Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 65

Tác giả: Du Huyễn

Cô Và Cô Ấy Hoàn Toàn Khác Biệt.
Trong khi đó tại buổi tiệc ở trường Kin, Tuyết Ny sau khi nhảy cùng Thiên điệu nhảy cuối cùng, buông tay anh ra, lại luyến tuyến, có lẽ đây là lần cuối họ nhảy cùng nhau, cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Tối nay, cô sẽ lên máy bay sang Svalbard - Nauy.
Cô sẽ ở bên đó lo học tập, có lẽ, sẽ đủ để cô quên đi anh.
-Tuyết Ny, đã tối rồi, anh đưa em về, kẻo ba em lại lo lắng.-Thiên đã đứng bên cạnh Tuyết Ny trầm ấm nói
-Không cần đâu Thiên, ba em đã cho người đến đón em rồi.-Tuyết Ny cười nhẹ đáp
-Sao bác Diêu lại cho người đến đón em, không phải đều là anh đưa em về hay sao?-Thiên đột nhiên cảm thấy có điều kì lạ
-Không có gì cả, là em muốn thế, em làm phiền anh rất nhiều rồi.
-Tuyết Ny, em vẫn còn giận anh chuyện đó sao?
-Không có. Em phải về rồi, tạm biệt anh, hẹn sau này chúng ta sẽ gặp lại.-Tuyết Ny nở nụ cười ngọt ngào cuối cùng
Cô rất muốn ôm lấy anh, sau đó nói: Em sẽ sang Nauy, anh có thể giả vờ níu kéo em lại không?
Nhưng mà Tuyết Ny không thể, cô không thể làm theo những điều mình muốn, bởi vò cô rất hiểu Thiên, khi cô nói ra những lời đó, chắc chắn anh không cho cô, ép mình chịu trách nhiệm với cô, mà cô không muốn chỉ là trách nhiệm.
***
Hạ Đồng mở đôi mắt bị khóc sưng lên cùng đỏ hoe của mình lên, mệt mỏi ngồi dậy, cầm đồng phục vào nhà tắm thay đồ để đến trường.
Sau khi thay đồ xong vừa bước ra khỏi phòng vừa vặn chạm mặt Dương Tử khi anh cũng vừa từ phòng mình đi ra, cô hơi gật đầu thay cho lời chào, sau đó đi xuống nhà một mạch. Dương Tử nhìn cô đi xuống cầu thang, trong lòng khẽ thở dài, anh biết tối qua cô rất đau lòng, rất mệt mỏi, nên mới khóc nhiều đến thế.
Hạ Đồng xuống nhà giúp chị Ly dọn thức ăn lên bàn xong liền dắt xe đạp chạy đến trường. Dương Tử chỉ vừa xuống nhà thì cô đã đi mất. Anh còn có chuyện muốn nói với cô.
Hạ Đồng đi vào lớp học, sau đó đi xuống phòng y tế mệt mỏi thả mình lên chiếc giường nghỉ. Tối qua, cô cứ ngỡ người mẹ đã bỏ rơi cô suốt chín năm sẽ mãi mãi không quay về vậy mà đùng một cái lại đột ngột xuất hiện, làm cô không biết phải đối mặt thế nào, mọi đau đớn tủi nhục ùa về vào tối hôm qua.
Hạ Đồng chỉ vừa thi*p mắt một lát thì cửa phòng y tế lại mở ra, một cô gái bước chân thật chậm đi vào, khuôn mặt xinh đẹp lại hiện ra tia thâm hiểm.
Từ trong tay áo của cô gái lại rút ra một con dao gọt trái cây sắc nhọn, giơ cao hướng về phía Hạ Đồng đang lim dim ngủ.
Ánh sáng chói lòa trên thanh dao lóa sáng.
Nguy hiểm càng ngày càng cận kề thế nhưng Hạ Đồng không hề phát giác.
Cô gái càng ngày càng tiến lại gần cô, từng bước thật nhẹ mang theo sự oán hận cùng ghen tuông trong lòng, con rắn độc trong lòng vẫn đang ngoe nguẩy không thôi.
Cô gái giơ cao con dao đứng trước mặt Hạ Đồng, ánh mắt độc ác, tay cầm con dao giơ cao lên, sau đó dứt khoát hạ xuống.
-Em vào đây, cô lấy thuốc cho em, sau đó em nằm nghĩ là ổn thôi.
-Vâng ạ.
Khi con dao vừa cách иgự¢ Hạ Đồng một centimet thì bên ngoài cửa giọng cô y tế đã vang lên, cô gái giật mình có chút hoảng hốt, sau đó liền nhanh nhẹn cất con dao vào mình. Khuôn mặt lại xinh đẹp kiều diễn như xưa.
Cô y tế cùng một nữ sinh khác bước vào, khi nhìn thấy sự hiện diện của cô gái cùng cô đang nằm ngủ, cô y tế mở miệng:
-Sa Sa, em bị bệnh sao?
-Không phải.-Sa Sa trong lòng tức hận, đáng lẽ chỉ còn một chút thôi thì cô đã Gi*t ૮ɦếƭ cô rồi
Ngay cả Huỳnh Ân Di cô còn Gi*t được thì Lâm Hạ Đồng không là gì cả, tối qua thấy Dương Tử đối xử đặc biệt với Hạ Đồng, trong lòng Sa Sa không cam cùng ghen tuông, Sa Sa có thể thấy sự thay đổi của Dương Tử.
Vì thế, cô ta không cần nghĩ ngợi nhiều, ghen tuông đã che đi, mù quáng cầm con dao định đâm ૮ɦếƭ Hạ Đồng. Nhưng mà kế hoạch hoàn toàn thất bại, chỉ một chút thì cô ta đã thành công.
-Người đó là bạn em à?-cô y tế hỏi tiếp
-Không phải. Cô ta là ai, em cũng không biết.-Sa Sa ánh mắt căm tức sau đó liếc nhìn Hạ Đồng đang nằm ngủ mới bỏ đi
Con rắn trong lòng vẫn không chịu yên, nhất định, sẽ có ngày, cô ta còn quay lại, chắc chắn sẽ không thế này nữa...
...
Khi Hạ Đồng tỉnh giấc thì đã qua ba tiết học, cô ngồi dậy dụi dụi mắt, nhìn xung quanh, lại giật mình kinh hô, suýt té ngửa ra sau.
Cái gì thế này? Sao cô lại ở phòng nghĩ của Dương Tử ở phòng hội trưởng? Rõ ràng cô đâu có bị mộng du?
-Em tỉnh rồi sao?
Đang suy nghĩ đăm chiêu, thì một giọng nói quen thuộc vang lên, dịu dàng, êm ái, không còn xa cách nữa vang lên. Hạ Đồng chớp chớp đôi mắt nhìn Dương Tử đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, không nói được chữ nào.
-Em không phải là heo, sao cứ thích ăn lại bạ đâu ngủ đó? Con gà mái như em, nên thay đổi giống nòi rồi.-Dương Tử chống cằm nhìn cô
-Bộ muốn thay đồi giống nòi là thay đồi hay sao? Vẫn phải qua quá trình chuyển đổi chứ?-Hạ Đồng chu mỏ phản ánh
-Vậy thì em chuyển sang làm heo cái đi, để heo cái cùng heo đực là một cặp.
Đồ ranh ma!!! Hạ Đồng trề môi, thì ra nói tới nói lui vẫn kêu cô làm heo cái để thành một cặp với anh, nhưng mà, thà cô làm con gà mái còn sung sướng.
-Anh đang ảo tưởng hả? Tôi định sẵn cùng anh không thể cùng một giống nòi, tôi sẽ tìm một con gà trống, còn anh, đi mà tìm con heo cái của mình.-Hạ Đồng nhìn anh, rành mạch nói từng chữ
Từ lúc chuyện đó xảy ra, anh cứ đối xử tốt với cô, càng làm cô dễ mềm lòng mà sa vào dòng tội lỗi đó, không phải anh đã nói không yêu hay sao? vậy thì hà cớ gì lại tốt với cô như thế?
-Thế thì anh sẽ vì em, chuyển đổi giống nòi còn nếu không, anh sẽ vượt qua ranh giới, tình nguyện để em cùng anh là một cặp.
Dương Tử nhìn cô, lời nói chắc nịch.
Hạ Đồng thoáng ngây người, vô thức cười, sau đó liền giật mình, cô làm sao thế này? Anh chỉ giả vờ thôi, phải, chắc chắn anh chỉ là giả vờ, nếu cô yếu mềm chắc chắn chỉ có kết cục trở về nhà tình thương thôi.
Hạ Đồng cười thê lương, đừng hiểu lầm anh thật sự thật lòng, chỉ là giả vờ thôi.
-Nếu thế thì, còn có hàng trăm con gà mái khác, anh cứ chọn một con mà cùng nó vượt qua ranh giới yêu nhau, tôi đã quá mệt mỏi rồi, không thể cố chấp được.-Hạ Đồng khẽ lắc đầu, cười nhạt nhẽo
-Nhưng phải là em, anh mới có thể vượt qua ranh giới, bất cứ ai khác đều không thể....
-Vậy còn Ân Di?-Hạ Đồng cắt ngang lời Dương Tử
-...
Dương Tử sựng người, nhìn cô không biết nói gì.
-Không phải anh cũng yêu cô ấy rất sâu đậm sao? Không phải anh cùng cô ấy nắm tay nhau vượt qua ranh giới sao? Không phải vì cô ấy, anh không thể yêu ai, cô đơn suốt ba năm sao? Vì cô ấy, anh đối đầu với Lăng Hạo hay sao? Anh yêu cô ấy như thế thì làm sao tôi tin anh nói cùng tôi vượt qua ranh giới là thật, lỡ như sau này cũng có cô gái khác xuất hiện làm anh rung động thì sao?
Hạ Đồng dừng một chút, nhìn anh bằng ánh mắt yên lặng như bờ nước trong hồ trong veo, sau đó nói tiếp:
-Chung quy, anh chỉ do một lúc nhất thời và tôi cũng thế, chỉ là nhất thời rung động thôi, tôi ngộ nhận mới yêu anh, còn anh, chỉ nghĩ rằng tôi là cô ấy, chẳng qua, anh xem tôi như cô ấy thôi, thì anh yêu tôi, làm sao tôi dám yêu anh lại nữa, không phải anh cũng đã nói không yêu tôi sao?
Dương Tử nhìn cô, hoàn toàn im lặng, càng không thể nói gì, cô nói cũng có phần đúng, nhưng mà căn bản, cô và cô ấy rất khác biệt.
Cô và cô ấy giống nhau đều thích hướng dương, thích coffee cappuccino và có giọng hát trong trẻo mượt mà, lắng động người nghe.
Cô và cô ấy đều bướng bỉnh, nhưng bướng bỉnh của cô ấy thì lại nhẹ nhàng, khó khuất phục. Còn bướng bỉnh của cô lại quật cường, luôn làm theo những gì mình mách bảo là đúng, làm cho anh đôi lúc thấy buồn cười lại phiền lòng.
Khi anh buồn, cô ấy làm cơm rang trứng cho anh, còn cô kể chuyện hài cho anh nghe, mặc dù chuyện cô chỉ chọc tức anh.
Cô ấy bên anh rất ngoan ngoãn nghe lời, còn cô lại chấp vấn, cãi vả lại anh.
Cô ấy luôn nấu cho anh những món ngon, còn cô lại luôn làm những món khó nuốt.
Cô khi làm sai đều sẽ cúi đâu khóc xin lỗi anh, còn cô nếu chuyện nhỏ sẽ cười hì hì lấy lòng, còn chuyện lớn thì làm mặt đáng thương có khi rơi nước mắt xin lỗi anh.
Cô và cô ấy khác biệt quá lớn vậy thì anh làm sao xem cô là cô ấy chứ?
-Chưa bao giờ anh nghĩ mình hết yêu Ân Di, càng không nghĩ sẽ yêu em, nhưng mà ảnh hưởng của em rất lớn, anh đã quen dần với tính cách trẻ con, quen với những trò đùa quậy phá, những câu chuyện hài hước, quen với sự chọc quá gọi anh là heo đực, làm sai quy tắc anh đưa, làm cho anh những món khó nuốt, quen với dáng vẻ quật cường, em nói xem, làm sao anh quên, hay là em giúp anh tìm máy xóa đi kí ức chăng???
Dương Tử từng lời từng chữ đều phát ra từ tận tâm can, chân thật nhìn cô. Ánh mắt đen hoàn toàn không hiện lên là nói dối.
Hạ Đồng tim đập rối loạn, gần như nhảy ra ngoài, người ngu dốt như cô cũng biết rõ, anh đang nói chính là cô?
Cô có nên tin hay không? Anh nói thật sao? Vì sao anh cứ làm cô ngộ nhận thế này?
Mặt Anh Còn Dày Hơn Mặt Đường.
Hạ Đồng ngây người nhìn Dương Tử, những ánh nắng chiếu vào làm gương mặt của anh càng mê hoặc cùng đẹp hút hồn. Đôi mắt đen kiên nghị hiện lên ý cười rõ rệt.
Hạ Đồng nhìn anh đến mê muội, cơ thể vì những lời chân thành của anh mà run lên, cô lại lo sợ, lo sợ mình lại vướng vào, lo sợ lại yêu anh không thể dứt, lo sợ anh chỉ là đang nói dối, sợ là anh cho cô niềm hạnh phúc rồi lại tàn nhẫn tước nó đi.
Anh là người cô không thể với tới, càng không thể mơ tưởng tới tình yêu của anh được, bất kì cô gái nào đều có thể yêu anh, trừ cô.
Do ánh nắng phản chiếu, khuôn mặt Dương Tử mờ ảo hiện trước mắt cô, Hạ Đồng như uống phải bùa mê, chỉ như người say nhìn anh mê đắm, anh luôn mờ ảo như thế, luôn làm cô khó nắm bất được, cứ như một làn gió, thoảng thoảng bay quà để lại lưu luyến trong lòng cô rồi lại vụt mất trong không gian vô hình, đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Dương Tử từ từ nghiêng đầu, di chuyển khuôn mặt đến gần Hạ Đồng, Hạ Đồng vẫn trong tình trạng nhìn anh đến ngây ngốc, đến khi mặt anh đã gần mặt cô trong gang tấc, Hạ Đồng mới có phản ứng, vốn muốn né tránh nhưng đến khi né đi thì bờ môi của anh đã chạm môi cô.
Như có luồn đẹn chạy qua người, tim Hạ Đồng đập không thôi. Như thể trống đánh, như những cô gái lần đầu biết yêu trao nụ hôn đầu cho người con trai mình yêu, cảm giác hồi hộp cùng rộn ràng đan xen trong lòng.
Hạ Đồng không biết làm gì, ngây ngốc để anh hôn mình, cảm giác rất kì lạ, hạnh phúc, vui mừng, bồn chồn đều có.
Dương Tử đặt nụ hôn sâu hơn nữa, tay phải ôm eo cô, tay trái ghì sau đầu, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng cuồng nhiệt.
Hạ Đồng choáng váng, đầu óc mơ hồ, ngây ngô đáp lại nụ hôn của anh, đó là lần đầu tiên, cô đáp trả nụ hôn của anh, cũng là lần đầu tiên, cô thật sự muốn nụ hôn này của anh, lần đầu tiên mà cô và anh hôn nhau, cô nhớ nụ hôn lần trước ở biển, cũng không như nụ hôn này.
-Dương Tử, có cái này cần hỏi cậu.
Cửa phòng nghĩ bị mở ra, Khiết Đạt tay cầm một tập hồ sơ, nhìn thấy cảnh trong phòng lại đứng sựng người, mọi thứ gần như sụp đổ trong giây phút đó.
Hạ Đồng giật mình, vội vội vàng vàng đẩy anh ra, hai má đỏ lựng, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt căng thẳng y như đứa trẻ bị bắt vì ăn vụng.
Dương Tử không biết hận kẻ vừa bước vào bao nhiêu, thiếu gì lúc sao lại vào ngay lúc này, sau này anh nhất định phải dán tờ giấy trước cửa, không phận sự miễn vào.
Dương Tử lấy lại nét mặt như cũ, đứng dậy nhìn Khiết Đạt đang dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn Hạ Đồng. Dương Tử không phải không biết Khiết Đạt yêu cô, Khiết Đạt cũng đã thừa nhận với anh, thế mà anh lại...
Dương Tử ho khan vài tiếng, nói:
-Có chuyện gì cần hỏi tớ?
-Đây là hồ sơ của một học viên mới chuyển gần đây, nhưng tớ hoàn toàn chưa nhận được, hôm qua vô tình nhìn thấy trong sấp tư liệu cá nhận, định hỏi cậu xem cậu có biết hay không?
Khiết Đạt nét mặt có chút phiền muộn, trả lời anh.
Dương Tử cầm lấy tập tư liệu Khiết Đạt đưa, sau đó đôi mày anh tuấn nhíu lại, rồi quay sang nhìn Hạ Đồng.
Dù cúi thấp đầu nhưng cô vẫn cảm nhận có ánh mắt nóng rực nhìn mình, cô khẽ liếm đôi môi, len lén ngước đầu lên, lại nhận được ánh mắt của Dương Tử.
-Tôi chưa hề nhận được.-Dương Tử thôi không nhìn cô nữa, nhìn Khiết Đạt nói
-Thế Lăng Hạo?
-Lăng Hạo sẽ không nhận, bởi vì cậu ta đã muốn đưa ai vào trường chắc chắn sẽ không giấu giếm.
-Vậy thì...
Nói lấp lửng, Khiết Đạt nhìn cô, cả Dương Tử cũng thế, như có điều thắc mắc cần hỏi.
Hạ Đồng không hiểu hai người này nhìn cô để làm gì, nhíu mày nhìn cả hai. Sau một lúc mới can đảm mở miệng hỏi:
-Sao lại nhìn em?
-Em quen Trịnh Bạch Mai???-Dương Tử hỏi cô
-Anh biết Bạch Mai sao? Bạch Mai mới chuyển đến lớp em, là bạn thân của em, hai em rất hợp. Có vấn đề gì sao ạ?-Hạ Đồng thành thật trả lời
-Thế cô ta có nói vì sao đến trường Nhuận Lâm không?-Dương Tử hỏi tiếp
-Bạch Mai nói bạn ấy về đây với ba mẹ mình, công ty ở đây của ba bạn ấy có trục trặc nên cậu ấy về theo. Mà có chuyện gì sao?-Hạ Đồng có chút bất an hỏi anh
-Không có gì, vì cô ta là học sinh mới nên bọn anh phải tìm hiểu trước.-Dương Tử nở nụ cười, để cô không hoài nghi
Mặc dù hai anh nói không sao nhưng cô cũng có điều không yên tâm trong lòng.
Giờ ra về, Hạ Đồng dắt xe đạp ra khỏi bãi xe, vừa đạp được một quãng thì một chiếc BMW chạy ngang cô, cánh cửa chắn gió hai bên bị mở toang, khuôn mặt đẹp đến mê người hiện ra.
Hạ Đồng nhìn Dương Tử ngồi trong xe, nhìn anh như người ngoài hành tinh lạ, có chuyện gì mà anh lại đi theo cô thế?
-Anh định đi đến bao giờ?-Hạ Đồng đã cố không đếm xỉa đến anh, lo chạy về phía trước, thế nhưng anh vẫn cứ chạy xe theo cô
-Anh định hỏi em, anh dẫn em đi ăn kem, có chịu không?
-Không.-Hạ Đồng không cần suy nghĩ
-Có phải em chưa tỉnh táo không? Ngay cả ăn kem cũng từ chối?
-Thế thì sao?
-Rõ ràng em muốn ăn.
-Ai nói.
-Là em giả bộ.
-Không có.
-Thế sao em lại có chút ngập ngừng?
-Chỉ là, phản xạ.
-À, phản xạ của em lạ thế, có phải là khi nghe đến được ăn kem là thế không?
-Anh cũng mặt dày lắm rồi, anh còn đi theo tôi, tôi liền la sàm sỡ biến thái.
-Thế anh cũng la có nữ tặc.
-Anh, mặt đường cũng không dày bằng mặt anh.
-Thế có đi ăn kem không?
-Đi thì đi.
Hạ Đồng phồng mang trợn má chấp nhận, sau đó liếc xéo anh, rồi đạp xe đi.
Dương Tử cười đến nhe răng sau đó đạp ga chạy theo cô.
Cả hai bước vào Cake World liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây, Hạ Đồng sớm đoán trước với vẻ đẹp trời phú của anh làm sao không làm con gái siêu lòng mà ngã về phía anh, trừ phi, con gái đều biến thành con trai.
Hai người ngồi vào một bàn trống, sau đó gọi những thứ cần thiết, Dương Tử chỉ một ly coffee còn Hạ Đồng quyết tâm làm anh phải hao một khoản, biết sẽ không làm anh cháy túi nhưng cũng phải làm.
Cô kêu một ly coffee cappuccino, một ly kem sô-cô-la, một phần bánh macaron, pancake, canmilk, thêm một chiếc bánh pizza, một ly kem đặc biệt, cùng một chén chè khúc bạch.
Cô biết cô ăn nhiều nhưng mà mấy món trên cô không thể một lượt ăn hết sạch, nhưng vẫn gọi, với nguyện vọng, làm anh hao một khoảng tiền, không dám mời cô đi ăn nữa.
-Em rốt cục là heo đầu thai có đúng không?-Dương Tử nhìn những thứ cô gọi nằm gọn trên bàn, nheo mắt hỏi
-Anh nói sao thì vậy đi.-Hạ Đồng không quan tâm múc một muỗng kem bỏ vào miệng
-Hạ Đồng, anh có chuyện muốn nói.-Dương Tử hơi trầm giọng đi
-Có việc gì?
-Hôm nay còn có...
-Đồng Đồng...
Lời Dương Tử chưa dứt liền có giọng nói khác chen vào, muỗng kem Hạ Đồng đang cầm dừng lại trên miệng ly kem, cô khựng người lại, dường như phải trải qua cuộc đấu tranh trong bản thân, mới can đảm ngước đầu lên nhìn người phụ nữ đó.
Bà Khuê đứng trước mặt Hạ Đồng, ánh mắt dạt dào tình mẹ.
Hạ Đồng nhìn bà Khuê, sau đó liếc mắt về phía Đình Hiên đang đứng phía sau, như chợt hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra, Dương Tử đưa cô đến đây là để cô gặp mẹ mình.
Vì sao lại gạt cô? Anh luôn luôn gạt cô? Cô ghét anh...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc