Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ Ngáo - Chương 21

Tác giả: linhlili thảo chip

- Đừng....... đừng... khóc trước mặt ta ( Dương nghiến chặt tay tôi ...... dường như cậu ấy đang cố gắng để nói )
- Dương à ? Được ! Được ! Tôi không khóc nữa đâu ! Cậu phải cố lên đấy nhé
- ....... ( Dương nhắm mắt lại )
Tôi cứ thế , cứ ngồi đấy và nắm chặt tay Dương , các bác sĩ vẫn cố gắng cầm máu , truyền máu và lám hết sức có thể để cái chân của Dương có thể hoạt động trở lại
............................ 2 tiếng sau............
- Jone Kater đã đến nơi... Mau ! mau ! Mọi người ra ngoài .....
Tôi nghe khấu lệnh ra ngoài , vội vàng chuẩn bị đi ra , gỡ tay Dương ra...... Nhưng Dương lại càng siết chặt
- Đừng đi ....... xin...... em! ( Dương nói với giọng khẩn thiết
- Dương à ! Tôi đi rồi tí nữa tôi qyau lại ! ( Sau đó tôi hôn lên trán Dương )
Dương như được truyền thêm sức mạnh , cậu ấy thả lỏng tay ra để tôi đi
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn ai đó
RẦM !!!!!!!!!! ( Bỗng cửa phòng cấp cứu mở ra 1 cách ghê rơn)
Tất cả đều giật mình quay lại và đó chính là Thái Minh
Thái Minh đã nhìn thấy tôi hôn Dương
Tại sao Thái Minh lại vào đây ???!!
-Anh........? ( tôi lắp bắp hỏi Thái Minh)
-........ ( Thái Minh không nói gì , với ánh mắt vô cảm , hắn từ từ tiến lại gần tôi ...... và nhấc bổng tôi lên )
- THÁI MINH ( tôi hét )
- Câm ( Thái Minh lạnh lùng )
sau đó hắn bế tôi đi ra ngoài
- Đứng lại ( Dướng nói bằng giọng cực kì yếu ớt )
- * nhếch mép * mày nghĩ mày có thể ngăn cản lại được tao sao ?
- Bỏ tôi xuống
- Cô có thể sao ? ( Thái Minh lại nhếch mép )
CẠCH ! Bỗng có tiếng cò súng
- Hải ???!!!!
- Bỏ cô ta xuống.... không đừng trách ta
- * nhếch mép * Mi có thể bắn. Nếu muốn...
- THôi ! tất cả ra ngoài đi...... Bác Jone còn phẫu thuật cho Dương ( Tôi hét )
Thái Minh lạnh lùng không nói câu nào bế tôi đi . hải thì thu súng lại và lặng đứng nhìn Thái Minh
- Mày nghĩ mày có thể quết định giữa 2 người con gái sao ? Hahahah.... Rồi mày sẽ phải chọn con nhỏ kia mà thôi
ra đến bãi đất hoang sau viện ... Thái Minh bỏ tôi xuống. tôi gnooif phệt xuống đất cúi đầu
- Có gì để nói nữa không ? ( tôi hét )
- Tôi cho phép cô ở bên cạnh thằng con trai khác sao ? ( Thái Minh gằn giọng )
- Cho phép ? Anh là cái gì của tôi ? Tôi yêu ai , thích ai , ở bên ai thì anh có quyền ngăn cản sao ? ( Tôi trợn mắt )
- Cô yêu nó ? ( Thái Minh trừng mắt )
- yêu hay không liên quan tới anh sao ? Anh đã có Lyn , à không Huệ mới đúng
- * nhếch mép * Huệ ?
- Bây giờ có gì anh nói hết đi ! ( tôi thật sự rất bức xúc nên đã không kiềm nổi nức mắt )
- Tại sao ...... em lại khóc trước mặt tôi ?
- Tôi phải nói luôn ..... anh quá vô tâm... tôi đã từng nghĩ anh thích tôi.... Tôi đã lầm..... thế mà đacó thời tôi thích anh đấy ( tôi vừa nói vừa khóc trong hàng nước mắt tuôn dàu )
- Em thích ta ? ( Thái Minh nhìn tôi )
- Phải nhưng kết thúc rồi
- Kết thúc ?
- Đúng vậy ! nó kết thúc rôi . Chuyện này đã đặt dấu chấm rồi . THE END ( Tôi thét thật to )
Nói xong tôi quay người lại và đi . Chưa bước được nửa bước thì đột nhiên Thái Minh vươn tay kéo tôi lại và ôm vào lòng
- Bỏ tôi ra !! ( Tôi hơi gằn giọng )
- .......
- Tôi bảo anh bỏ....
Chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên tôi và Thái Minh môi chạm môi . Tôi ngạc nhiên mắt trợn tròn nhìn Thái Minh. Còn anh ta nhắm mắt 1 cách bình thản.....
- kelvin !!!
Bỗng có 1 tiếng nói từ sau lưng tôi , tôi giật nảy mình và đẩy mạnh người Thái Minh ra:
- Lyn !!
Không ai khác , tiếng nói quen thuộc đó chính là của Lyn – huệ
- Lyn..... cậu hiểu lầm rồi ( Tôu lắc đầu quầy quậy , mắt đỏ hoe )
- Có lẽ tớ đã nhầm..... bạn tốt ư ? Hương ! Cậu thật sự làm tớ thất vọng quá... ( Lyn nước mắt giàn giụa )
Nói xong lyn chạy đi
- Lyn! Cậu đứng lại !Nghe tớ giải thích . Thái Minh! Anh ngăn Thái Minh lại đi ... MAU !
tôi đánh vào người Thái Minh
Thái Minh không nói gì chỉ đứng đấy nhìn Lyn bằng ánh mặt sâu thẳm .
- Đứng lại đi ! Nếu cậu bước tiếp thì tình bạn của chúng ta sẽ kết thúc đấy
Tôi hét thật to , sau đó Lyn dừng lại quay người
- Kết thúc ? Cậu còn có thể nói như vậy sao? Sau giờ phút này có lẽ tình bạn của chúng ta kết thúc thật rồi..... Cậu quá nhẫn tâm với tớ ( Lyn lắc nhẹ đầu )
- cái gì ?? Lúc nào cậu cũng kêu là bạn thân , mãi mãi , vậy thì tại sao cậu không nghe lời giải thích của người bạn thân 1 lần
- Giải thích ư ? Có lẽ chả có gì phải giải thích cả...... quá rõ rồi ......
Tôi từ từ đi đến chỗ Lyn , tôi và Lyn vẫn nhìn nhau
BỐP ! ( Tôi tát Lyn )
- Cậu nói gì ? Cậu đang nói bạn thân của mình là cướp người yêu của cậu sao ? Phản bội cậu sao ? Hãm hại cậu sao ? Cái tát này là tớ dành riêng cho cậu ..... Cậu chính là người vu khống cho tớ : 5 năm nay cậu đã ở đâu ? cậu có biết cậu vô tâm với anh ấy như thế nào không ? Anh ấy đã phải sống trong đau khổ : nhịn ăn nhịn uống và rồi anh ấy trở thành rất lạnh lùng . Cậu có biết bao nhiêu người đã chết dưới tay anh ấy không ? Đến khi trái tim anh ấy gần như hồi phục thì cậu lại trở về ...... Bây giờ cậu có biết cảm giác của anh ấy như thế nào không ? Cậu có biết anh ấy đau như thế nào không ? Tớ!Tớ không phải là con người như thế. Phải ! Cậu vừa nhìn thấy anh ấy và tớ hôn nhau..... Nhưng cậu có để ý đến mình không ?Hay cậu chỉ nhìn thái độ của anh ấy thôi ?..... oke . Kết thúc thì kết thúc..... Mình chẳng còn gì để nói nữa.... Tạm biệt ( Nói 1 tràng dài xong tôi quay người bước bi và không ngoái đầu nhìn lại )
Lyn nghe xong , cậu ấy đứng im như 1 pho tượng , mắt trợn tròn , dòng nước mắt đầy ắp ở mu mắt , đỏ hoe
- Tớ........ sai thật rồi sao ? ( Lyn nói nhỏ nhẹ )
Thái Minh vẫn đứng đó , lạnh lùng , vô cảm
- Kelvin....... ( Lyn chạy nhanh đến chỗ Thái Minh và ôm chặt lấy hắn )
- .......
- Anh .... Anh .... hãy nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra đi
- Về ! ( Thái Minh lạnh lùng nói )
- Dạ ! ( Lyn đưa tay lên mặt quệt nước mắt , không ôm Thái Minh nữa , Lyn chuyển sang nắm tay . Sau đó 2 người cùng đi ra khỏi viện )
Tôi nhanh chân chạy đến chỗ Dương.... Đúng lúc đến nơi thì cửa phòng cấp cứu bật mở ...
- Bác! Bác ! Dương sao rồi bác ?
- Dạ ! Cô ! Ca phẫu thuật đã thành công....... chân của cậu chủ có thể hoạt động trở lại trong vòng ít nhất 2 tuần nữa
- Dạ ! Cháu cảm ơn bác ... ( Tôi vội cúi đầu lễ phép )
- Cậu chủ đã được chuyển sang phòng V.I.P 1 dưới tầng 1 thưa cô
- Dạ ! Cháu cảm ơn bác
Thế là tôi 1 lần nữa lại phi như bay xuống tầng 1
- Vip 1.... Vip 1 đâu ròi....... a....... đây ... đây rồi
Tôi đẩy cửa bước vào
Dương đang ngủ....
Thấy vậy , tôi đi thật nhẹ nhàng đến bên giường...
- Phù !..... cậu ta ngủ rồi
- Thằng đó.... nó làm gì em ? ( Bỗng Dương nói làm tôi giật bắn mình )
- Ôi...... giật cả mình.. Đã bảo cậu yên tâm đi. Tôi lo được cho mình mà ..... Với lại sao cậu cứ gọi tôi là em ý nhỉ ???>< Bằng tuổi nhau mà dìm người ta thế ( Tôi nheo mày )
- Cô...... không xứng làm bạn tôi ( Dương lạnh lùng )
Câu nói của Dương làm tôi hơi chạnh lòng
- ......... ( Tôi không nói gì , chỉ cúi mặt xuống )
Lúc này là tôi đang ngồi bên cạnh giường của Dương
Cảnh tượng bây giờ là cái cảnh của 1 người con trai nằm nhắm mắt bình yên và 1 người con gái đan chặt 2 tay vaod nhau ngồi bên cạnh chàng trai
- Không ..... không xứng sao ? ( Tôi ngửng mặt lên nhìn Dương )
- Cô nghĩ xứng à ? ( Dương vẫn nhắm mắt bình thản , không quan tấm lắm đến tôi )
- Này ! Cậu là cái đồ..................ư......................ư
Tôi nhổm cả người dậy , chống tay vào giường chuẩn bị chửi Dương thì...... thì Dương mở mắt , nhanh tay giữ lấy đầu tôi , ngiêng đầu , đặt 1 nụ hôn lên môi tôi... Tôi chưa kịp chửi thì đã bị khóa môi , bây giờ chỉ biết trợn tròn con mắt và không nói gì được .... Đôi mắt sâu thăm thẳm của Dương nhìn thẳng vào mắt tôi , nhìn 1 cách ân cần , dịu dàng , ẩn chứa bao tình cảm trong đấy. Tất cả mọi vật như dừng lại , bất động
Tôi và Dương vẫn giữ tư thế đó >”< ( Dương ngồi ở giường vươn người lên hôn tôi , tôi thì chống tay ở giường >”<)
Thình thịch....thình thích....tim của tôi như đang nhảy vũ điệu nào đó , nó nhảy loạn lên như muốn bay ra khỏi lồng ngực....T_T
---------------------------------5---------------------phút--------------------
5 phút là nụ hôn của Dương dành cho tôi
Dương từ từ hạ tay xuống và môi Dương cũng rời môi tôi
- Cậu.....cậu ... ( tôi lắp bắp không nói được nổi 1 câu... mắt cứ nhếch lên )
- Tôi..... yêu em ( Dương nói – ánh mắt nhìn tôi một cách chân thật )
- Hở ......hở ....... Cái.... cái gì cơ ? ( Tôi càng tròn mắt hơn . Tôi như không tin vào chính đôi tai của mình nữa )
- Tôi yêu em ( Dương nhấn mạnh thêm 1 lần nữa )
- Hả ? Cái gì ? yêu ? Cậu.... cậu yêu..... yêu ....... yêu......yêu ....... AAAAAAA ( Tôi nhắm chặt mắt hét , 2 tay bịt chặt tai >”<)
- CÂM ! ( Dương gằn nhẹ giọng )
- ....... ( câm luông >”<)
- Bốp ! Bốp ! ( 2 tiếng vỗ tay của Dương vang lên )
Một người phụ nữ bước vào chạc 50 tuổi trông hiền lạnh , nhân hậu
- Cậu chủ ! ( Bác gái đó cúi đầu )
- Vú ! Vú đưa nhỏ đi ăn giùm con
( * Sao ? Vú nuôi của cậu ta đây sao ? Hớ hớ ..... Lần đầu tiên thấy cậu ta nói chuyện ân cần , lễ phép với người lớn như thế )
- Dạ thưa cậu chủ ( Vú cúi đầu lễ phép )
- Hơ hơ... này này ( Tôi ấp úng )
- NÓI !
- À à . ! Không có gì ! Mà vừa nãy cậu nói ..... nói...... cái ấy đấy .... Thật ...... thật .....á ? ( Tôi nhìn cậu ta “ đắm đuối ” )
- Cô nghĩ tôi đùa ? ( Giọng Dương lại gằn lên @_@ )
- Hơ hơ .....vừa nãy thì ngọt ngào thế ? bây giờ thì lại rõ cứng , còn quát người ta nữa ( Tôi bĩu môi )
- CÁI GÌ ? ( gằn giọng) ( Tác giả : cậu này chỉ giỏi nói gằn giọng dọa người )
- ơ không có gì ...... không...... không ! ( Tôi lắc đầu )
- Dạ thưa cậu chủ...... ( Từ nãy bác gái vẫn đứng đấy nghe =’=)
- Đi đi ( Dương thả ra 1 câu rất chi là dứt khoát , sau đó lại ngả người nhắm mắt xuôi tay luôn
- Dạ thưa tiểu thư . Chúng ta đi thôi ạ
- Ơ bác....... bác đừng làm thế ạ...... Bác đừng gọi cháu là “tiểu thư” ạ..... Hơ hơ . Cháu chỉ là con học sinh nghèo rớt mồng tơi thôi ạ . Hihi... ( Tôi cười với bác )... thôi chúng ta đi ạ
Tôi nắm tay bác 1 cách thân thiết rồi đi ra khỏi phòng bệnh
- Tiểu thư.....
- Dạ ! Bác đừng gọi cháu thế..... Nhà cháu cũng chỉ là 1 trong số nhân viên đang làm tại tập đoàn nhà Dương thôi ạ . hì hì
- Thật vậy sao ?
- vâng
- Đúng là 1 chuyện lạ đấy
- Dạ ??? ( Tôi nhếch lông mày )
- Rất nhiều các tiểu thư danh giá hạ thấp mình để được làm osin cho cậu chủ . Nhưng gần cậu và chạm vào người cậu thì chưa ai dám ... Thế mà cháu chỉ là con nhà bình thường . Sao lại có thể gần cậu chủ , nói chuyện với cậu chủ như thế nhỉ ? Từ trước đến giờ ngoài bác ra, gia đình cậu chủ , cha mẹ anh em gia đình cậu ấy mới có thể nói chuyện được với cậu ấy... Sao cháu lại......
- Hớ hớ... dạ .... bác tưởng cháu là 1 cô tiểu thư ngu ngốc nào đang dâng hiến cả cuộc đời thanh xuân để làm osin cho cậu ta hả ? Há há há . Dạ không .... cháu chỉ là bạn học , ngồi cạnh cậu ấy thôi ạ . Hehehe
- Bác là vú nuôi của cậu chủ . Bác nuôi cậu ấy từ nhỏ đến giờ.. cái gì của cậu chủ ta cũng biết hết. Cậu chủ có chuyện gì vui , chuyện gì buồn , bác đều là người đầu tiên được biết và nhận ra ... Có gì , cậu ấy đều chia sẻ với ta... ( Bác gái nhìn tôi âu yếm )
- Dạ...vậy sao ạ ? ( Tôi cũng nhìn bác )
- Có lẽ , với linh cảm của bác ,.... cháu..... là người duy nhất có thể ở bên nó..... đến suốt cuộc đời
- Dạ ?? Hơ hơ... bác nhầm rồi ạ ( Tôi xua tay lia lịa )
- Sự thật đấy . Nó nói chuyện với anh cũng lạnh lùng ghê gớm , kể cả ông bà chủ nhưng bây giờ là trừ cháu ra.....
- ................ ( Tôi im lặng )
Bác gái mỉm cười
- Bác tên Lương , cháu muốn nghe chuyện của cậu chủ thì hãy đến tìm bác ở đường X , phố XZ nhé ! ( Bác mỉm cười trông như 1 bà tiên hiền hậu)
- Dạ ! Xin tuân lệnh ạ ( Tôi cúi đầu pha chút tinh nghịch 1 tí )
- Con bé này ........ ( Bác Lương xoa đầu tôi tình cảm )
- Hehe....... thôi bác cháu mình đi măm măm đi !
- Ừ..... đi.........
Thế là tôi và bác Lương trở nên thân thiết với nhau như người nhà từ lúc nào
Chúng tôi vào 1 quán theo phong cách Hàn Quốc ở bên quốc lộ 1A . Một nhà hàng to , rộng và trang trọng
- Bác ơi ! Ở đây có lẽ mình không hợp đâu ạ
- Đây cũng là cửa hàng của tập đoàn mà....... Bác có lệnh đưa cháu đến đây
Thế là tôi và bác bước vào trong , chọn 1 bàn ăn cách biệt nhất
Tôi và bác ngồi xuống và chọn 1 số món dễ ăn
- Bác ơi ! Bác có thể kể chuyện về 2 anh em nhà Dương được không ạ ?
- Ơ thế cháu cũng biết cả cậu Thái Minh àh ?
- Dạ....... dạ vâng ạ
- Haizzz ! Cậu chủ Thái Minh – tức anh trai của Dương là người lạnh lùng đến khó chịu . Khác với vẻ lạnh lùng của Dương , Cậu Thái Minh lạnh đến ghê rợn . Bác nuôi 2 cậu từ nhỏ đến giờ chứng kiến sự từng trải của 2 người và sự từng trải của 2 người trong đời . Có cái gì mà ta không biết ? ta đều biết hết ! Vậy cháu muốn hỏi bác cụ thể về điều gì ?
- Dạ....dạ.... cháu thấy mối quan hệ anh em của 2 người này có lẽ không tốt phải không ạ ?
- Điều này thì..... sự lạnh lùng , vô cảm đã làm cho mối quan hệ xã hội được hình thành quá sớm , đầu óc cũng không phải bình thường nên có sự đối địch nhau về tài sản khổng lồ của tập đoàn . KHi cậu Dương lên 10 , cậu Thái Minh lên 12. Hai cậu đã được huấn luyện và học tập thành hoàn hảo luôn . Với trí óc siêu phàm của 2 cậu , trong thời gian không lâu , toàn bộ kiến thức các bậc trung học , đại học đều trôi chảy . Bây giờ 2 cậu đến trường chỉ gọi và theo trang lứa thôi
- Oa ! Giỏi vậy sao ?
- Đúng vậy . Nói ra có lẽ cháu không tin nhưng sự thực nó là như vậy . Muốn làm người điều hành của cả 1 tập đoàn lớn nhất thế giới thì phải được huấn luyện ghê lắm
- Phục 2 anh em nhà này quá .......... hê hê
- uhm.... 2 bác cháu mình ăn nhanh đi còn về
- Dạ......hihi
.............................
........................................................
- Ơ kìa ! kia khônh phải là cậu Thái Minh sao ? Sao cậu âsy lại đến đây nhỉ ? ơ.....cậu ấy còn đi với cô nào kia...
- Dạ ! Thái Minh sao ạ ?
- Ừ ! Kìa....
Tôi ngoảnh mặt ra sau , đúng ! Thái Minh ...... Thái Minh và Lyn....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc