Đức thấy đầu mình hơi choáng, chân phải kéo theo một hồi tê buốt tới mức lạnh sống lưng. Khi đã tỉnh táo, cậu mới dần nhìn rõ khung cảnh xung quanh mình.
Đây là một căn phòng kín, mé trái cạnh cửa ra vào có một ô thông gió bằng bàn tay nhưng đã bị che lại bởi một mảnh kính dày. Trời dường như đã về chiều, ánh nắng hiu hắt cuối đông không đủ rọi sáng cả căn phòng. Nếu như tinh tế lắng nghe, vẫn có thể nghe thấy tiếng còi xe vang lên đâu đó xa xa. Hẳn nơi đây vẫn đang nằm trong trung tâm thành phố.
Đức cố nhắm mắt cho giọt mồ hôi trên trán lăn xuống đất, nhưng rơi xuống chiếc quần bò của cậu lại là một vệt đo đỏ, chẳng giống như mồ hôi chút nào.
Lúc này đây cậu mới phát hiện, hình như lúc hôn mê mình đã bị đánh vào đầu.
"Đ**..."
Khi đã quan sát một hồi mà vẫn không nhìn ra có người thứ hai ở trong phòng, Đức mới cố gắng cử động hai tay của mình một chút. Nhưng vô dụng, nó đã bị bẻ ngoặt lại trói chặt vào một cây cột sắt phía sau lưng. Cảm giác đau buốt một bên chân phải như truyền tới từng tế bào thần kinh, khiến cho Đức suýt nữa bật ra một tiếng ՐêՈ Րỉ đau đớn.
Cùng lúc này, từ bên ngoài có vài người bước vào, cũng chẳng cần phải dây dưa loằng ngoằng, Đức biết thừa đó là Trà và lũ tay chân của cô ta.
Trà quả thật khác xưa rất nhiều, mấy năm lăn lội làm nghi phạm bị truy nã đỏ, cô ta chẳng còn mang mấy nét hình của một con người. Ngược lại trông giống cái xác ướp vẽ hình xăm đầy mình.
Cũng chẳng hiểu cớ sự gì đã biến cô ta trở nên như vậy.
Đức chẳng buồn liếc nhìn, chỉ dùng giọng điệu lạnh tận xương mà hỏi.
- Muốn gì?
Trà châm cho mình một điếu thuốc, vừa nhả khỏi phì phì, vừa rút trong túi quần ra một chiếc ống tiêm nho nhỏ, không nói không rằng chọc một cái vào bắp tay. Vẻ mặt kia... có vẻ như là dùng thuốc cấm tới chai rồi.
Cô ta đợi cho cơn say thuốc qua đi, sau đó mới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Đức.
- Bạn cũ lâu này mới gặp, muốn tâm sự chút thôi.
Đức cười nhếch môi, ngước lên đôi mắt ngập ngụa trong máu nhầy vẫn đang chảy xuống từ đỉnh đầu.
- Cô nên đợi tâm sự với tôi trong tù mới phải.
Trà cũng chẳng thèm tức giận, ngược lại có vẻ vẫn đang hưởng thụ cơn đê mê từ ống thuốc kia, dùng giọng điệu giả tạo mà nói.
- Tôi thấy hai người có cuộc sống tốt quá, chỉ muốn ôn lại chút chuyện xưa thôi mà, đừng căng thẳng như thế.
Nhắc tới chuyện xưa, Đức bèn nhớ đến việc mọi chuyện từ đầu tới cuối đều là do cái đẩy tay của Trà mới thành ra cớ sự như vậy. Nếu không có cô ta, có lẽ cậu và Tâm cũng không đi đến bước đường như ngày hôm nay, Tâm không cần phải chịu nhiều uất ức nhọc lòng như vậy.
Đức nuốt xuống cái cảm giác tanh tanh mặn mặn nơi cuống họng, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ.
- Trước đây ở trong phòng thay đồ, tôi nên Gi*t cô mới phải.
Trà cúi xuống nhìn bàn tay gầy guộc của mình, cười nhạt.
- Muốn biết tại sao tao lại trở thành như vậy không?
Đức không trả lời. Trà nhìn cậu như nhìn một con chuột đang dần hấp hối, cuối cùng đứng dậy, tiến về phía Đức, nhẹ nhàng dùng cả hai chân chậm rãi dẫm lên chân cậu, nghiến xuống một cách cay độc.
- Tất cả đều là do hai đứa chúng mày đấy, thằng chó!
Đức đau tới mức trắng nhợt cả mặt, hai chân như có viên đá ngàn tấn đè lên, cảm tưởng như sắp đứt rời, bởi trước đó, sau khi khỏi bệnh, chỉ có hai chân cậu là để lại di chứng nặng nề đến vậy.
Trà làm như không viết, vừa nghiền đi, nghiền lại, vừa nói.
- Hồi ấy sau khi bị đuổi học. Tao không còn nhà để về, gần như bị ૮ɦếƭ đói. Tao nằm vất vưởng ở bên lề đường mặc cho người ta xăm xoi, chỉ chỏ. Sau đó, tao đi bán thân, bán thân cũng không đủ, tao còn buôn thuốc phiện. Bị bắt vài lần, tao có cả gan đánh người ta tới cha mẹ nhận không ra, rồi còn biết Gi*t người nữa.
Dừng một lúc, như thể một ả tâm thần, Trà cười phá lên.
- Mày nói xem, có phải rất tuyệt không?
Đức sắp lâm vào hôn mê, chẳng còn biết rõ ai đang làm gì nữa.
Chỉ còn nghe đâu loáng thoáng cái câu mà Trà nghiến răng nghiến lợi phát ra.
- Vậy nên, tao có ૮ɦếƭ, cũng phải kéo chúng mày ૮ɦếƭ cùng.