đến nơi, đang lượng lự không biết thế nào thì vừa vặn nghe được bà Hương nói :"Con nhớ lại cái Tâm rồi?"
Tâm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình như nghẹn lại, thở cũng khó khăn, chỉ tiếp tục phát ra cái tiếng gọi kia, như thể xác nhận đây không phải mơ, mà là sự thật.
- Đức ơi.
Đức cũng đau lòng nhịn không nổi, nhưng đều nhận rõ cảm xúc khát khao của đối phương, cố gắng đáp lời cô.
- Ừ... mau lại đây...
Tâm khóc nấc lên, tình cảnh có chút buồn cười, dù sao cũng chẳng còn nhỏ nữa. Vậy mà cứ đứng giữa phòng khóc như thể ai lấy mất đồ vật yêu thích của mình. Một câu Đức ơi, hai câu Đức ơi.
Có lẽ... cũng vì đã lâu không còn được gọi người kia hai tiếng thân thuộc ấy.
Đức thấy Tâm khóc dữ quá, biết rằng tâm trạng cô hơi bất thường. Liền cắn răng nhịn đau ngồi dậy, dùng hết sức lực đẩy người sang chiếc xe lăn bên cạnh.
Đúng là đau tới mức người như Đức cũng phải bật ra một tiếng rên trong cổ họng.
- Hừ...
Nhưng cũng chẳng kịp nghỉ ngơi lâu, cậu đẩy bánh xe hướng tới phía Tâm, ngay vừa lúc bắt lấy cánh tay cô, đã ôm chặt cô vào lòng mình. Mặc kệ cơn đau ở chân ђàภђ ђạ tới toát mồ hôi hột, bàn tay vừa xoa vừa véo lưng Tâm, đứt quãng nói.
- Bảo lại không lại, làm tao mệt như thế này...
Tâm vẫn khóc rất lâu, mãi tới khi nhận thấy người trong lòng chỉ còn vang lên vài tiếng sụt sùi nho nhỏ, Đức mới buông tay, làm ra vẻ ghét bỏ.
- Nước mũi dây hết lên người tao rồi.
Tâm nhìn cậu, bỗng bất ngờ dơ hai tay ôm lấy hai má Đức, hôn chụt một cái vào môi cậu, rồi mắt, rồi mũi, rồi tai, tới cuối cùng lại trở về vị trí ban đầu.
Đức có vẻ bất ngờ lắm, nhưng đã nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, vòng tay ôm lấy gáy Tâm, linh hồn cả hai như dao hòa làm một.
Ổn rồi, đều ổn cả rồi, người có tình sẽ về bên nhau.
Bên ngoài ô của sổ bệnh viện, những tia nắng cuối đông nhạt nhòa đột nhiên bừng sáng.
Hình ảnh con chuồn chuồn và con bọ cánh cam thuở ấy lại quấn quýt bên nhau.