Có một số chuyện... là như vậy đấy.
Ta không nuối tiếc khi mất đi một thứ đồ vật mà mình yêu thích, ta chỉ nuối tiếc khoảng thời gian mà vật ấy còn thuộc về mình.
Nhưng lại chẳng rõ, đến lúc thật sự mất đi rồi, đó lại chẳng còn là nuối tiếc nữa. Là trống rỗng, là đau thương đến tận xương tủy.
Đau lòng không?
Người cùng bạn thức đêm, người cùng bạn nói lời chào buổi sáng.
Cái gì cũng vì bạn mà tính toán, tương lai luôn đặt bạn ở vị trí đầu cho sự ưu tiên.
Người mà khi trải qua bao nhiêu năm tháng, vẫn là chỉ mong nói với bạn một lời tự tâm tình.
Cuối cùng tới hiện tại, thật sự đã rời xa bạn mất rồi.
Tôi thấy nụ cười Đức đặc biệt vui vẻ, như thể sau khoảng thời gian dài thật dài phải sống trong bập bềnh tuyệt vọng, cậu ấy đã đạt được tâm nguyện của mình rồi.
Tôi ngồi trước ban thờ của Đức, nhìn cậu ấy lâu thật lâu, Mạnh cũng vừa đứng bên cạnh tôi, đột nhiên lại nói rằng.
- Cuối cùng nó cũng được nghỉ ngơi rồi.
Những năm tháng kia, Đức sống như thế nào? Có thật sự như cậu ấy nói? Ăn no mặc đủ, vô sầu vô ưu? Người con trai chỉ mới vừa tròn 25 tuổi, đã phải gánh chịu trên vai những gì? Đã vượt qua từng ngày từng đêm ở nơi xa xôi như vậy như thế nào? Cậu ấy có mãnh mẽ như khi vừa rời bỏ tôi mà đi không? Có thật sự vô tâm vô phế, dứt bỏ mọi thứ thân quen chỉ vì khát vọng của riêng mình?
Tôi chẳng biết nữa, chỉ biết bây giờ Đức đã không còn ở đây, chẳng ai nghe thấy giọng nói trầm thấp kia, chẳng ai nghe thấy tiếng cười giòn dã kia, chẳng ai ngửi thấy mùi trà xanh nhàn nhạt đặc biệt ấy nữa.
૮ɦếƭ rồi? Cứ vậy mà ૮ɦếƭ sao? Không một lời nhắn nhủ, không một câu chữ để lại.
Tôi nên làm gì đây, tôi có thể làm gì bây giờ?
Mạnh tháo chiếc khăn trắng trên đầu mình xuống, vừa gấp gọn nó bỏ vào túi áo khoác, vừa ngồi xuống bên cạnh tôi, hít một điếu thuốc lá thật dài, chậm rãi nói.
- Có muốn nghe kể chuyện không?
Tôi không trả lời, mà thực ra cũng không để lọt tai mấy lời người khác nói, hiện tại trong đầu tôi chỉ có câu nói cuối cùng mà Đức nói với tôi trước khi sang Anh đợt tết năm thứ hai.
- Mai tao đi rồi, mày xuống tiễn tao nhé.
"Em xin lỗi, xin lỗi anh, xin lỗi anh..."
Mạnh không biết tôi đang suy nghĩ điều gì, vẫn nói tiếp.
- Thật ra tao chẳng muốn nói chuyện này ra đâu. Nhưng thôi vậy, để tao kể cho mày nghe.
Mạnh bắt đầu kể lể, giọng cậu ấy cứ buồn buồn thăm thẳm, như tâm tình tôi lúc này vậy.
- Có một thằng ngốc yêu một con ngốc, rất yêu. Cậu ta vì cô gái mình yêu mà từ bỏ ước mơ, từ bỏ gia đình, thậm trí từ bỏ cả cô gái ấy để đi tới một nơi thật xa, chỉ với một hi vọng có thể đem lại ánh sáng cho đôi mắt đã sắp mù lòa của cô ấy. Sau một khoảng thời gian, cậu ta nghe nói cô gái kia đã có một bờ vai mới, bèn lặn lội từ xa về, về để nhìn cô gái ấy tay trong tay một người khác. Đến khi thầm lặng hi sinh hoàn thành xong sứ mệnh của mình, cậu ta lại biết cô ấy chuẩn bị lấy chồng rồi.
Mạnh ngừng một lát, hỏi tôi.
- Sau đó mày biết có chuyện gì xảy ra không?
Trước mắt tôi cứ mờ mờ lấp lửng, hình như là muốn trào nước mắt ra, cuối cùng vẫn nuốt vào được. Tôi nghe được Mạnh nói rồi, nhưng lại im lặng, không trả lời.
Mạnh tiếp.
- Sau đó ấy à, cậu ta chẳng còn mục đích sống nữa. Vốn là có thể bỏ mặc tất thảy, nhưng lại vì cô gái kia mà xông đầu vào chỗ ૮ɦếƭ. Cuối cùng, thật sự được như ý rồi.
Tôi nghe đến đây thì nức nở khóc nấc lên, nằm nhoài người ra sàn, lắc đầu trong tuyệt vọng.
- Không phải đâu. Không phải như thế đâu.
Mạnh nhìn tôi, chỉ thở dài một hơi rồi chống tay đứng dậy, trước khi rời đi còn để lại một câu.
- Nó đã hi sinh vì mày quá nhiều rồi. Đừng nhẫn tâm như vậy nữa, cả hai đứa, đều nhẫn tâm...
Nhẫn tâm vì đối phương mà im lặng, để rồi lỡ nhau cả một đời.
"Nếu có kiếp sau, cứ để anh vẫn là thiếu niên nhiệt huyết trong tim em nhé..."