Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo - Chương 25

Tác giả: linhlili thảo chip

............ 3 năm sau.......
Tôi đã là 1 cô sinh viên – tôi đã đỗ Đại học với số điểm tương đối cao ^^
- Hương ah ! Dậy mau ! Dậy nhanh !! Dậy chuẩn bị đi khai giảng đeeeeee !!!
- Khò......! Khò.....!Khò....!
- HƯƠNG!!!!!!!!!!!! Dậy đi... là sinh viên đại học rồi mà sao vẫn lười chảy thây thế !! Tao đến chịu mày đấy !
- Phương ah ! Tao năn nỉ mày đấy...... mày cho tao bình minh muôn 5 phút thôi ! 5 phút nữa thôi mà... Đêm qua tao không ngủ được
- Dậy mau ! Tao đếm đến 10 mà mày không dậy là tao tung ảnh “nude” hồi nhỏ của mày cho toàn trường chiêm ngưỡng đấy ! Dậy mau...
- AAAAAAAAAAAAAA! Con kia ! Mày chán sống rồi hả ???? ( Tôi bật dậy luôn )
- Haha,.... Thế là tốt đấy . Chuẩn bị nhanh lên rồi đi khai giảng. Đến muốn là lọt vào tầm ngắm của cả trường đấy . Rồi sau đó , chúng ta sẽ không yên ổn đâu .
- Thế hả ? Ừ... ! Đợi tao... tao đang cố hết sức.
Vèo........~ Vèo ~.....
-----10 phút ! Xong xuôi !
Tôi chỉnh tề , duyên dáng trong bộ đồng phục của ngôi trường đại học ở Anh – ngôi trường nổi tiếng mà biết bao bạn trẻ trên Thế giới này mơ ước được vào.
Sau 3 năm vật lộn với cuộc đời , tôi đã quyết tâm thay đổi cuộc sống . Mọi chuyện diễn ra trong quá khứ tôi gom chúng lại và cất vào dĩ vãng..
Giờ đây , tôi là 1 cô sinh viên xinh đẹp . Tôi và Phương lại trở thành tri kỉ , đôi bạn thân – sống chết có nhau..
- Oa ! Công nhận.... Trường này mà không học thì hơi phí... Kaka ! ( Tôi vỗ vai con Phương )
- Hôm nay khai giảng rồi đi nhận lớp luôn... híc..... Hương ơi sao mày lại thi khối A... để tao bơ vơ ở khối C 1 mình ( Phương mếu máo )
- Haha.... Ừ ! Biết thế tao thi khối C với mày...hahahaha
BỐP ! – Con Phương đập vào đầu tôi 1 phát
- Mày được lắm ( Con phương nhìn tôi bằng ánh mắt ....... )
- Hahahaha... Thôi tập trung kìa ! Lo mà vào hàng đi !
- Về tao tính sổ sòng phẳng với mày sau
- Xí... ! Thôi thôi gái ơi....
Sau đó tôi chạy về hàng của khối A
..... xì xầm...... xì xầm.....
- Sao khối này nhốn nháo thế ? Khó chịu thật... (Tôi nhăn nhó )
.......
- Ê ! Năm thứ nhất bọn mình lên hên thật . Có hot boy con tập đoàn lớn đấy.. Ôi đẹp trai dã man
- Ê ! Nay mai bọn mình học chung lớp với con trai tập đoàn của trường này đấy ! Trời đất.... anh ý là em trai của anh Kelvin năm thứ 3 đấy..
.......bla....................bla....................
...... xì xà xì xồ.............
Tại sao tôi lại phải nghe mấy lời sến súa của mấy con nhỏ này cơ chứ ... !... Ghét cái bọn hám trai đẹp , nhà giàu thế chứ lị ... Ngồi nghĩ lung tung , mà kể cả không nghĩ thì cũng chả nghe được ông giám hiệu đang nói gì cả......... Toàn nói tiếng Anh mới cay cú ( Tác giả : Trường đại học bên Anh không nói tiếng Anh nói tiếng Việt chắc @_@ )
Mặc dù đã ở Anh hơn 3 năm rồi nhưng tôi vẫn chưa thành thạo tiếng Anh cho lắm . Giao tiếp với người nước ngàoi mà sao người ta nói tiếng Anh nhanh quá !! Tôi như con câm ế ! May mà con Phương ở hơn 4 năm nên thành thạo hơn tôi ....
Kính Kooong ! Kinh kooong !Kính koooong !
Chuông khai giảng kết thúc
Sinh viên xô đẩy nhau, tụ tập , nhốn nháo làm tôi cảm thấy khá là khó chịu
“ Kia ! Con Phương kia rồi ! ” ( Tôi vội chạy ra chỗ con Phương )
RẦM !
Tôi đâm sầm vào 1 cơ thể to lớn , khỏe mạnh ...Kết quả là tôi ngã nhào ! còn người đó thì vẫn đứng im )
- Xin........ ( Tôi vừa xin lỗi vừa ngẩng mặt lên ! Chưa kịp nói hết câu thì quá khứ tôi lại ùa về . Cổ họng nghẹn lại không thốt thành lời . Điều tôi không tin vào mắt mình là người đang đứng trước mặt tôi là ... Dương )
Tôi vẫn ngồi sõng soài dưới đất . Mặt ngửng lên , mắt trơn tròn !.... Tôi không thể nói gì ...
Dương bây giờ thật là khác Dương của vài năm về trước... Bây giờ đã trưởng thành rồi... 3 năm rồi ... Dương bây giờ cao to... 1m80... Đẹp trai hơn trước rất nhiều.. ai nhìn thấy cũng phải si mê.... Nhưng... bây giờ Dương lạnh hơn trước rất nhiều...
Mắt tôi lại bắt đầu hơi rơm rớm. Tôi nhìn vào mắt Dương . Một cái nhìn nhớ nhung.... Nhưng đáp trả ánh mắt đó là sự lãnh lẽo , gai góc , vô cảm .
- Này !.... Con ranh kia ! Mày biết mày đang đụng vào ai đấy không ? Mày muốn chết hả ?
Tôi đứng ngay dậy... cúi gập người và nói :
- Xin lỗi ! Tôi không cố ý !
- Mày tưởng mày xin lỗi là xong hả ? Mày biết mày vừa đụng vào ai không !
- Không ! ( tôi trả lời 1 cách dứt khoát )
- Con khốn !
Tên cầm đầu đi thoe Dương nổi điên lên , túm lấy cổ áo tôi và xếch lên khiến tôi cảm thấy nghẹt thở
- BỎ RA ! ( Dương gằn giọng )
Tên kia dừng lại !
- Dạ ?!!! Vâng thưa cậu chủ ( Tên kia cúi đầu nói rồi lui đi )
Tôi nhìn Dương , Dương không nhìn tôi . Dương bước qua tôi 1 cách lạnh lùng như không hề quen biết... và lũ đàn em cũng đi theo Dương
- Hương à ! Mày ở đâu tưt nãy mà tao không tài nào tìm thấy may.... Đứng im 1 chỗ ở khối mày đi để tao còn biết đường mà tìm.... đằng này đi lăng nhăng... !! Cái gì thế !!!!??? Sao ai cũng nhìn mày ghê thế... lại có chuyện gì với mày à !?
- Hì ! Không ! Thôi đi nhận đê ( Tôi cười nhạt )
- Cái gì mà nhốn nháo thế kia hả mày ! Vào xem đuê mày ơi !
- Thôi ! Mày đi mà vào ! Kéo tao theo làm gì !!!
- Nhanh ! Có gì hót mà sao đông thế... Thôi.... Mày đứng im đây đi... kéo mày theo vướng víu... để tao xem rồi tao báo cho hình hình ( Con Phương nhả tôi ra )
- Xí.... ! Thôi đi đi chị
Tôi đứng im một chỗ chờ con Phương
Khoảng 10 phút sau, con Phương chạy ra với vẻ mặt không bình thường..
- Goát i dít !! ( What is this ) ?
- À..... à ...... nâu pờ róp lầm ( No problem )
- hahahahah ! Chúng mình phát âm chuẩn ghê cơ ^^
- hờ hờ ! uh ( Con phương sắc mặt vẫn không ổn )
- Cái gì thế..... sao mày nói ấp úng thế
- À ! Thì chỉ là mấy thằng hot boy thu hút cái chứ có gì đâu
- Thật không ?!
- THẬT !
- Ơ...... Lương Oải Hương ( Chợt có người vỗ vai tôi )
Quay đầu lại.....
- Mai Mai ! Cô cũng học ở đây sao ?????
- Tất nhiên ! Nhà giàu , thông minh , xinh đẹp như tôi mà không vào được à ! hahaha
- Xí !! Người hám zai như cô sao không bâu vào kia đi mà còn đứng ngoài này ( Tôi hất hàm vào đám đông )
- Tôi... tôi.. ! Thôi tôi đi đây ( Chợt Mai mai đột nhiên cũng thay đổi sắc mặt )
ĐOÀNG !
Cả trường giật mình , im lặng nhìn về phía phát ra tiếng súng.... Nó phát ra từ giữa đám đông.. Sắc mặt ai cũng tái mét... Tự hỏi có ai bị bắn chết sao??!! =))).... Tôi chăm chú nhìn vào đám đông
Bỗng từ từ , đám đông tản ra thành 1 lối đi..... Lối đi đó trước mặt tôi luôn..
Măt tôi mở to , mồm mở rộng 1 cách ngạc nhiên..... Bước ra trong đám đông là 1 dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc của 1 ai đó ... đó là Dương...... Dương lướt qua tôi như không hề quen tôi... Tôi nhìn theo Dương , Phương nhìn tôi đầy tội lỗi
- Thật là..... ( Phương nhăn nhó )
- ĐÚng ! Là Dương ! Tao còn nhìn thấy cậu ta trước mày cơ... Không sao đâu... 3nawm nay tao sống đau khổ cũng như để trả ơn cậu ta rồi... Tao cũng không quan tâm nữa đâu... Mày yên tâm... Lương oải Hương tao bay giờ mạnh mẽ lắm ... ! ( Tôi mỉm cười )
- Thật ..... là không sao chứ !?
- Thật.... con ngốc... Mày nhìn mặt taoc ó yếu đuối không? Haha... Tao chết đi 1 lần và không có làn thứ 2 đâu ( Tôi gõ vào đầu nó )
- Ừ...
.... Tôi cả con Phương ai nấy vào lớp của mình.....
- A ! Đây rồi..... Lớp quản trị & kinh doanh đây rồi ( Tôii bước vào )
OMG ! Sao cả lớp lại ngồi ngay ngắn thế kia.... ô.... cô giáo cũng vào rồi... Chết cha! Nhận lớp rồi sao ? Cô sắp chỗ rồi...Tính sao giờ.. ( Chân tay tôi run lẩy bẩy... cả lớp cô giáo đnag nhìn tôi )...
- Em vào đi ! Lần sau rút kinh ngiệm !
Ngửng mặt lên.... cô giáo tôi là người lai sao ? ôi xinh quá
- Dạ ! Em cảm ơn cô.....
Tôi phi vào lớp , định kiếm chỗ ngồi nhưng không còn chỗ trống... chỉ còn duy nhất 1 chỗ..... chúa ơi.... Sao mình lại học cùng lớp với cậu ta. Vâng , đó chính là DƯơng ! ...... Cả lớp đã chật kín chỗ ngồi.. Còn mỗi chỗ trống ở bàn Dương.... Cậu ý ngồi 1 mình... Không cần đoán tôi cũng biết lí do là tại sao.... Ai mà dám ngồi gần cậu ta chứ. Xí ......
- Dạ..... dạ..... thưa cô. Em ngồi đâu ạ !
- Ờm.... ờm.... Cô cũng chưa biết
- Dạ..... ! Sao ạ !! ? ( Tôi há hốc mồm )
- Ừm.... ừm......
- Em ngồi đây thưa cô !
- Không.... không được........
- Tại sao ? ( Tôi nhăn nhó )
- Đây là chỗ.... chỗ của .......
- Dạ ! Cho dù cậu ta có là Hoàng Bảo Dương hay là cậu chủ , thiếu gia của tập đoàn gì gì đi chăng nữa thì cậu ta vẫn đi học với vai trò là của 1 sinh viên... Em cũng chả ham được ngồi cạnh hoàng tử của trường đâu... Nhưng hết chỗ rồi.... Cậu ta lại ngồi 1 mình nên em mới bất đắc dĩ ngồi đây thôi
- Tại sao em có thể nói những lời trên.... em có sợ......
- Em biết thưa cô! ( Tôi che vào lời cô)- Cô có thể hỏi ý kiến cậu ta , nếu được phép thì em đây có thể nhường chỗ cho bạn khác
- Thưa thiếu gia.....
- CÂM !( Dương gằn giọng khiến không khí ngày càng trở nên nặng nề )
Nói xong Dương lạnh lùng đứng dậy và đi ra khỏi lớp
Cả lớp thở phù nhẹ nhõm
- Em có biết thiếu gia là người như thế nào không ?... Em không thể ngồi đấy được!
- Dạ ! Thưa cô . Hòi còn học ở Việt Nam em vẫn ngồi cạnh cậu ta mà........ ( Giọng tôi lắng xuong )
Cả lớp há hốc mồm , ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt mang hình hỏi chấm (?)
- Không sao đâu ạ ! ( Tôi mỉm cười )
- Nhưng cô e.....
- Dại ! Không sao mà... em hiểu con người cậu ta mà
- Ừ... ừ........ Thôi chúng ta vào vấn đề chính đi... Hôm nay chúng ta đến đây nhạn lớp thôi... Bắt đầu từ mai chúng ta mới vào học
- Cả lớp vẫn không thôi hướng ánh mắt vào tôi.. Tôi còn nghe thoang thoảng tiếng nói chuyện :
Con nhỏ này là ai vậy ? Sao mà liều thế ?
Con nhỏ này cả Dưng có quan hệ gì sao ? Tại sao Dương lại để yên cho nhỏ ngồi cạnh mình ?
Nghe nói hồi ở Việt nam cậu ý học không có đứa con gái nào dám đến gần cậu ta... Chỉ dám lén nhìn từ xa...
..............bla..................bla..........
- Thôi nào trật tự đi cả lớp !!! Thôi.... cô có việc rồi... hẹn gặp lại các em vào tiết học đầu tiên vào ngày mai.
Thế là chúng tôi tan lớp-------
Ai đi qua chỗ tôi cũng phải liếc nhìn tôi. Tôi không quan tâm !! Đứng dậy và ra về ...
Định gọi cho con Phương thì chợt có điện thoại gọi đến :
- Alô ! Sao mày ở đâu thế tao tìm mãi ! ( Tôi thét )
- Mày về trước đi... Tao có việc mất rồi..... sorry cực cưng nhé
- Xí.... ờ thôi ! Tao về 1 mình cũng được
- Ừ !
.... Thế là tôi lững thững ra về
Con đường quốc lộ dẫn vào trường tôi thật là đẹp . Vừa đi tôi vừa ngắm nghía những vòm hoa các loại được thiết kế xung quanh đường vào trường.. Vì vừa đi vừa ngắm nghía mà không để ý rằng rôi đã ra khỏi khuôn viên trường từ lúc nào..... Bỗng....
KÍT!!!! ( 1 tiếng kít chói tai )
Tôi giật nảy mình.... ngã xuống đường
Cửa xe mở ra....
...............
Mắt tôi trợn tròn
Ngước bước ra từ trong chiếc ô tô suýt đâm phải tôi chính là Thái.... Thái Minh
Bây giờ Thái Minh đã đổi xe..... đó là 1 chiếc Lamborghini đen.... Chiếc BMW cũ đã hỏng vì bị tai nạn
Thái Minh vẫn đứng đấy nhìn tôi... với ánh mắt lạnh lùng hơn trước
Tôi rơm rớm.... nhìn Thái MInh sâu thẳm
Tôi biết tất cả đều trở về với vạch xuất phát..
Tôi đứng dậy , phủi quần áo và sau đó chạy lên lề đường
- Xin lỗi ! Tôi bất cẩn ! ( Tôi cúi nhẹ người xin lỗi và quay người cố tình đi thật nhanh nhưng không phải là chạy )
(* CHÚ THÍCH : Thái Minh vẫn đứng đó.... nhìn Hương . Sau đó Thái MInh lại chở về với bản chất lạnh lùng của mình , cậu lên xe và phóng như bay..... Cậu không thể tin rằng cậu có thể gặp lại Hương....
-------- Dương với Thái MInh mới tỉnh lạ được hơn 1 tháng... Khi tỉnh lại , 2 người đều tìm Hương nhưng không có tung tích gì . Vì bây giờ Lương Oải Hương đã được thay đổi toàn bộ giấy khai sinh , đó là Jenny William theo quốc tịch Anh... Còn ở Việt Nam cô là Dương Nhật Linh.... Không ai biết điều này , kể cả em trai : Lương Mạnh Hải , chỉ có cô , Phương và chú thím ( ba mẹ ) cô... Kể cả cái tập đoàn lớn nhất có điều tra thì kết quả vẫn chỉ là con sỗ 0 tròn trĩnh
Tập đoàn SL đã chông chênh suốt 3 năm nay . Vì vị chủ tịch – tức cha của Dương Thái Minh đã già. Với lại vì lo cho 2 người con trai không biết sống chết ra sao nên đã đổ bệnh . Rồi sau đó yếu dần ...... Khi kinh tế Thế giới bắt đầu rơi vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng thì cũng là lúc 2 người con trai đó cùng lúc tỉnh dậy
Và sau đó , họ tranh dành tập đoàn ..... Hiện tại thì chưa ai phân thắng bại được * )
Đến trung tâm thành phố....... Các màn hình hàng nghìn , hàng trăm inch được gắn với các tòa nhà vĩ đãi hiện lên hàng loạt hình ảnh , thông tin về tập đoàn SL
------* Hai người con trai của SL đã tỉnh lại trong trạng thái sống thực vật trong vài năm... Giờ đây , nền kinh tế của thế giới đã được cứu – SL – Tập đoàn đứng đầu thế giới về mọi mặt .. Xin chào các bạn đến với Luân Đôn*----
Sau đó 1 laotj hình ảnh của Dương và Thái Minh hiện ra . Tôi không nhìn nữa . Bắt taxi về nhà
Về nhà , tôi nằm vật ra giường và đánh1 giấc dài.. Tôi không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc