Có Anh Người Yêu Hơi Cứng - Chương 56

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

- Mày không muốn đi gặp Tâm à?
- Không gặp. Không đủ dũng khí.
Mạnh thở dài một hơi, suy nghĩ một hồi mới nói ra nỗi lo trong lòng mình.
- Lỡ như... tao nói lỡ như... mày đi Bình Nhưỡng rồi không trở về được nữa...
Đức cố gắng gằn lại cảm giác xót xa trong lòng. Không trả lời thêm điều gì.
"Như vậy... có lẽ cũng tốt."
•••••
Đức ngồi chuyến bay gần một ngày trời từ Oxford trở về nơi cậu sinh ra, nơi cô gái mà cậu yêu đang tồn tại.
" Anh muốn nắm tay em khi em mặc bộ váy cưới lộng lẫy nhất. Anh sẽ chẳng làm gì đâu, anh hứa chỉ chạm tay vào bộ vest của người kia mà nói, đây là ước mơ năm 18 tuổi của tôi."
Hà Nội đầu xuân vẫn còn se lạnh, bên ngoài mưa vẫn lất phất. Trước đây ngày cậu rời đi hình như trời cũng mưa thì phải, nhưng mưa rất to. Đức còn nhớ rõ cảm giác khi nước mưa lạnh thấm vào da thịt khi cậu đứng chờ Tâm xuống tiễn mình ngày hôm ấy.
Tiếc thay...
Đức không thông báo cho ai ngoài Mạnh việc mình về nước cả, cậu ta hiện tại là một nhân viên ngân hàng trong trung tâm thủ đô. Biết thằng bạn nối khố của mình trở về sau bao năm dòng dã nơi xứ người, Mạnh bèn nhịn xuống cái cảm giác nghe tiếng tiền rơi mà xin nghỉ phép một ngày, tới sân bay đón bạn.
Hai người gặp nhau tay bắt mặt mừng, cũng không nói gì nhiều, chỉ vỗ vỗ vai gật đầu với nhau.
Quả thật tới bây giờ, có nhiều thứ đã không còn như xưa nữa. Qua rồi cái thời gặp nhau là nhảy cẫng lên, đấm đá loạn xạ.
Không chỉ mình Đức, ai cũng đã trưởng thành hết rồi.
Mạnh thuê trước cho Đức một phòng khách sạn gần bệnh viện trung tâm, tiện cho việc đi lại. Sau khi sắp xếp vài thứ thì mới ra ngoài cà phê cà pháo hỏi thăm nhau.
Thì ra Mạnh và Hằng, bạn thân ngày trước của Tâm đã kết hôn, còn sinh được bé trai tuổi rưỡi kháu khỉnh lắm. Tuy việc làm ngân hàng ổn định nhưng vài năm đầu lương bổng có chút khó khăn, Hằng làm giáo viên tiếng anh. Hai vợ chồng chăm chỉ tiết kiệm cũng vừa vặn mua được một căn chung cư. Ít nhiều thời gian trở lại đây đã khá hơn trước.
Đức gật gật đầu, trong lòng cũng nguôi ngoai không ít.
- Sống tốt là được rồi.
Mạnh nhấp một ngụm cà phê đường đen, hỏi.
- Thế về lâu không?
- Hai tuần.
Mạnh trợn mắt bất ngờ, hỏi lại.
- Đi vội thế?
Đức thở dài ra một hơi, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, hai bên vai áo sơ mi trễ xuống vì người gầy đi không còn vừa size nữa. Hai bàn tay khẳng khiu ngày càng rõ khớp xương, cậu đứt quãng nói.
- Bên Bình Nhưỡng có dịch A88*, mày biết không?
(*A88: tác giả sáng tạo, là một loại dịch bệnh liên quan đến não bộ và phổi có trung tâm phát tán tại Bình Nhưỡng, Triều Tiên. Biểu hiện sốt, chóng mặt, nôn ra máu, hôn mê sâu.)
Mạnh trả lời.
- Biết, đang căng thắng lắm, thời sự đưa tin suốt.
Đức đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, trời mưa trắng xóa, người đi lại vẫn tấp nập vội vã. Lớn rồi, ai cũng có áp lực của riêng mình, không thể ganh đua, cũng không thể trốn tránh.
- Bên chính phủ Anh chỉ đích tên tao tới đó lấy mẫu thử. Nếu không sẽ không thả tao về.
Mạnh hít một ngụm khí lạnh, khi não đã thông, cậu ta đứng dậy đập bàn cái rầm một cái.
- Vô lí, họ nghĩ mày là sinh viên ngoại quốc nên mới bắt mày đi chứ không bắt sinh trong nước đi phải không? Mẹ cái lũ khốn...
Mọi người trong quán quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt ai cũng lộ vẻ vừa tò mò, vừa khó chịu. Dường như còn có người nhận ra Đức, xì xào.
- Cậu ấy là tiến sĩ của Oxford đấy.
- Sao lại ở đây?
- Chắc là về nước có việc.
- Trời ơi còn đẹp hơn trên báo nhiều.
- Ơ thế trên báo có hình à? Tưởng cậu ta không chấp nhận lên chứ.
- Họ lấy ảnh thẻ...
Mạnh ngồi xuống bình tĩnh lại tâm trạng, nhưng tròng lòng vẫn tức tối không thôi.
- Nguy hiểm lắm. Nghe nói có rất nhiều người sang đó lấy mẫu thử rồi nhiễm dịch luôn. Hay là... mày đừng đi nữa.
Đức đang vuốt ve tấm hình đã ngả sang màu ố vàng trong ví của mình. Trong hình là hai thanh thiếu niên một trai một gái, cô gái có mái tóc dài mượt ngang lưng, mắc chiếc váy xòe màu xanh nhạt, mỉm cười rạng rỡ.
Đức nói với Mạnh, rồi cũng như thể nói với chính mình.
- Chỉ cần làm xong chuyện kia, sống ૮ɦếƭ với tao đã chẳng còn quan trọng nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc