Có Anh Người Yêu Hơi Cứng - Chương 25

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

- Đức...không thấy...không nhìn thấy.
Đức ôm ghì Tâm vào lòng mình, vành mắt đỏ lên. Cậu vừa hôn lên trán cô, vừa dịu giọng nói.
- Không sao, rồi sẽ nhìn thấy thôi, rồi sẽ nhìn thấy thôi.
Lúc này thì vị bác sĩ già hôm nọ đã bước vào, Đức vốn muốn đứng đậy, nhưng Tâm cứ ôm ghì lấy cậu không buông, một câu muốn Đức, hai câu Đức ơi.
Bác sĩ nhíu mày, suy nghĩ một lát, quay sang chỗ ông Trung, hỏi.
- Bình thường cháu bé đều bám cậu bé này như vậy à?
Ông Trung gật gật đầu, nói thêm.
- Hai đứa ở chung với nhau từ nhỏ, con bé còn thân với thắng bé Đức hơn cả ba mẹ chúng tôi.
Bác sĩ không nói gì thêm, ông tiến lại giường bệnh, dùng giọng điệu ôn hòa chuyên nghiệp của mình, nói.
- Cháu gái, buông ra một chút, bác kiểm tra sức khỏe cho cháu nhé.
Ấy nhưng Tâm lắc đầu nguầy nguậy, hai tay càng túm chặt hông Đức hơn, cô bé bắt đầu bật ra vài tiếng nức nở nhỏ từ cổ họng khản đặc của mình. Đức thấy vậy thì không nỡ, bèn khẩn thiết nói.
- Cứ đề cháu ôm như thế rồi kiểm tra có được không ạ? Cháu không nỡ...
Bác sĩ nhìn đôi trẻ mới bây lớn mà tình cảm dạt dào như vậy, không khỏi xúc động. Chỉ có thể gật gật đầu.
Sau khi xong xuôi, ông gọi lại gọi bố mẹ Tâm vào phòng mình. Hai người trong lòng vừa xót con, vừa lo lắng vì biểu hiện lạ thường của cô bé. Ai cũng mặt mũi trắng bệch lật đật đi theo bác sĩ.
Bác sĩ già nghĩ chuyện này không cần vòng vo tam quốc nữa, bèn nói một mạch.
- Không những mắt, mà cả thân thể và tiềm thức của cháu bé đều có phản ứng bài xích. Cụ thể là sợ người lạ, sợ khung cảnh lạ. Có thể thấy rõ vừa nãy cô bé không muốn tiếp cận ai ngoài cậu bé kia. Ngay cả bố mẹ cũng không muốn.
Cô Lan run giọng hỏi lại.
- Vậy...vậy sức khỏe của con bé có bị ảnh hưởng vì phản ứng ấy không ạ?
Bác sĩ lắc đầu.
- Không sao...chỉ là hơi yếu một chút. Chú ý bồi bổ, không được căng thẳng quá độ. Còn nữa...
Ông Trung liền tiếp lời, có vẻ rất lo lắng.
- Sao vậy ạ?
Bác sĩ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời.
-Cậu bé Đức ấy hình như rất quan trọng với cháu Tâm. Tôi nghĩ hai người nên nói với cậu ấy chuyện Tâm mắc chứng "bán mù tạm thời". Có thể chỉ có cậu ấy mới giúp được. Tình trạng của cháu Tâm nói nhẹ không nhẹ, đôi khi sẽ xảy ra một vài tình huống không lường trước được.
Ông Trung và cô Lan nhìn nhau, ngầm hiểu ý gật đầu, sau đó xin phép bác sĩ về phòng.
Tâm đã ngủ rồi, dạo này cô bé ngủ rất nhiều. Thường là khi tỉnh dậy một chút sẽ bám riết lấy Đức, nếu không nhìn thấy cậu là sẽ đi tìm. Chỉ chừng nào Đức ôm Tâm vào lòng thì mới chịu ở yên. Giống như bây giờ, cho dù đã ngủ nhưng hai bàn tay vẫn nắm lấy tay áo của Đức, nhưng cậu không thấy phiền, ngược lại còn rất dịu dàng mà đặt đầu cô tựa vào người mình.
Quả thật là một hình ảnh hiếm gặp. Chỉ mới vài ngày trước còn xem nhau như chó với mèo. Mày giận tao thì tao giận lại. Thế mà bây giờ rời nhau nửa bước là chịu không nổi.
Cô Hương nhìn một màn này, nhịn không được mà nghĩ.
"Không biết mình nên vui hay buồn nữa"
Ông Trung và ông Dũng ra về, không thể bỏ bê mọi việc mà dồn hết vào bệnh viện ngồi được. Dù sao hai ông cũng không giúp được gì, ở đó lại thêm vướng chân vướng tay vợ.
Cô Lan cứ ngập ngừng không biết nên mở lời với Đức thế nào cho phải. Dù sao tình cảm của hai đứa nó, người ngu nhìn vào còn biết. Bây giờ sự tình xảy ra như vậy, sợ rằng Đức sẽ chịu không nổi mất.
Cuối cùng sau một hồi lựa lời, cô Lan gọi.
- Đức này.
Bình thường ở nhà, mọi người đều xem Tâm là em Đức là anh, mà cũng không phải là nói thế cho vui bới vốn Đức cũng không khác gì anh trai Tâm là mấy.
À...ừ...vừa là anh vừa là người yêu vậy.
Đức quay mặt qua, sợ Tâm bị đánh thức nên kìm giọng mình xuống mà trả lời.
- Dạ?
Cô Lan nhìn cô Hương như thể muốn lấy lại tinh thần, hít một hơi. Trời ạ, sao lại thấy bồn chồn như thế này.
- Cái Tâm...em nó...bác sĩ nói là....
Thấy cô cứ ngập ngừng mãi, Đức bắt đầu nhíu mày, hơi cảm thấy bất an.
-Tâm làm sao ạ?
Cô Lan không dám nhìn thẳng Đức.
- Bác sĩ nói con bé bị ảnh hưởng tới một số dây thần kinh, dẫn đến bị bán mù tạm thời. Tạm thời...là...là sẽ khỏi...nhưng chưa biết khi nào mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc