Phần 2 Tuổi trẻ ấy à, là một loại cảm giác gì đó rất đỗi lạ lùng. Có vui có buồn, có yêu lại có giận, nhưng khi nó qua đi lại để đấy chút gì đó tiếc nuối.
Tuổi trẻ có người bồng bột, có người nỗ lực vươn tới ước mơ. Lại có người vì ai đó mà hi sinh đi hạnh phúc của riêng mình.
Cô gái năm ấy dù không còn được ở bên cạnh chàng trai mà cô yêu nữa, vẫn có thể lặng lẽ đi qua một mùa hạ chơi vơi.
Lá vàng vẫn rơi, chỉ là bức tranh mùa thu thiếu đi hình ảnh hai bóng dáng nhỏ thong dong chạy xe trên con đường vắng. Có chút trống rỗng, lại có chút cô đơn.
•••••
Sau khi Đức sang Anh du học, có mấy bận cậu ấy vẫn gọi điện về nhà cho ba mẹ. Tôi nhờ đó mà biết được cuộc sống nơi xứ người của Đức.
Mấy ngày đầu tiên bị lệch múi giờ, Đức mất ngủ rồi bị kiệt sức mất một thời gian. Nhưng cậu là người thích nghi tốt, nói rằng môi trường học hành và sinh hoạt của trường rất đảm bảo, thậm trí còn vượt xa mong đợi.
Vì là sinh viên được tuyển riêng bên ngoài nên Đức có cơ hội được cọ xát với những nhân vật tầm cỡ hơn, tham gia vào những dự án quan trọng của lão sư nhà mình.
Ăn uống ngủ nghỉ rất có khoa học, lại có trợ cấp hàng tháng, mọi người nghe vậy đều gật gù yên tâm.
Chỉ có tôi là ngồi im lặng một góc, cố dỏng tai nghe giọng nói đã lâu không được gặp.
Có vẻ trầm đi một chút rồi.
Nhưng Đức không nhắc gì đến tôi cả. Cô Hương rất tinh ý, nhận ra điều này, cô bèn nói khéo qua điện thoại.
- Dạo này cái Tâm lại trở cúm đấy, con bé gầy đi nhiều rồi.
Bên đầu dây im lặng một hồi lâu, cô Hương còn nghe loáng thoáng đâu đó tiếng gió kêu xào xạc, xen lẫn vài tiếng thở dài thê lương.
Dùng giọng điệu bình thường nhất có thể, Đức nói.
- Bảo nó tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Thấy con chuẩn bị cúp máy, cô Hương vội gọi.
- Mẹ bảo em xuống nói chuyện với con nhé.
Tôi hơi hơi ngẩng đầu lên, có chút mong chờ. Nhưng lại nghe thấy Đức bảo.
- Thôi không cần ạ.
Ngày hôm ấy tôi ôm cô Hương khóc, cũng chẳng biết tại sao lại khóc lớn như thế. Ngày Đức nói chia tay tôi không khóc, ngày Đức lên máy bay tôi không khóc.
Rõ ràng đã nói bản thân phải thật kiên cường, vậy cuối cùng tại làm sao lại như thế? Tủi thân vì điều gì sao?
Trong tiềm thức, tôi vẫn tự an ủi bản thân đợi người ấy trở về. Nhưng đợi rồi sao nữa? Có biết rằng người ấy sẽ về thật hay không?
Đợi đến khi nào? Năm năm? Mười năm?
Có thể đợi, nhưng đoạn tình cảm này còn trở về như xưa được nữa không? Khi mà một trong hai người đã thay lòng đổi dạ, hương về một chân trời mới.
•••••
Sau khi dập máy, Đức nằm vật ra giường, mặt mũi trắng bệch.
Cậu run tay thò vào hộc tủ móc ra một lọ thuốc. Cũng không nhìn đơn thuốc kèm bên trong mà trực tiếp vốc ra một nắm lớn bỏ vào miệng nuốt chửng.
Đợi đến khi cái cảm giác tanh đắng kia tan đi, cả người Đức đã vã mồ hôi ướt đẫm.
Cậu đột nhiên bật cười, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng trống vắng. Nhìn xem, rõ ràng là nhớ người ta tới mức đêm nào cũng mơ thấy, nhớ tới mức bỏ ăn bỏ uống. Vậy mà tới khi có cơ hội gặp rồi lại từ chối.
Ngu ngốc, ngu ngốc không ai bằng.
Sau khi tắm rửa xong, Đức qua loa ăn bữa tối chỉ có hai miếng bánh mì khô cứng của mình xong lại ngồi vào bàn học.
Khi cậu ngước mắt lên lần nữa, đồng hồ đã điểm 2 giờ đêm. Đức mệt mỏi buông 乃út xuống, tháo kính nhìn ra cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt xa xăm, nơi có người con gái trong trái tim cậu.
Không biết đã ngủ chưa, có đắp kín chăn hay không, có ăn được cơm hay không.
Hay là lại đang nằm khóc vì nhớ mình.
Đồ ngốc.