Có Anh Người Yêu Hơi Cứng - Chương 80

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Đức thật sự không biết mình đã làm thế nào mới đưa được Tâm tới bệnh viện. Cậu thấy mình hoảng loạn, chưa bao giờ hoảng loạn đến vậy.
Màu bầm tím ở da thịt và mùi máu tanh kích thích Đức tới mức trên quãng đường bế Tâm từ chiếc xe bảy chỗ ấy ra tới quốc lộ, Đức ngã đến hai lần.
Đôi chân của cậu không thể dùng từ đau để hình dung được nữa, nó run rẩy tơi mức mất đi cảm giác tê tái ban đầu.
Ánh mắt Tâm nhìn Đức vô cảm vôn hồn, đầu cậu đau như có áp suất hàng nghìn tấn ép chặt từ hai bên, ép tới nỗi những hình ảnh, những đoạn kí ức mờ nhạt trong tâm trí Đức bị lôi ra trong vòng vài giây.
Đức ôm chặt Tâm, cắn răng không cho cơn choáng váng khiến mình ngã sụp xuống, nhưng những hồi ức thuở xưa cứ ùa về như thác lũ, khó kiềm soát nổi.
Đây có phải là biểu hiện của kích thích thần kinh quá độ dẫn tới hồi phục trạng thái lúc ban đầu hay không? Đức không biết, bởi vì trong đầu cậu hiện tại chỉ như một chiếc hộp rỗng tuếch, đen kịt.
Đức cúi đầu,vừa cố gắng vén lại chiếc váy len mỏng che bớt đi phần da thịt bị lộ ra của Tâm, vừa đón một chiếc taxi cùng lúc dừng gần đó.
Đức để Tâm ngồi vào lòng mình, trái tim cậu bị đào khoét bởi cái cảm giác đang ђàภђ ђạ đầu óc.
Cậu... hình như nhớ lại tất cả rồi.
Từ trong miệng nếm được vị mằn mặn, Đức ho hai tiếng, máu lập tức trào ra bên ngoài. Tài xế lo lắng.
- Cố một chút.
Sau đó nhấn chân ga tăng tốc, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, ông cảm thấy cô gái kia tình trạng thật sự nguy kịch. Không nhanh thì có chuyện xảy ra mất.
Đức biết Tâm lúc này không tỉnh táo, chỉ theo ý thức dùng kinh nghiệm của mình thực hiện vài động tác sơ cứu bên ngoài, sau đó gục đầu vào hõm vai Tâm, hai mắt hằn lên tia máu đỏ tươi.
- Anh xin lỗi, xin lỗi...
Bệnh viện được thông báo trước, đã đợi sẵn cùng cabin ở bên ngoài. Họ không gỡ được Tâm ra khỏi người Đức, một người không nhìn được nữa, đưa mắt nhìn vài bảo vệ gần đó.
Những người này rất nhanh đã hiểu ý, tiến tới bẻ gập cánh tay Đức ra phía sau, đợi đến khi Tâm được người ta đặt lên cabin mới buông tay. Đức không nhìn một ai, đi theo Tâm tới phòng cấp cứu.
Sau khi cửa phòng cấp cứu kia đóng lại, cậu khụy đầu gối xuống đất, lâm vào hôn mê.
Khi mọi người trong gia đình tới thì Tâm đã qua cơn nguy kịch, tuy rằng chưa tỉnh lại nhưng không cần phải lo lắng nữa.
Bà Lan bụm miệng, khóc không ra tiếng. Ông Trung ôm vợ vào lòng, khẽ thở ra một hơi nặng nề như trút bỏ được lo lắng trong lòng.
Cô Hương nhìn bác sĩ, lo lắng hỏi.
.
- Thưa bác sĩ, con bé bị làm sao vậy?
Vị bác sĩ già tháo mắt kính, cất vào blue của mình, chậm rãi trả lời.
- Tổn thương thân thể, chúng tôi đã kiểm tra qua, không có dấu hiệu của hành vi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, đây là tình trạng của việc vừa trải qua một vụ hành hung nặng, rất may những bộ phận quan trọng chỉ ảnh hưởng ngoài da. Có thể ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
Lúc này, mọi người bị một tiếng động nhỏ làm thu hút sự chú ý, Đức chống tay đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tâm nhìn vào, một lát sau mới quay sang nói với mẹ của mình, giọng điệu rét lạnh tới rợn người.
- Mẹ gọi công an đi, em ấy quả thật là bị hành hung.
Sau đó cũng không đợi ai phản ứng lại, mở cửa phòng bệnh bước vào, thuận tay khóa trái cửa. Cậu lết từng bước nặng nhọc tới gần giường Tâm, dùng ánh mắt bi thương chưa từng có nhìn cô không nỡ chớp.
Đức hôn vào môi Tâm, vào mắt, vào trán, vào má, vào mũi, không sót một nơi nào. Cậu áp má mình vào má cô, Ⱡồ₦g bàn tay hai người vào với nhau. Giống như cậu nghĩ làm như vậy có thề hòa hai người vào làm một.
Có ngàn lời muốn gửi, vạn lời muốn nói. Nhưng cuối cùng bật ra chỉ có một câu.
- Anh về rồi.
Đêm hôm ấy, Đức nằm trên giường bệnh của Tâm, ôm cô vào lòng mình. Quá khứ, cũng không quan trọng. Quan trọng là trái tim hai người đang sát cạnh bên nhau. Từ giờ và sau này, không rời nửa bước.
Trong cơn mơ màng, Tâm lại mơ về giấc mơ cũ đã lâu không còn gặp nữa. Hình ảnh hai thiếu niên một nam một nữ đèo nhau trên chiếc xe máy cũ đi lượn quanh dưới con đường cuối thu Hà Nội.
Gió nổi, lá vàng cọ vào nhau kêu xào xạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc