Có Anh Người Yêu Hơi Cứng - Chương 85

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

- Tao Gi*t mày trước, sau đó Gi*t luôn con đ* kia, chúng mày xuống suối vàng mà bên nhau nhé.
Ngay lúc chân Đức sắp bị ghim xuống đất bởi con dao đang nằm trong tay Trà, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động mạnh, rồi rất nhiều bước chân rầm rầm nhanh chóng tiến tới.
Một trong hai tên đi theo Trà vừa nãy nhón chân nhìn ra bên ngoài, sau đó mang một bộ dáng hoảng hốt quay vào.
- Đ** mẹ, chạy, công an đến.
Cánh tay đang gồng chặt của Đức lập tức buông thõng, cậu nhắm mắt, rơi vào hôn mê.
Phòng kín, lối ra duy nhất chỉ có cánh cửa trước mặt kia. Không chạy ra sẽ bị tóm, chạy ra cũng chưa chắc thoát được. Trà trợn mắt như sắp phát điên.
- Mẹ nó, sao lại có cớm đến?
Trà đảo mắt một vòng, kìm lại sự run rẩy trong lòng, cô ta với vội con dao đang nằm lăn lóc dưới đất, ngay khi cánh cửa bị đạp một cái đổ rầm xuống đất, lưỡi dao đã kề bên cổ Đức.
Trà hét.
- Chúng mày tiến thêm một bước, tao cắt cổ nó.
Dương mặc sẵn quần áo bảo hộ, đi đầu. Hắn làm trong nghề này đã bao nhiêu năm, gặp không ít những trường hợp dùng con tin uy Hi*p, cảm thấy hơi buồn cười.
Súng không hạ xuống, nhưng nhìn bộ dạng thiếu sống thiếu ૮ɦếƭ của Đức, hắn vẫn hạ giọng.
- Một, thả người, còn đường sống. Hai...
Dương ngừng lại, dơ súng cao ngang tầm bắn, lên nòng, lấy tư thế ngắm bắn thẳng vào đầu Trà, điềm tĩnh uy nghiêm.
- Viên đạn này ghim thẳng vào đầu cô, không chệch một li.
Hai tên côn đồ kia biết chắc lần này không qua khỏi, nhìn sang Trà, khuyên.
- Chị, bỏ dao xuống đi chị, không thì ૮ɦếƭ cả đám đó.
Từng giọt nước mắt rơi xuống má, Trà vừa khóc vừa gào.
- Tao không làm gì sai, chúng mày giỏi thì bắn đi. Tao cứa một nhát, thằng này cũng sẽ ૮ɦếƭ theo tao. Chúng mày giỏi thì bắn đi.
Dương nhếch miệng cười, cúi xuống, ngón trỏ chầm chậm di chuyển cùng với con dao đang ngày càng ghim sâu vào gáy Đức. Ngay lúc một vết cứa nhỏ dần hiện ra, một giọng nói hơi run run vang lên.
- Trà ơi... con ơi...
Trà lập tức nín khóc, trợn mắt nhìn người đàn bà khoảng gần 70 tuổi, nước mắt giàn giụa, được một nữ đặc công chậm rãi dìu ra.
Bà nhìn Trà bằng đôi mắt đau đớn khuôn nguôi, giọng nghẹn đặc lại.
- Trà ơi... bà đây con, về với bà đi con...
Chiếc dao tuột ra khỏi tay, Trà đứng ૮ɦếƭ chân như cái tượng gỗ, Dương đưa mắt, vài người tiến lên bẻ ngoặt cánh tay cô ta ra phía sau, nhưng Trà vẫn nhìn bà mình, mấp máy.
- Bà ơi... bà ơi...
Bà lão kia muốn tiến đến ôm Trà, nhưng nữ đặc công cản lại, chỉ khi nhận được cái gật đầu của Dương, cô ấy mới buông ra.
Trà lập tức sà vào lòng bà mình, khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Tiếng còng số tám bị khóa vang lên hai tiếng lạch cạch, kết thúc số phận của cô gái Hà Mai Trà vừa đáng trách, lại vừa đáng thương.
Bên kia, Đức được người ta mang ra ngoài, tiến thẳng tới bệnh viện gần nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc