Mấy năm trở lại đây, tình trạng sức khỏe của tôi dường như thật sự có dấu hiệu xấu đi. Ngày trước vốn cũng là tưởng rằng chỉ duy trì như thế này vài năm rồi sẽ khỏi, không ngờ hiện tại không những không khá hơn, mà mắt tôi gần như đã mù hoàn toàn rồi.
Tôi rất sợ, Hiếu cũng nhận thấy sự khác lạ của tôi, trước ngày chuẩn bị đi thử váy cưới, anh ấy nắm tay tôi cẩn thận mà hỏi.
- Có chuyện gì phải không em?
Tôi không chắc bản thân hiện tại có đang thật sự bình tĩnh hay không. Bản thân tôi cảm thấy rõ thân thể của mình thật sự có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Hoặc có thể như bác sĩ nói, sự ảnh hưởng thần kinh của tôi đã chuyển biến sang giai đoạn tệ hơn.
Tôi nói cho Hiếu biết về việc mình thường xuyên cảm thấy chóng mặt, đau mỏi toàn thân và bị chuột rút vài lần một ngày.
- Đừng cho ba mẹ em và cô Hương chú Dũng biết.
Tôi nói như vậy sau khi được Hiếu đề nghị nên tới bệnh viện để xem lại tình trạng sức khỏe. Dù không nhìn thấy nhưng tôi biết anh đang lo lắng rất nhiều, lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tôi thở dài một hơi, vốn là định rút tay lại nhưng nghĩ đến nghĩ đi, cuối cùng lại giữ nguyên như thế.
Nếu bây giờ... nếu như... cậu ấy ở đây, ở ngay bên cạnh... nếu như...
Bác sĩ chỉ định cho tôi vào phòng kiểm tra toàn thân, Hiếu lo lắng hỏi.
- Thưa bác sĩ, tôi có thể vào cùng không? Em ấy không quen ở một mình với người lạ.
Vị bác sĩ đã quá quen với cái thái độ như vậy, chuyên nghiệp lắc đầu, dùng giọng điệu lành lạnh nói.
- Không sao, chỉ một lát thôi.
Khi đã nằm yên vị trên cabin, có vài bàn tay lành lạnh vuốt lại mái tóc dài của tôi. Trước không gian chỉ có một màu xám bạc mịt mù, đột nhiên tôi lại nhớ về rất nhiều chuyện đã qua.
Đức rất thích tôi để tóc dài, cậu ấy nói con gái để tóc dài trông nết na biết bao, còn tôi thì cứ kến kến như thế nào ấy. Lúc ấy tôi chẳng ưng cái định kiến ấy tẹo nào, nhưng trong tiềm thức, tôi vẫn vì Đức mà giữ lại, mà chăm sóc nó.
"Nuôi tóc phiền phức biết bao nhiêu, em lại không nhìn thấy gì. Nhưng chỉ vì một tia hi vọng mơ hồ mà cố chấp."
Cố chấp vì điều gì, ai nói rõ được chứ? Tôi và cậu ấy đã sớm trờ thành quá khứ rồi. Bốn năm không gặp, cũng liên lạc được có vài lần. Vài lần ấy chỉ toàn khách sáo hỏi thăm sức khỏe, những chuyện riêng tư đã sớm giấu hết trong lòng rồi.
Không khác hai người xa lạ là mấy.
Có lẽ hiện tại Đức đã trở thành một người tôi không thể nói với là với tới được nữa. Cậu ấy có bạn gái chưa? Có quen ai không?
Khi tôi nhận rõ việc Đức đã có lối đi riêng, cuộc đời riêng của mình, không biết bản thân tôi đã có cảm nghĩ như thế nào nhỉ?
Thôi vậy, lỡ nhau mất rồi thì đành như thế thôi. Con chuồn chuồn nhỏ và con bọ cánh cam năm ấy, đã đến lúc phải thật sự chào tạm biệt nhau rồi.
Sau này nếu như Đức cũng giống tôi, nắm tay một người khác bước vào lễ đường, có lẽ tôi cũng có thể bước lên nói với cậu ấy một câu.
- Trăm năm hạnh phúc.
Giống như vừa mơ một giấc mơ thật dài, trên con đường Hà Nội vắng, lá thu rơi xào xạc, nắng vàng len lói sơn màu lên mặt đất, có hai bóng người vội vã chạy qua, còn để lại đâu đó vài tiếng cười giòn dã.
- Đau chân hả? Lên tao cõng này.
- Cõng ra đầu hẻm đường A1 ăn bánh tráng trộn đê.
- Suốt ngày chỉ có ăn thôi.
Khi tôi tỉnh dậy thì kiểm tra đã xong xuôi cả rồi, Hiếu đang ngồi ở bên cạnh, bóng dáng anh càng ngày càng mờ, cứ như là chớp mắt cái nữa là trong mắt tôi chỉ còn một màu đen kịt.
- Đợi lát, bác sĩ đang đi lấy kết quả.
Dứt câu, bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch, có người bước vào, Hiếu lập tức đứng dậy nói.
- Bác sĩ, sao rồi ạ?
- Tình trạng không khả quan lắm.
Tôi biết chắc rằng sẽ như thế mà. Có lẽ thật sự chỉ sống được gần nửa đời thôi, tôi đã hai mươi ba tuổi. Mười bảy năm hạnh phúc bên bố mẹ, bên Đức, năm năm nhớ nhung dằn vặt.
Không còn gì phải hối tiếc nữa, chuồn chuồn yếu cánh, đậu lại mặt đất là điều tất nhiên.
- Không thể thay đổi được gì sao?
Hiếu run giọng hỏi. Vị bác sĩ trầm ngâm một hồi, bèn nói thật.
- Hiện tại đúng là không có biện pháp gì. Nhưng có tin tốt tôi muốn nói, bên Anh sắp có một tiến sĩ chuyên ngành về lĩnh vực này về bệnh viện của chúng tôi làm việc. Khi đó tôi sẽ đưa bệnh án này cho cậu ấy, hẳn là cậu ấy có thể làm được gì đó.
•••
Adrians Harris tự mình phê duyệt quyết định cho Đức trở thành sinh viên ngoại của trường, cậu sẽ tiếp tục hoạt động với tư cách là sinh viên, nhà nghiên cứu, tiến sĩ của Oxford tại Việt Nam. Nhưng trước đó lại có vài vấn đề xảy ra.
Ở Bình Nhưỡng của Triều Tiên hiện tại đang bùng phát dịch bệnh không rõ nguồn gốc xuất xứ, cũng không rõ nguyên do và thành phần tạo nên loại virus khiến dịch bệnh lây lan. Chỉ có biểu hiện cụ thể là sốt, ho, khó thở, chảy máu mũi, người bệnh sẽ đi tong sau hai tuần dương tính. Mà bên trên lại muốn Đức hoàn thành báo cáo về loại bệnh dịch này trước khi về Việt Nam. Nếu không cậu sẽ bắt buộc phải ở lại, theo đoàn sang Triều Tiên để tìm liệu pháp xử lí.
Ông những tưởng khao khát trở về Việt Nam sẽ khiến Đức nổi sung lên mất. Vả lại lần khảo sát này vô cùng nguy hiểm, hẳn là Đức sẽ không đi liều mình như vậy. Vốn giáo sư sẽ xin phép đổi người, nhưng không ngờ sau khi biết tin.
Đức chỉ nắm chặt tay mình, gằn giọng nói.
"Em có một điều kiện, em phải được trở về Việt Nam trước, em có chuyện quan trọng cần làm."