Gần hết năm, Hà Nội lại trở lạnh. Tùy tiện thở ra một hơi cũng có thể nhìn thấy khói trắng tỏa ra lượn lờ.
Có một bất ngờ làm tôi kích động không thôi, đấy là chiều ngày 28 tết dương, Đức về nhà mà không một lời báo trước.
Bố mẹ tôi cũng đã chấp nhận mối quan hệ mới của tôi và Hiếu, nói rằng chỉ cần tôi yên tâm vui vẻ là được.
Chỉ có bố mẹ Đức là có chút buồn, tôi biết cô chú thương tôi. Nhưng có rất nhiều chuyện đã không còn như xưa, không thể gượng ép được nữa.
Có lần cô Hương gọi tôi xuống nhà, ôm tôi mà hỏi.
- Có chắc chắn không?
Tôi vỗ vỗ vai cô, trong lòng chua xót. Trước đây tôi cứ ngỡ, sẽ có một ngày khoác trên mình chiếc váy cưới lộng lẫy nhất, nắm tay người tôi yêu đường đường chính chính bước vào nhà. Rồi tôi sẽ trở thành con dâu của cô chú, trở thành mẹ của các con Đức.
Nhưng có lẽ giấc mơ ấy, đã đến lúc phải tỉnh lại rồi.
- Anh ấy rồi sẽ tìm được cô gái yêu thương mình thật lòng thôi ạ.
Khi Hiếu biết đã nhận được cái gật đầu của bố mẹ tôi, anh ấy vui như mở cờ trong bụng ấy. Đòi tôi được về nhà ăn cơm cùng bố mẹ ngay. Tôi nhíu mày hỏi.
- Sao anh phải vội thế?
Anh ấy trả lời rất đương nhiên rằng.
- Vội gì nữa, anh tính sang năm cưới luôn đây này.
Tôi bật cười. Đời này của tôi xem như may mắn, có thể gặp được một người đàn ông bình thường, không có nhiều hoài bão to lớn, cũng không ghét bỏ một người mù lòa như tôi. Điều duy nhất Hiếu khao khát là cùng tôi xây dựng một tổ ấm nhỏ, chăm sóc tôi cả đời.
Thôi vậy, thời gian vừa dài vừa rộng, cho dù bây giờ tôi chưa yêu anh ấy, nhưng ai mà biết được. Có lẽ rất lâu rất lâu sau, khi Đức cũng có gia đình riêng của mình, tôi sẽ có thể dần dần quên đi cậu ấy và mở lại trái tim mình?
Tôi đồng ý dẫn anh ấy về nhà ra mắt gia đình.
Hiếu có vẻ cũng bồn chồn lắm, tay xách nách mang đủ thứ đồ mà lên đến thang máy vẫn kéo áo tôi mà hỏi 7749 thể loại câu.
Cô chú có dễ tính không?
Cô thích màu gì?
Chú thích bóng bàn hay chơi golf?
Cô thích mặn hay ngọt, thuốc Đông y hay Tây y?
Chú thích thuốc lá hay xì gà?
Tôi thấy bộ dáng anh ấy như thể sắp nổ tung đến nơi, rất có lòng mà dọa dẫm.
- Bố mẹ em khó tính lắm, anh mà lệch một li là họ không cho em cưới anh nữa đâu.
Hiếu càng sợ dữ dội hơn, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo. Run giọng không nói thành lời.
Nhưng thang máy chưa kịp đóng thì lại mở ra một lần nữa. Một bóng người cao cao gầy gầy đứng bên ngoài lặng im nhìn vào bên trong.
Tôi không nhìn được gì cả, nhưng trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ đột nhiên thắt lại một cái, cảm nhận được có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Người bên ngoài đột ngột lên tiếng.
- Đã lâu không gặp.