Có Anh Người Yêu Hơi Cứng - Chương 73

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Tôi đứng ૮ɦếƭ chân nhìn người mà tôi khảm sâu trong xương tủy, giờ phút này lại dùng ánh mắt ấm áp đầy tìm cảm kia nhìn cô gái đang đứng bên cạnh cậu ấy.
Đoàn người chậm rãi bước qua tôi.
Đức cũng thế, cậu thậm trí còn không đưa mắt nhìn sang tôi một lần.
Cho tới khi có người kéo nhẹ ống tay áo tôi, tôi mới giật mình quay trở về hiện thực. Nhưng cả người lại cứng ngắc chẳng thể động đậy nổi.
Cô Hương nắm tay tôi tiến về phía đoàn người đông đúc. Lúc này, Đức đang bận chào hỏi lại những người thân quen. Trông bộ dáng xa cách đến lạ.
Có lẽ là sự thật, cậu ấy quên hết rồi, quên cả chính gia đình mình. Mặc dù Đức vẫn lễ phép gật đầu chào bố, ôm người chào mẹ. Cô Hương nước mắt ngắn nước mắt dài sờ tai sờ mặt con, thiếu điều bế cậu lên vỗ về.
Nhưng có thể nhìn rõ, khoảng cách tình cảm giữa chúng tôi và Đức hiện tại xa vời tới nhường nào.
Từ đầu tới cuối, cậu ấy không hề buông bàn tay người con gái bên cạnh ra.
Cái ᴆụng chạm ấy xoáy vào tâm can tôi, như muốn xé nát nó ra thành trăm nghìn mảnh.
Cô gái kia là ai?
Cô ấy và Đức rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Câu hỏi kia vốn chỉ là tôi tự lừa mình dối người, sự tình thế nào đều đã rõ ràng trước mắt.
Chú Dũng đẩy tôi lên trước đám người đang lố nhố, giới thiệu.
- À... đây là cái Tâm...con và nó thân với nhau từ nhỏ đấy.
Tôi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Đức, như thể câu chuyện về một người đang nhìn những đồ vật lần đầu mình biết đến, nhưng xung quanh đều nói người đó nhất định đã quen thuộc với đồ vật ấy rồi.
Trong lòng tôi như có hàng ngàn cơn gió gào thét đến run rẩy. Đức lại chỉ gật nhẹ đầu với tôi, sau đó nhanh chóng rời tầm mắt.
Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi còn chẳng cảm nhận nổi rốt cuộc trong khoảnh khắc kia, mình đã làm thế nào mới không khụy gối xuống nền đất lạnh lẽo.
Mọi người tay bắt mặt mừng, mất trí hay mất não đều không quan trọng, an toàn trở về đã là niềm vui to lớn lắm rồi.
Trên đường về nhà, tôi vốn muốn định theo thói quen ngồi xe bên cạnh Đức. Nhưng chưa kịp xoay xở thì cô gái lạ kia đã bị Đức túm tay kéo vào trong rồi.
Vậy là tôi chỉ có thể nén lặng ngồi xe phía sau, không nói một lời.
Người ngu cũng biết, Đức và cô ấy, chắc là một cặp.
Mẹ tôi ngồi phía đối diện, nãy giờ vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm. Bà lưỡng lự mất vài giây, cuối cùng chỉ thở dài nắm lấy bàn tay tôi.
Tôi như tìm thấy chỗ dựa cho mình, ngước đôi mắt chẳng biết từ khi nào đã ngập nước nhìn mẹ, nghẹn ngào.
- Mẹ ơi...
Mẹ ôm đầu tôi vào lòng, buồn bã nói.
- Nín đi con, ngoan nào, rồi sẽ qua cả thôi...
•••
Về tới khu chung cư, mọi người đều tập chung ăn uống tại nhà Đức. Tiện thể cho cô Hương đưa Đức đi làm quen lại với gia đình mình, cậu vẫn lễ độ như xưa, tiếp nhận rất nhanh.
Trong một thời gian ngắn đương nhiên không thể khôi phục trạng thái ban đầu, nhưng như thế này đã là tốt lắm rồi, xem như cũng không cần bận tâm nhiều nữa.
Chân Đức còn yếu, vẫn phải ngồi xe lăn, đôi ba lần khi đi quá xa, cậu đều ngoảnh đầu lại nhìn cô gái nước ngoài về cùng mình đó, nở một nụ cười an tâm.
Tôi thu hết những cử chỉ ấy vào trong mắt, cứ như nuốt axit vào bụng, đau tới không thở nổi.
Xong xuôi, mọi người mới quây quần bên mâm cơm, bắt đầu dùng bữa. Cô Hương bây giờ mới quay sang cô gái lạ mặt, hỏi Đức.
- Đây là...?
Đức à một tiếng, vội vàng đáp lời.
- À... đây là Tiểu Châu, người Hong Kong, là bạn gái của con ạ.
Đôi đũa trên tay tôi rơi xuống đất, vang lên vài tiếng lạch cạch thê lương. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc