Buổi chiều trước ngày phẫu thuật, Fred hỏi rằng tôi có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?
Tôi hơi phân vân, nửa muốn đi, nửa muốn ở lại. Nhưng cuối cùng lại trả lời.
- Đợi anh ấy đến dẫn tôi đi. Nếu không tôi không nhìn thấy đường.
Fred im lặng hồi lâu, tôi cảm thấy hình như anh ta đang trầm ngâm truyện gì đó. Sau một khoảng thời gian dài hàng thế kỉ, anh ta dùng giọng điệu khác lạ hỏi.
- Cô yêu người kia?
Tôi vô cùng bất ngờ trước câu hỏi ấy. Bởi đây là một vấn đề vô cùng riêng tư. Fred đối với tôi bất quá chỉ là quan hệ bệnh nhân - bác sĩ.
Anh ta sao đột nhiên lại hỏi vậy nhỉ?
Tôi quyết định không trả lời, bởi bản thân tôi cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Fred thấy tôi im lặng nên cũng không nói gì thêm, chỉ bảo.
- Cô có tin tưởng nhờ tôi làm người dẫn đường không? Yên tâm, tôi không phải dạng biến thái đâu.
Tôi bật cười, không phải vì câu nói đùa chẳng chút hài hước của anh ta. Mà bởi không nghĩ Fred sẽ nói thẳng toẹt ra như vậy, còn dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn mà nhấn mạnh sự uy tín của mình.
Tôi đồng ý, Fred rất tự nhiên mà khoác cho tôi một chiếc áo len nỉ, rồi quàng cho tôi một chiếc khăn cổ có mùi thơm dìu dịu như thể vài năm chưa được giặt dũ cẩn thận.
Anh ta lịch sự nói.
- Xin lỗi, đây là khăn của tôi. Lâu rồi chưa giặt nên có mùi, nhưng vẫn sạch lắm.
Tôi cố nặn ra một nụ cười, khách sáo cảm ơn.
Có vẻ thấy cái cười gượng của tôi khó coi quá, Fred không thèm ừ hử lại gì nữa, cộc lốc bảo.
- Tay.
Tôi thoải mái đưa tay mình ra. Fred nắm tay tôi bước từng bước chậm rãi, không nhanh không vội. Bệnh viện gần tết rất vắng người, dường như chỉ nghe tiếng bước chân lộp cộp trên nền gạch và tiếng xì xào như xa như gần.
Tôi đột nhiên thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ.
Fred nói chuyện cho tôi nghe, rằng nắng chiều hôm nay rất đẹp. Bầu trời khô ráo, vườn hoa dưới lầu còn có vài chiếc lá khô bay lên xào xạc vì gió đông nhẹ nhàng thổi qua. Khung cảnh quả là yên bình.
Anh ta dẫn tôi đi một đoạn xa, qua nhiều con đường, nhiều bậc thang, cuối cùng dừng lại nói.
- Có cảm nhận được nắng chiều không?
Tôi thấy cả người mình khoan khoái hẳn, bèn gật gật đầu. Fred cười, cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Hai người im lặng, cảm giác thời gian như ngừng trôi vậy, bởi tôi thấy lòng mình lạ lắm.
Nhiều khi tôi bắt được vài khoảnh khắc mình ảo giác vị bác sĩ trẻ tuổi này là cậu ấy. Là Đức, Đức trở về với tôi. Nhưng rồi khi nghe Fred nói chuyện, khi Hiếu nắm tay tôi lo lắng săn sóc, khi gia đình an ủi xót xa...
Và khi nhớ tới việc Đức còn năm năm nữa mới hết khóa học.
Tôi lại tự cười bản thân mình.
Fred đột nhiên nói với tôi.
- Lát nữa phải cạo trọc đầu.
Tôi đã nghe vài y tá nói với mình chuyện này, đúng là mới ban đầu không thể chấp nhận nổi.
- Thật sự phải cắt sao?
Anh ta vừa quay hông qua lại vừa cười.
- Tôi cũng không muốn làm vậy đâu.
Tôi thở dài một hơi, trong lòng trống rỗng. Fred an ủi.
- Đừng sợ. Tôi cắt cho cô, không cho người khác làm, chịu không?
Người ưu tú đều như vậy à? Tôi muốn nói rằng đây là chuyện sợ hay không sợ sao? Mái tóc này là chấp niệm cuối cùng của tôi, là thứ duy nhất còn xót lại của tôi và Đức. Xem như tôi có thể quên cậu ấy đi, cũng chẳng muốn quên đi cái thời thanh xuân nhiệt huyết mà chúng tôi từng có với nhau.
Fred dùng giọng điệu chậm chạp hỏi.
- Cô quý mái tóc của mình đến vậy à?
Sau khi trở về phòng bệnh, Fred trực tiếp cầm tông đơ cạo từng đường một trên đầu tôi. Khoảnh khắc lọn tóc cuối cùng rời đi, tôi đã không kìm lòng được mà khóc.
Khóc cho mối tình đã rất lâu chẳng còn tồn tại, khóc cho một cố chấp không có kết quả, khóc một người yêu mà chẳng hề nhận lại tình yêu.
Buổi tối, mẹ tôi và Hiếu vào bệnh viện. Thấy tôi với cái đầu trọc lóc sáng bong, hai người cứ nắm tay an ủi mãi. Mẹ tôi bảo muốn ngủ cùng tôi đêm nay để mai đưa tôi vào phòng phẫu thuật. Nhưng Hiếu cản lại, anh nói.
- Mẹ về đi ạ. Sáng mạ con sẽ gọi sớm. Trong bệnh viện khó ngủ lắm.
Tôi cũng đồng ý như vậy. Mẹ tôi vẫn còn không nỡ vì thương tôi lắm, nhưng cuối cùng vẫn bị ép rời đi.
Sau khi đã xong xuôi, Hiếu hỏi tôi rằng.
- Có run không?
Tôi gật gật đầu. Hiếu có lẽ cũng lo lắng chẳng kém gì tôi, cả một buổi tối chẳng ngủ chút nào, cứ nắm tay rồi xoa xoa lòng bàn chân tôi mãi.
Đến nửa đêm, tôi thấy vài giọt nước rơi lộp bộp xuống chân mình.
Hiếu khóc. Vừa Ϧóþ chân cho tôi vừa khóc. Tôi nhịn không được thở dài trong lòng. Trườn lên ôm lấy cổ anh.
- Ổn cả thôi, ổn cả thôi...
Như thể muốn trấn an cả chính bản thân mình.
Sáng sớm ngày mai, Fred không tới nữa, y tá bảo anh ta đang đợi trong phòng phẫu thuật. Tôi cũng không nói gì.
Nỗi bất an trong lòng tôi tăng dần theo tiếng bánh xe dưới cabin. Cô Hương và mẹ tôi mỗi người một bên xoa má, dịu dàng nói.
- Đừng sợ nhé.
- Rất nhanh sẽ xong thôi.
Tôi nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng kéo kéo tay cô Hương vài cái. Đợi tới khi cô ghé sát tai vào gần miệng mới ấm ức nói.
- Cậu ấy không về thật hả cô?