Sau khi trở về nhà, bởi vì không yên tâm với sức khỏe của Tâm. Đức mặc dù mang trong lòng lãnh đạm nhưng bước chân lại không tự chủ xoay gót 180 độ, quay trở lại căn hộ nhà của Tâm.
Nhưng bất ngờ là cửa phòng đã mở, còn Tâm thì chẳng biết đã đi đâu tự bao giờ. Thắc mắc, Đức quay ra hỏi bà Lan:
- Cô ấy đi đâu vậy ạ?
Bà Lan lúc này mới để ý là không thấy con mình trong phòng, hơi hoảng hốt.
- Ơ kìa, nó đang ốm thì đi đâu được?
Đức đảo mắt hai cái, liền vịn tường đi tới cửa sổ sát đất ở phòng khách nhìn xuống dưới, đúng lúc vừa bắt kịp hình ảnh Tâm leo lên một chiếc taxi, xe chầm chậm lăn bánh, rồi khuất dạng ngoài quốc lộ.
Đức thấy lạ lắm, đã khuya như vậy rồi, cô còn có thể đi đâu? Nghĩ bụng, cậu bèn quay sang nói với bà Lan.
- Cháu đi theo xem sao.
Nhưng thời gian đã trôi qua cả vài phút, đường thành phố bao nhiêu cái ngã ba ngã tư, biết là chiếc taxi trở Tâm đi đường nào? Đi tới đâu?
Đức cảm nhận một cơn gió lạnh thổi qua lòng mình, ngứa ngáy tới không yên.
Rốt cuộc là đi đâu nhỉ?
Anh tài xế thấy cậu nhấp nha nhấp nhổm, nhíu mày hỏi.
- Rốt cuộc là cậu định đi đâu?
Hai tay Đức nắm chặt, phần vì lo lắng, phần vì hai chân vừa nãy chạy vội chạy vàng, đau tới mức trắng bệch cả mặt, cậu nín thở trả lời.
- Vừa nãy có một chiếc taxi của Hoa Mai cũng xuất phát trùng địa điểm với tôi, anh có biết nó đi tới đâu không? Có thể liên lạc không?
Giờ cao điểm, đường Hà Nội xe qua lại nhiều, đã tắc đường gần chục phút rồi. Tài xế rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng thật tâm mà trả lời.
- Chắc là có thể, nhưng rất phức tạp.
Đức cảm thấy chuyện lần này có đôi chút bất bình thường, khiến cho tâm trạng của cậu cứ như núi lửa trực phun, chèn ép tâm trạng tới phát hoảng.
- Anh giúp tôi, tôi trả tiền gấp ba.
Tài xế bị dao động trước khoản hời hiếm thấy, nhìn qua gương chiếu hậu thẳng vào khuôn mặt Đức, có niềm tin mình sẽ không bị thằng oắt con ốm yếu này lừa, bèn thở dài một hơi, bắt đầu gọi điện.
Sau vài lần nối máy với nhiều đường dây khác nhau, cuối cùng anh ta cũng quay xuống, hỏi Đức một câu.
- Cậu là gì của hành khách trên chuyến xe ấy? Chúng tôi cần xác nhận thân phận trước khi tiết lộ thông tin.
Đức không trả lời được, nhưng não bộ nhảy số rất nhanh. Cậu lập tức video call cho bà Lan, kêu bà lấy giấy tờ của Tâm ra, tài xế trao đổi thêm một hồi nữa mới gật gật đầu. Nói ra địa điểm chính xác.
Lúc này Đức mới xem như thở ra được một cái.
Xe chạy băng băng đến con đường tối sau một quán karaoke rất lớn. Tài xế vui vẻ nhận tiền rồi rời đi.
Đức cắn răng nhịn đau đi lại vài bước, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Kì lạ thay, ngoài chiếc xe ô tô bảy chỗ đậu ở ven đường cách đó gần trăm mét thì dường như chẳng có gì xuất hiện thêm nữa.
Đức nghĩ bụng.
"Sao cô ấy lại tới nơi này vào đêm hôm như vậy? Hay là tài xế đã nhầm địa chỉ..."
Hai cái chân đau khiến đầu óc Đức tỉnh táo thêm đôi chút, sự bất thường này thật sự làm người ta nổi da gà. Đức chậm rãi men theo con đường, dưới ánh đèn điện hiu hắt dõi mắt nhìn vật thể lạ duy nhất ở đây.
Chiếc xe.
Và rồi, Đức nhận ra, có cái gì đó từ chiếc xe rơi ra bên ngoài. Cái gì đó...
Cậu đi thêm vài bước nữa, để rồi chắc chắn rằng.
Cái gì đó ở đây là một cái chân người. Đôi giày 乃úp bê hồng nhạt rơi xuống dưới đất trơ trọi.
Đức như nín thở.
"Tâm..."
Trong một khoảnh khắc, Đức thấy hai chân mình chẳng còn cảm giác đau nhức quen thuộc kia nữa, cậu chạy ba bước thành hai tới chiếc xe, để rồi thấy một cảnh tượng mà ngay sau đó đã khiến Đức hộc cả máu ra ngoài.
Tâm nằm ở băng ghế phụ của xe, Tʀầռ tʀʊồռɢ, tóc tai rũ rượi, cả người đầy rẫy những vệt thâm tím, đôi chỗ còn rớm máu nhầy nhụa.
Cô nhìn Đức, ánh mắt vô hồn chẳng có tiêu cự.
Giống như... đã ૮ɦếƭ.