Có Anh Người Yêu Hơi Cứng - Chương 35

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Tôi ngồi cả đêm chỉ để chờ tin nhắn của cậu, nhưng mãi vẫn chẳng thấy hồi âm.
Có lẽ không phải vì đêm không đủ dài, mà là chúng ta đã không còn như xưa nữa.
Nơi đó ở đâu?
Oxford, Anh.
Có xa không?
Xa lắm.
Cái ngày mà tôi biết Đức đi du học, tôi không biết mình cảm thấy như thế nào nữa.
Có hụt hẫng, có đau lòng, có xót xa, có cả giận dữ. Giận vì cậu ấy không cho tôi biết, giận vì cậu ấy hứa mà không giữ lời, giận cậu ấy bỏ lại tôi để bước chân tới vùng đất xa xôi khác, nơi mà chúng tôi chẳng bao giờ có thể tìm thấy nhau nữa.
Ngày hôm ấy, Đức chủ động tìm tôi nói lời chia tay.
Nghĩ cũng lạ, chúng tôi ở bên nhau suốt những năm tháng thanh xuân nhưng chưa từng có ai thổ lộ lòng mình. Bây giờ nói chia tay cũng không biết nên hiểu thế nào cho phải.
Tôi im lặng nhìn ra hướng cửa sổ, còn Đức thì nhìn tôi.
Chúng tôi im lặng rất lâu, cuối cùng tôi mới hỏi.
- Nơi đó ở đâu?
- Oxford, Anh.
- Có xa không?
- Xa lắm.
Xa lắm, xa cả nửa vòng Trái Đất. Chẳng phải đã nói sẽ vào cùng một trường, ở cùng một chỗ sao?
Vậy là con bọ cánh cam ấy thật sự bỏ con chuồn chuồn lại à?
Trầm ngâm một hôi, tôi lại khó nhọc hỏi tiếp.
- Tại sao?
Tại sao lại thất hứa? Tại sao lại nhẫn tâm bỏ tôi lại?
Đức nhàn nhạt trả lời.
- Du học Oxford, tương lai rộng mở, năng lực của tao không gói gọn trong lòng bàn tay, cũng không gói gọn trên người mày.
Tôi nghe không rõ âm thanh của Đức, cũng không nhìn rõ gương mặt của cậu ấy, chỉ gật gật đầu.
Thôi vậy, cứ để Đức trong kí ức của tôi là một cậu trai hay cười, hay ghen tuông vô cớ, lại còn rất trẻ con.
Cứ để Đức trong kí ức của tôi là hình ảnh cậu ấy dắt xe chờ tôi về khi tan học, hình ảnh cậu ấy cõng tôi mỗi khi tôi chạy bền xong mệt không thở nổi.
Cứ để Đức là chàng trai mà tôi đem lòng yêu mến năm 17 tuổi.
Trước khi ra về, Đức còn nói rằng.
- Quên tao đi, nên cố gắng sống vì bản thân mình.
Khi tiếng lạch cạch vang lên, tôi nói với Đức lần cuối cùng.
- Không thể ôm chào tạm biệt sao?
Đức không lên tiếng, nhẹ nhàng rời đi. Tôi đã thu hết dũng khí để tối hôm ấy đưa cho cậu ấy một lá thư tôi tự tay viết, đã lâu rồi không viết chữ, chỉ có thể theo cảm tính mà viết ra tình cảm chôn sâu.
"Em thích anh"
Nhưng Đức không đọc mà nhét nó lại vào tay tôi.
Đấy là lần gặp mặt cuối cùng của chúng tôi trước khi cậu ấy đi du học.
Sáng sớm sau ngày hôm ấy, Đức lên máy bay bay vào thành phố Hồ Chí Minh để cùng đoàn sang Anh.
Bạn bè thầy cô và gia đình đều tới tiễn cậu. Đức đứng chờ rất lâu, nhưng lại chẳng thể chờ nổi hình bóng con chuồn chuồn nhỏ ấy.
Chắc là nó đã giận cậu mất rồi.
"Mong cho em những tháng ngày bình yên".
Đất trời Hà Nội lặng lẽ chuyển mùa, bức tranh thanh xuân cũng nhẹ nhàng khép lại, tất cả chỉ còn là những hồi ức mong manh.
(Hết phần 1)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc