Gái kinh doanh có khác nào gái bar?Nhà hàng kiểu Nhật nằm trên lầu hai của một khách sạn năm sao, không phải là dân sành sỏi chắc không biết đến nơi này. Rất may Thế Phong có một trợ lý giàu kinh nghiệm, am hiểu mấy khu ăn chơi sang trọng, lại quen biết nhiều nên thành ra dù tiếp khách đột xuất, nhưng chỉ cần anh ta gọi điện tới là được dành ngay cho một phòng VIP.
Đoàn khách Nhật Bản này lẽ ra tháng sau mới tới, không hiểu sao lịch trình của họ cuối cùng lại thay đổi. Đây là đoàn đại diện của tập đoàn Daiko – một tập đoàn đa quốc gia chuyên đi khảo sát các thị trường đang phát triển năng động trên khắp thế giới để đầu tư. Nếu như được hợp tác với họ, về cơ bản sẽ có một nguồn cung vốn vững chắc. Tất nhiên, họ sẽ nắm một lượng cổ phần nhất định. Và điều quan trọng nhất là công ty nào muốn hợp tác với Daiko, đều phải trải qua một quá trình rà soát hết sức nghiêm ngặt xem nguồn lực và khả năng phát triển của công ty đó có đáng để họ đầu tư hay không.
Thông qua Giám đốc của Sở Công thương thành phố, công ty Thành Tín được tiến cử vào danh sách tiềm năng lần này. Đợt làm việc đầu tiên đã hoàn thành. Các điều kiện của Thành Tín về căn bản đã đáp ứng được tiêu chí tuyển chọn của Daiko. Bước tiếp theo họ sẽ đi vào chi tiết, có cả kiểm toán và giám định. Hôm nay, Thành Tín đặc biệt mời họ ăn một bữa cơm thân mật. Người Nhật làm việc rất kín kẽ, không bao giờ nhận lời đi ăn của bên nào khi chưa hoàn thành xong công việc. Anh phải nhờ các cán bộ bên Sở đánh tiếng, nói là tiếp đón của Sở, họ mới đồng ý.
Trợ lý Cường nhận điện thoại, quay sang báo cáo:
- Thưa sếp, đoàn kia xác nhận đúng nửa tiếng nữa sẽ tới ạ.
- Được rồi. Anh nói tài xế đánh xe tới đón. Chúng ta khởi hành là vừa.
- Dạ. Tài xế tới rồi. Mời sếp lên xe.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Ban đầu cả người mời, cả khách còn dè chừng nhau, nhưng sau vài chai rượu sake hâm nóng, ai nấy đều trở nên cởi mở hơn. Chuyện làm ăn được gác sang một bên. Giám đốc Sở Công thương Trần Hoàng là một người đàn ông to béo, trắng trẻo, nói tiếng Anh rất lưu loát, tính tình lại sôi nổi, thường xuyên làm khuấy động bầu không khí. Thế Phong cũng biết tiếng Nhật giao tiếp, vừa ăn vừa nói chuyện văn hóa, chính trị thế giới, chuyện thiên hạ vô thưởng vô phạt. Đồ ăn Nhật ít dầu mỡ hợp với khẩu vị của anh, nhưng món sống quá nhiều nên anh ăn cũng không được bao nhiêu mà rượu thì đã uống vào không ít. Tranh thủ lúc mọi người hào hứng với món bò Kobe mới dọn, anh xin phép ra ngoài. Kinh nghiệm đi tiếp khách nhiều khiến cho anh luôn trong tình trạng “đề phòng” giữ mình, ngay cả giữa những bữa thết đãi an toàn nhất.
Sau khi tu hết gần một chai nhỏ nước lọc, anh trên đường trở lại nhà hàng Nhật bỗng thoáng thấy một người đàn ông ngoại quốc đi chung với hai cô gái Việt Nam. Nhìn các cô có vẻ gì đó quen mắt. Ngẫm nghĩ một chút, thì ra là do các cô mặc đồng phục của Chi nhánh 1 công ty Thành Tín. Công ty hết thảy có tám chi nhánh, trong đó đã có ba chi nhánh tách riêng ra thành các công ty độc lập về tài chính trong quá trình phát triển. Còn lại năm chi nhánh trực thuộc. Cùng là Thành Tín, nhưng mỗi bên lại có bộ phận nhân sự riêng, đồng phục cũng khác nhau. Thời điểm này đang giữa hè, các cô không mặc vest mà chỉ mặc sơ mi lụa với váy. Trong đầu anh không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của cô nhân viên kinh doanh ấy. Đặng Thảo Nguyên! Một cái tên rất phóng khoáng. Mà phải công nhận đồng phục của Chi nhánh 1 thiết kế rất tốt. Đồng phục công sở các nhân viên nữ mặc trên người trông rất cuốn hút, không tạo cảm giác khô cứng. Nhất là khi… khi cài lệch cúc áo. Nghĩ đến đó, đôi môi mỏng của một người nào đó không kìm được, lại bật thành nụ cười. Mà hai cái cô này, hết giờ làm còn mặc đồng phục công ty tới đây làm gì thế nhỉ?
Ba người bọn họ đợi thang máy một lát, sau đó cùng với người đàn ông ngoại quốc nọ, ríu rít đi vào trong, còn nói là đi bar. Lúc cánh cửa khép lại, người bên trong xoay đầu hướng ra ngoài, anh chợt thấy gương mặt ấy!
***
Thấy Thế Phong trở lại, một cán bộ Sở trách, giọng đã mất đi vẻ đạo mạo thường thấy:
- Anh Phong! Anh đi hơi lâu đó nha. Đây! Phạt anh một chén!
- Được, xin chịu phạt vì để mọi người đợi lâu.
- Xin mời! Xin mời!
Hình như khi tâm trạng không tốt, người ta uống nhiều hơn bình thường thì phải. Mấy vị khách Nhật Bản trước sức uống khủng khi*p, một giọt cũng không làm rớt đó của anh chỉ còn biết nghiêng đầu kính nể liên tục.
Tan cuộc, tiễn khách về thì cũng đã gần 11 giờ. Thế Phong gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta kêu tài xế đợi một lát, sau đó tìm đường lên quán bar trong khách sạn. Không chắc là cô gái kia còn ở đó hay không. Nhưng với tâm trạng bứt rứt không yên này, anh phải lên trên đó một chuyến. Quán bar nằm tận trên cùng, tầng 23. Anh cũng từng có thời điểm ham hố những nơi ăn chơi như vậy, nhưng càng lớn, càng thấy mấy chỗ đó phiền phức, ầm ĩ. Thang máy “đinh” một tiếng. Anh lảo đảo bước ra ngoài, khó chịu do cảm giác bị mất trọng lượng và nồng độ rượu cao đang chảy trong máu. Quán bar ở đây thanh lịch và không tạp nham so với ở những nơi khác, nhưng cũng chả có gì thú vị. Không thấy bóng dáng bộ đồng phục đâu cả. Vậy là họ đã đi rồi. Thế Phong buồn bực gạt hai cô ả đang mon men lại gần, rời khỏi bar. Hai mỹ nữ mặt hoa da phấn thấy vậy tức giận không nguôi. Lâu lâu mới có “hàng hiếm” thế mà ai ngờ lại là dân thô lỗ.
Đứng trong thang máy, ngẫm lại việc vừa rồi, Phong cảm thấy bản thân mình gần đây không bình thường. Không phải họ là nhân viên của công ty anh sao? Chắc là đi tiếp khách thôi! Có gì đáng ngạc nhiên, hay tò mò đâu mà còn phải lần mò lên tận trên ấy. Giống như là… E hèm! Giống như là đi rình người ta vậy! Chỉ có vợ rình chồng, chồng rình vợ, người yêu người đương đi rình nhau. Chứ chưa thấy sếp tổng đi rình nhân viên bao giờ cả. Phong đang phân tích tình hình thì thang máy dừng lại. ૮ɦếƭ tiệt! Đúng là thang máy công cộng có khác, chuyên bị quấy rầy. Thế Phong không hài lòng xích lui vào trong, nhường chỗ cho một cặp đi vào.
- Xin lỗi, phiền bạn bấm cho xuống lầu 15. – Giọng nữ thở hổn hển nhờ vả.
Bạn à? Thế Phong nhíu mày nhìn xuống. Thì ra trước mặt là một cô gái đang dìu một người đàn ông, dáng vẻ chật vật đến độ căn bản không tài nào ngẩng đầu lên được, chả trách cô gọi anh bằng “bạn”. Mà khoan! Đây chính là… cô ta! Là Đặng Thảo Nguyên! Cô gái lúc nãy đi chung với họ đâu rồi? Tại sao hai người bọn họ… Trong chốc lát, hơi rượu trong người anh như bốc hơi sạch sẽ. Thang máy đã xuống tầng 15. Cô gái vừa đỡ, vừa lôi gã người nước ngoài cao to ra khỏi thang máy, vừa lẩm bẩm tự hỏi:
- Phòng 1512 đi hướng nào bây giờ?
Cửa thang máy khép lại. Bóng anh phản chiếu trên đó, với một cái nhếch mép khinh bỉ. Anh đã từng thấy cô ta, với vẻ trong sáng và đứng đắn vô cùng, nào ngờ… cũng chỉ là hạng con gái đến thế mà thôi. Nhưng chẳng phải mỗi lần tuyển nhân viên kinh doanh, giám đốc nhân sự của công ty đều ra tiêu chí chọn những cô gái có ngoại hình, tính tình giảo hoạt, khéo ăn nói, lẳng lơ một chút càng tốt đó hay sao. Một vị nào đó đã từng tếu táo nói với anh: Gái kinh doanh nào có khác gì gái bar? Các cô đều phải chiều khách thì mới làm ăn được. Lời nói buồn nôn đó cuối cùng lại được chính nhân viên của mình chứng minh. Thật là mỉa mai làm sao!
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Xe trị giá gần bốn tỉ đồng ngồi lên có gì khác xe thường?Sáng sớm tinh mơ, tiếng đồng hồ báo thức đã reo ầm ĩ. Một cô gái đang nằm trên giường, chăn bị đạp tung rơi quá nửa xuống dưới đất, ừ hữ trong cổ họng một cái và đưa tay quờ quạng tìm nút tắt chuông. Không có gì khổ bằng buổi tối ăn nhậu bét nhè mà sáng hôm sau lại phải dậy sớm. Thảo Nguyên cố nối lại giấc mơ đang đứt đoạn vừa nãy một cách tiếc nuối. Không xong rồi! Đành phải dậy thôi! Cái gã khách hàng người Mexico tối qua, đã “yếu mà còn muốn ra gió”. Uống có chút đỉnh mà tự dưng lăn ra bất tỉnh nhân sự, hại cô phải thi triển hết công lực để lôi gã về phòng khách sạn. Cũng may mà cô đã tính trước, sau khi ăn tối ở quán buffet hải sản xong, khách muốn đi bar thì chọn ngay quán bar nơi khách sạn gã ở. Ờ thì kinh nghiệm làm “saleswoman” mấy năm rồi mà lại.
Nguyên vệ sinh cá nhân xong, trang điểm nhẹ nhàng để xóa đi cái vẻ ngái ngủ nhợt nhạt, tròng một chiếc váy hoa đơn giản, rón rén chuồn ra khỏi nhà. Tối hôm qua cô về khuya, người nồng mùi rượu làm mẹ cô lại nổi sùng lên như thường lệ. Lần nào cũng thế! Mẹ cô xót con, nhưng công việc đôi lúc buộc người ta phải hy sinh bản thân một chút, chứ cô cũng nào có muốn vậy đâu. Thời thế đành tạo… anh hùng vậy. Nếu không thì chỉ còn cách nghỉ việc, tìm một công việc khác không liên quan tới kinh doanh hay chăm sóc khách hàng nữa.
Cô bắt một chiếc taxi tới khách sạn đón Jade, rồi hộ tống hắn ra sân bay tiễn về nước. Công ty của cô thường xuyên phải tiếp khách hàng từ khắp nơi trên thế giới tới Việt Nam để hợp tác mua bán hàng hóa. Phòng Kinh doanh của Chi nhánh 1 có bảy nhân viên kinh doanh, gọi tắt là sales, theo thông lệ khách do ai phụ trách đến thì người ấy lo mà tiếp. Sếp Thái ít khi ra mặt, trừ khi có đoàn khách mới hoặc trong các cuộc gặp gỡ chính thức. Còn mấy vụ “phần mềm” đưa khách đi ăn uống linh tinh, đi chơi hay tham quan này nọ thì các sales tự đạo diễn lấy. Hôm qua rủ được một bà chị sales đi cùng, ai dè mới uống xong một ly thì đã có việc đi về.
Tại sân bay, ông khách tên Jade trước khi vào cửa soát vé còn lưu luyến ôm cô không nỡ rời.
- Ok! It’s ok! You’ll be back, won’t you?
Nguyên vỗ vỗ vào lưng Jade an ủi, nhưng thực tế là lúc này chỉ muốn đá cho ông khách bay vào trong càng nhanh càng tốt. Bởi cứ cách tầm hai đến ba tháng, Jade lại sang Việt Nam một lần, hại cô lần nào cũng như lần nào, đều phải dành thời gian đi chơi với anh ta. Quả là một con người phiền phức. Nhưng mà trộm vía, không có Jade thì mỗi tháng cô cũng mất đi vài container hàng xuất, ảnh hưởng không nhỏ đến định mức (target) của phòng kinh doanh và cả tiền hoa hồng của cô nữa. Chung quy là vì tiền, đành vẫn phải nhịn mà niềm nở với anh ta vậy.
- Sam, see you next time. Soon, I promise.
- Absolutely! You’re late. Come on! – Cô đẩy lưng gã. Ôi giời, nếu ai không biết lại tưởng cô đang chia tay người yêu.
- Bye bye.
Bọn khách Mỹ La tinh này là hay cái kiểu mùi mẫn thế chứ. Cô vẫy vẫy tay, cố nở nụ cười tươi rói cuối cùng dành “tống tiễn” Jade về nước. Liếc nhìn đồng hồ, Nguyên âm thầm tính toán nếu như nhanh thì về tới nhà, cô còn có thể ngủ gia thêm nửa tiếng trước khi đi làm.
Vừa ngáp, vừa lơ ngơ đứng ở khu vực đón taxi trong sân bay, bỗng 1 chiếc xe sáng bóng, màu đen tuyền hiệu Mercedes áp đến. Cô lơ đãng lùi lại, tiếp tục vẫy taxi. Chiếc xe cũng lùi theo, chắn tầm nhìn của cô. Ơ hay! Chị đây không có đùa đâu nha. Cô nhẫn nhịn lùi sâu xuống một quãng. Ai dè chiếc xe vẫn gan lì trêu ngươi. Nguyên bực mình bước tới đầu xe, nghiêng người gõ vào cửa kính tối thui không nhìn rõ mặt người bên trong. Tấm chắn cửa từ từ hạ xuống.
- Này, sao anh lại đậu xe ở đây? Đây là khu vực bắt taxi mà. – Nguyên chỉ vào bảng chỉ dẫn. – Anh có chú ý không đấy? Ơ… Ối… Dạ… Xin chào tổng giám đốc ạ!
- Mời lên xe! – Giọng nói hơi khàn giữa buổi sáng sớm tinh mơ tỏa ra một loại áp lực ghê gớm. Thế Phong đang ngồi sau tay lái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyên làm cho trái tim cô đập lỡ mất hai nhịp. Cô bị anh dọa rồi.
- Dạ…?
- Lên xe đi! Không người ta tưởng tôi đang giành khách.
Nguyên luống cuống mở cửa xe, ngồi lên ghế đầu, bên cạnh người lái. Chiếc xe ✓út đi êm ái. Xe của tổng giám đốc có khác, cảm giác thật thích, khác hẳn xe thường. Nguyên là người dễ bị say xe, nhưng vừa bước vào trong chiếc xe Mercedes này, đã thấy thoải mái vô cùng.
- Thắt dây an toàn vào. – Người lái nhắc nhở với một giọng dịu dàng lạ lùng.
Cô ngoan ngoãn thắt dây an toàn, ngồi có phần hơi cứng ngắc trên chiếc ghế mềm mại. Trong xe có vẻ yên tĩnh. Vốn giao tiếp nhiều, cũng quen gặp gỡ xã giao các nhân vật có chức vụ cao nên cô chủ động bắt chuyện hòng phá tan bầu không khí im lặng:
- Em vừa tiễn một khách Mexico của công ty về nước xong. Tổng giám đốc có việc gì cũng đến sân bay thế ạ?
- Cũng giống cô, đi tiễn chân một người.
Anh uể oải trả lời. Thấy sếp không nhiệt tình trò chuyện thêm về vấn đề này, nhân viên cũng không dám hỏi sâu, chuyển sang một đề tài khác:
- Chiếc xe này hình như là mẫu mới nhất vừa nhập về Việt Nam phải không ạ?
- Cô cũng quan tâm tới xe sao?
Cô lắc đầu:
- Thú thực là không ạ.
- Vậy sao lại hỏi về xe?
Trời ơi. Người này nói chuyện rất sốc nha. Chẳng qua cô nghĩ đàn ông con trai ai chả thích bàn về xe cộ, nên tìm một chủ đề dễ dàng nhất có thể để bắt chuyện, ai ngờ vị tổng giám đốc lại hỏi lại cô một câu như vậy. Không, ngẫm ra thì có lẽ anh ta đang bóc mẽ cô, cho rằng cô vừa giở thủ đoạn giao tiếp. Nguyên cố nặn ra một nụ cười nhã nhặn:
- Giá của chiếc xe này hình như gần 200 ngàn đô. Em có hỏi em trai là tại sao người ta chi quá nhiều tiền như vậy làm gì trong khi chỉ cần mấy trăm triệu là có thể mua được xe ô tô rồi. Em trai em trả lời lại là sau này chị được ngồi những chiếc xe ấy một lần thì chị sẽ biết. Cho nên em mới muốn hỏi xem đây có phải là mẫu xe đó không.
- Vậy cô thấy sao? Có gì khác biệt không?
Câu hỏi làm Nguyên phân vân. Quả thực cô chẳng quan tâm gì tới lĩnh vực này nếu lần đó cậu em không đem về nhà một cuốn catalogue xe hơi, còn chỉ cho cô xem những mẫu xe mới với ánh mắt thèm thuồng. Bây giờ tổng giám đốc hỏi như thế, nói là không cũng không được, mà nói là có, nhỡ anh ta hỏi khác biệt ra sao thì cô biết trả lời thế nào. Cái đầu thông minh nhanh chóng phân tích phương án giải quyết. Cuối cùng, cô dùng kế hoãn binh:
- Chắc phải ngồi thêm chút nữa mới thấy rõ ràng.
Người bên cạnh chỉ nhếch khẽ môi. Lúc này, xe đã ra khỏi khu vực sân bay. Phong hỏi:
- Nhà cô đi hướng nào?
- Hướng Nam Sài Gòn, khu đô thị mới An Hòa ạ. Nhưng tổng giám đốc cứ thả em ở trung tâm, em sẽ bắt xe về nhà.
Nguyên tỏ vẻ áy náy. Thế Phong chỉ dặn:
- Cô ngồi cho vững nhé.
Sau câu dặn dò, chiếc xe cua một vòng điệu nghệ ra đường chính mà không giảm tốc độ, sau đó đột ngột tăng ga phóng ✓út đi như bay. Chưa bao giờ Nguyên ngồi ô tô lướt đi trong thành phố với một tốc độ kinh khủng như vậy. Đường xá Sài Gòn thì nào có đẹp đẽ đồng đều gì cho cam! Cô lén lút hít một hơi chuẩn bị tinh thần cho những cú xóc nảy choáng váng, tay vô thức nắm chặt thanh nắm ở phía trên. Nhưng mà … Đúng là xe xịn có khác. Không có gì khác trừ cảm nhận chiếc xe vẫn lướt đi êm ái. Vâng thưa tổng giám đốc, anh đã cố tình thể hiện như vậy thì giờ em đã biết ngồi trên chiếc xe trị giá bốn4 tỉ đồng thì nó khác với xe mấy trăm triệu ở chỗ nào rồi ạ.
Đến chỗ đèn đỏ, xe dừng lại. Nguyên quay sang tỏ vẻ thán phục:
- Ồ, xe hạng sang quả là khác biệt so với xe thường.
- Vẫn chưa đúng.
- Gì cơ?
- Có hai thứ có thể tạo nên sự khác biệt: Xe chỉ là một chuyện. Quan trọng là người lái.
Lúc đó Nguyên cảm thấy bất ngờ trước câu nói của Thế Phong. Cô cứ nghĩ tổng giám đốc đang ra uy. Nhưng sau này, khi trở thành “đối thủ” của Phong về lĩnh vực xe cộ, cô nghĩ lại mới thấy câu phát biểu của anh quả thật là chí lí.
Xe dừng lại ở đầu phố. Nguyên quay sang cảm ơn, rồi nhanh nhẹn mở cửa xe bước xuống. Cô quên béng đi mất thời điểm này là lúc mẹ cô rời khỏi nhà để đi tập thể dục. Vì thế, mới có cảnh bà mẹ mặc một bộ đồ thể thao chói lóa màu hồng, nhìn thấy cô con gái yêu mới sáng sớm tinh mơ đã bước ra khỏi một chiếc xe ô tô sang trọng. Mắt chữ O, mồm chữ A, bà te tái chạy lại gần.