Lí Do Lần Này Làm Tôi Không Thoải MáiHạ Đồng ngẩng đầu đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt nhìn anh, cô chưa đủ thảm hại hay sao mà còn gặp anh vào lúc này chứ? Cô không muốn trước mặt anh mà khóc, trước mặt anh yếu đuối.
Dương Tử nhìn cô sau đó di chuyển tầm mắt xuống chân cô, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại.
-Bị gì vậy?-Dương Tử không nóng không lạnh hỏi
-Không cẩn thận nên... nên té xuống cầu thang.-Hạ Đồng nhỏ giọng đáp
-Đúng là chỉ gây rắc rối.-Dương Tử cau có
Cô cũng đâu muốn, là có người cố ý đẩy cô xuống mà, rõ ràng là có nhưng lại không thấy ai, cô nói chưa chắc anh đã nghe, cô đau lắm rồi còn la cô nữa.
Hạ Đồng cúi đầu nhìn gót giày của mình, khóe mắt vẫn ươn ướt, không thể nhỏ nhẹ một chút hay sao?
Dương Tử chậm rãi tiến về phía cô, vừa đứng cách cô hai bước thì đã có một giọng nói vang lên làm bước chân anh dừng lại.
-Hạ Đồng.
Đột nhiên giữa không trung lại vang lên một giọng nói khác, giọng nói này, hời hợt đến bao nhiêu, lại trầm ấm đến nhường nào.
Hạ Đồng vô thức quay đầu, đã thấy Lăng Hạo đứng trước mặt mình, trên tay anh còn cầm đồ thể dục của mình.
Bộ quần áo thể dục... !??
Lúc nãy, cô quên đem mất.
-Lăng Hạo...-Hạ Đồng gọi tên anh, vết thương ở chân lại không ngừng nhói lên
-Làm sao vậy?
Rõ ràng Lăng Hạo gọi tên cô nhưng ánh mắt lại dừng trên người Dương Tử, đúng năm giây Lăng Hạo mới bước lên gần cô.
-Không cẩn thận nên... té cầu thang.-Hạ Đồng vịn tay vào thành lan can
-Sao lại bất cẩn như thế?-Lăng Hạo nhìn chân cô rướm máu nhíu mày nói
Ít nhất, Lăng Hạo quan tâm cô, tuy lời lẽ mang theo sự khó chịu, cọc cằn hỏi nhưng thật ra cô biết anh đang lo lắng, trách cô quá bất cẩn, dù sao cũng hơn Dương Tử, không bao giờ hỏi cô có đau không, có cần giúp không, anh chỉ nói cô thật rắc rối.
-Anh đưa em đến bệnh viện.-Lăng Hạo tiến lên đứng gần cô trong gang tấc
Hạ Đồng còn định nói mình không sao, chỉ cần vào phòng y tế sức thuốc là xong thì cả người đã nhẹ bẫng, cơ thể bị cánh tay rắn chắn đầy an toàn của Lăng Hạo bế lên.
-Lăng Hạo, bỏ em xuống đi...
Hạ Đồng nhất thời hoảng loạn, ở đây, có rất nhiều người, anh lại bế cô lên, làm sao cô minh bạch bản thân mình với họ rằng mình không mơ tưởng đến anh ấy chứ!??
-Im lặng nếu không anh sẽ nói với bọn họ: Bạn trai bế bạn gái có gì lạ.-Lăng Hạo nói, hoàn toàn chắc nịch không hề đùa giỡn
Hạ Đồng ngậm miệng nhưng vẫn không dám tin những gì mình nghe, nếu không phải vết thương ở chân đang từng đợt kéo cơn đau đến, cô sẽ nghĩ là mình đang mơ.
Lăng Hạo hài lòng với thái đột ngoan ngoãn của cô, ngang nhiên bế cô đi ngang qua Dương Tử.
Nhưng mà, chỉ vừa đi ngang Dương Tử, bàn tay buông thõng của cô, bị một bàn vô cùng lạnh giá, không hề có một độ ấm nào nắm lấy.
Bước chân Lăng Hạo dừng lại, nhưng vẫn bế chặt lấy cô.
-Hội trưởng, chẳng lẽ đưa học viên bị thương đến bệnh viện cũng là sai sao?-Lăng Hạo xoay người nở nụ cười mỉa mai
-Không sai, chỉ là học viên này, là trợ lý của tôi. Trợ lý bị thương, hội trưởng như tôi ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm.-Dương Tử không để ý cười lạnh nhìn Lăng Hạo
-Không cần đích thân hội trưởng ra mặt, bạn của tôi, tôi tự lo được.-Lăng Hạo cười cợt đáp
-Như vậy thì không nên, trợ lý của tôi cứ để tôi lo.-Dương Tử thoang thả đút hai tay vào túi, nhàn nhạt nói
Không Hiểu sao xung quanh dấy lên một luồn gió, vô cùng lạnh giá, cứ như cô đang ở Nam Cực vậy, xung quanh cũng nổi lên không ít tiếng xì xầm.
Đáng tiếc cô lại không có tâm trạng nghe họ nói chuyện nhảm nhí, chỉ biết hai anh, đang không ngừng khiêu khích nhau.
Đúng lúc không khí đang rất nặng nề, lạnh lẽo thì tiếng chuông báo kết thúc giờ giải lao reo lên, cô thầm cảm ơn, cũng nhờ nó, không khí mới bớt căng thẳng.
Xung quanh không vì vậy mà giải tán đi, còn kịch liệt ở lại xem.
Rốt cục một giọng nói uy nghiêm đầy quyền lực vang lên:
-Về lớp hết.
Giọng nói này, phát ra từ Lăng Hạo.
Nhưng mà có nhiều người không chịu về lớp ở lại xem cuộc vui.
-Cút hết cho tôi.-Lăng Hạo mất kiên nhẫn lặp lại, quét ánh mắt lạnh như băng qua đám nam sinh nữ sinh xung quanh
Đương nhiên một điều tất cả sợ hãi giải tán, không còn sót một ai, khắp hành lang trống trơn chỉ còn ba người.
Có ai giải thích đang xảy ra chuyện gì không? Có chiến tranh hay sao vậy? Tại sao lại ra tình trạng này chứ? Cô, nên cười hay nên khóc đây? Cô, may mắn hay xui xẻo vậy?
-Hai cậu lại cãi nhau sao?
Từ xa vang lên một giọng nói, đầy khó chịu.
Hạ Đồng nhìn ba người đang bước lại, trong lòng thầm mừng, đúng là cứu tinh của cô.
-Có phải chưa đủ rắc rối hay không, bây giờ hội trưởng lẫn hội phó lại cãi nhau?-Khiết Đạt cau có nói
-Chỉ một chuyện nhỏ nhặt có cần làm lớn lên không chứ?-Thiên cũng khuyên ngăn
-Nhỏ nhặt? Đúng là nhỏ nhặt nhưng lại có người muốn làm lớn.-Lăng Hạo bỡn cợt nói
-Hừ, là ai gây sự với ai, chắc không cần tôi nói.-Dương Tử hừ nhạt
-Hai cậu tại sao lại phải như thế chứ?-Sa Sa khó chịu nói, đồng thời quét ánh mắt qua Hạ Đồng đang được Lăng Hạo bế
Hạ Đồng cảm thấy thật hối hận, thà cô không được bất kì ai quan tâm còn hơn bây giờ, bàn tay nhỏ nhắn không bị Dương Tử nắm khẽ kéo vạt áo Lăng Hạo.
Lăng Hạo cúi người nhìn cô, lại thấy ánh mắt xin anh thả cô xuống, anh khẽ cười, nụ cười thật sáng lạng, lại ấm áp như những tia nắng sớm mai ngoài trời xanh.
-Nhóc con, đừng quậy, anh sẽ bế em đến bệnh viện.
Lăng Hạo thì thầm vào tai cô, không hề có ý định sẽ thả cô ra.
-Thật là nhàm chán! Các người cứ đứng đó mà nói chuyện, tôi còn phải đưa em ấy đến bệnh viện.-Lăng Hạo khẽ nâng môi mỏng sau đó bế cô bước đi
Bàn tay cô bị Dương Tử nắm, lại bị tách ra, anh cũng không có ý định sẽ níu lại, không hiểu sao, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất hụt hẫng, một nỗi mất mác ùa tới, đến cô cũng không biết bản thân mình mất gì.
Cô cũng không ngoái đầu nhìn bốn người kia, chỉ kịp nghe lời Khiết Đạt trách móc cùng giọng nói lạnh như băng của Dương Tử trả lời trước khi Lăng Hạo bế cô vào thang máy.
-Cậu là hội trưởng sao lại cứ cùng hội phó cãi nhau chứ?
-Có vấn đề gì sao? Chẳng phải ba năm nay vẫn vậy, chỉ là lí do lần này làm tôi không thoải mái.
Lăng Hạo bế cô vào thang máy, không hiểu sao lòng иgự¢ cô như bị rút cạn oxi, иgự¢ phập phồng, một luồn khí lạnh tràn vào Ⱡồ₦g иgự¢, trong đầu vẫn nghĩ đến câu nói của Dương Tử: Lí do lần này làm tôi không thoải mái.
Cũng đúng, hai người cãi nhau lại vì cô, cũng rất vô lí.
-Thả em xuống đi.-Hạ Đồng hơi cựa quậy, muốn đứng xuống
-Có phải giận anh không?-Lăng Hạo không thả cô xuống, ngược lại còn ôm chặt hơn
-Giận? Vì cái gì mà giận?-Hạ Đồng cười nhẹ hỏi anh
Anh tốt với cô như vậy, cô nỡ lòng giận anh sao?
-Không có, em làm sao giận anh.-Hạ Đồng lắc đầu nhỏ
-Nhưng biểu lộ của em không như em nói.-Lăng Hạo chau mày
-Là anh suy nghĩ nhiều thôi, chân em đau thế này thì mặt không nhăn mới là lạ.-Hạ Đồng cười cười nói
-Em biết không, nhiều lúc anh lại rất sợ em cười.-Lăng Hạo khẽ thở dài
-Vì sao?
Cô lại không hiểu, vì sao anh lại sợ cô cười?
-Em quá lương thiện, quá vô ưu vô lo, cho dù có thế nào em cũng có thể mỉm cười nói rằng mình không sao để cho người khác không lo lắng nhưng chính trong lòng em đang rất đau, rất khó chịu. Anh thà những lúc em đau, em khó chịu, em cứ khóc, anh lại thấy nhẹ nhõm.
Lúc ấy cô chỉ có một cảm giác, cảm giác rất hạnh phúc, cảm giác xúc động tột cùng, lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, cứ thế mà chui rúc vào bờ vai anh khóc.
Cô mệt mỏi, rất mệt mỏi, cô thì sai gì? Hết lần này đến lần khác gây sự với cô, cô nhẫn nhịn, xỉa xối mỉa mai cô, cô im lặng, đến khi không nhịn được mới đứng lên chiến đấu lại bị nói ỷ vào người khác, trường quý tộc là một chuỗi con người giả tạo, xoay quanh lớp mặt nạ đẹp đẽ hào nhoáng là bộ mặt xem thường người khác.
Hạ Đồng cứ rúc vào bờ vai Lăng Hạo khóc, nhưng lại không phát ra tiếng, cũng chỉ lẳng lặng rơi nước mắt làm ướt cả bờ vai anh, Lăng Hạo khẽ thờ phào một tay vỗ vỗ bờ vai gầy đang run lên của cô.
Ít nhất cô khóc, anh lại thấy nhẹ lòng!!!
Đến Khi Anh Hiểu Rõ Bản Thân MìnhHạ Đồng khóc một hồi cũng ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ lấm lem nước mắt ngước nhìn Lăng Hạo, cô nở nụ cười thật tươi với anh, nói:
-Bây giờ em lại là Lâm Hạ Đồng vui vẻ rồi!
-Nhóc con, vui buồn thất thường rất dễ bị trầm cảm.-Lăng Hạo cười cười ghẹo cô
-Thật sao? Em không muốn biến thành một cô gái bị trầm cảm đâu a.-Hạ Đồng quýnh qua quýnh quýt
Lăng Hạo phì cười.
-A, anh chọc em.-Hạ Đồng phồng mang trợn má, đánh nhẹ vào vai anh
Lăng Hạo bật cười, đúng lúc thang máy mở cửa, Lăng Hạo mới bế cô ra khỏi thang máy đi một mạch dừng trước chiếc xe thể thao vàng đen.
Anh mở cửa đặt cô vào chiếc ghế phụ bên cạnh ghế lái, sau đó vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.
-Em không muốn vào bệnh viện.-Hạ Đồng gục đầu xuống, hai tay nắm chặt, y như đứa trẻ sợ đến bệnh viện sẽ bị tiêm thuốc
-Vì sao?
-Em ghét mùi của bệnh viện.
-Chỉ đến xem chân em bị làm sao thôi, sẽ nhanh lắm.-Lăng Hạo y như dỗ một đứa trẻ
-Không thích.
-Hay là sau khi xem xong anh dẫn em ăn kem.
-Còn phải ăn bánh macaron, bánh su kem và trà sữa caramen.-Hạ Đồng cười tinh ranh đòi hỏi
-Giỏi lắm nhóc.-anh xoa xoa đầu cô
-Hì hì.
Lăng Hạo nhấn ga chầm chậm chạy đi, một lúc sau anh cho xe dừng trước bệnh viện tư nhân Nhân Vương, Lăng Hạo vẫn bế cô lên đi vào trong, cho đến khi bác sĩ cùng vài y tá xem chân cho cô, cô mới biết đây là bệnh viện thuộc tập đoàn Lăng Vương.
-Tình trạng của tiểu thư cũng không nghiêm trọng, xương không bị gãy hay nứt, chỉ bị sáy chân, cần phải bó bột để chỉnh lại.-bác sĩ nâng nâng chiếc kính, chuyên nghiệp cầm bệnh án nói
-Cần tốn bao nhiêu thời gian để bình phục?-Lăng Hạo hỏi
-Nếu tránh đi lại nhiều và động đến vết thương thì một tuần sẽ hồi phục, còn ngược lại thì khoảng hai tuần.-bác sĩ đáp
-Bây giờ có thể đưa cô ấy đi không?
-Được, còn nữa mỗi ngày phải thay bột tối thiểu hai lần.-bác sĩ đóng bệnh án lại sau đó cùng y tá ra ngoài
-Đi đi, em muốn ăn, em đói bụng.-Hạ Đồng chu mỏ nói
-Em có phải là heo không? Sao anh chỉ nghe em nói ăn không vậy?-Lăng Hạo véo má cô
-Không thích heo. Em không phải heo, em chỉ là một cô gái thích ăn thôi.-Hạ Đồng phản bác
-Được được, em chỉ là một cô gái thích ăn.
-Vậy thì mình đi đi, em muốn ăn lắm rồi.-Hạ Đồng lay lay tay anh
Lăng Hạo quả thật nhiều lúc chịu thua tính trẻ con của cô, không còn cách nào khác phải chiều theo cô, cẩn thận dìu cô ra xe.
Lăng Hạo cho xe dừng trước Cake World, cả hai lên trên tầng hai, ngồi cạnh cửa kính có thể nhìn xuống phía dưới.
Phục vụ nữ rất lễ phép đặt hai chiếc menu xuống bàn, lâu lâu lén lút liếc nhìn Lăng Hạo.
-Một coffee.-Lăng Hạo nói
-Em ăn gì kêu đi.-Lăng Hạo nhìn cô nhấp môi một ít nước lọc
-Một phần kem sô-cô-la, một phần bánh macaron, bánh su kem và trà sữa caramen.-Hạ Đồng nói xong đóng menu lại mỉm cười đưa cho phục vụ
-Vâng, chúng tôi sẽ mang lên ngay.
Phục vụ bưng những thứ cô gọi lên, sau khi đặt lên bàn nữ phục vụ không đi vội. Thấy phục vụ như có chuyện muốn nói, Lăng Hạo lên tiếng:
-Còn việc gì nữa sao?
-À không có, chỉ là tôi muốn hỏi tiểu thư đây có muốn tôi chuẩn bị bánh sinh nhật như lần trước không?-phục vụ nói
Hạ Đồng đang ăn bánh macaron cũng suýt bị sặc, sao phục vụ ở đây nhớ lâu quá vậy?
Hạ Đồng nhanh chóng nhận thấy ánh mắt bất thường của Lăng Hạo nhìn mình.
-Cái đó không cần đâu.-Hạ Đồng vội xua tay
Phục vụ gập người xuống sau đó bước đi.
Hạ Đồng thấy Lăng Hạo cứ nhìn mình hoài, khó khăn nuốt miếng macaron vào miệng.
-Lần trước em ở đây ăn sinh nhật sao?-Lăng Hạo tay khuấy đều ly coffee hỏi
-Cũng lâu lắm rồi.-Hạ Đồng bâng quơ nói
Lúc cô ăn sinh nhật cùng Dương Tử cũng chỉ mới hai ba ngày trước.
-À...
Rõ ràng từ à phát ra từ cổ họng anh lại kéo dài đến thế.
-Anh ăn đi.
Hạ Đồng nhanh chóng đánh trống lảng múc một muỗng kem sô-cô-la to đùng đưa đến trước mặt anh.
Lăng Hạo đôi khi cũng phải khâm phục sự đánh trống lãng của cô, cô không có ý định nói anh cũng không ép tới, há miệng ăn muỗng kem của cô.
-Lăng Hạo, anh có thể giải thích cho em câu này không?-Hạ Đồng đưa muỗng kem trở lại ly kem, tự múc kem cho mình
-Em nói đi.
-I was a hen stupid, I was always annoying, so people say me is hens.-Hạ Đồng lặp lại câu Dương Tử nói
-Tôi là một con gà ngốc nghếch, tôi đã luôn gây phiền phức, vì vậy mọi người gọi tôi là con gà mái.-Lăng Hạo không nhanh không chậm nói
Hạ Đồng nghe anh nói xong thật muốn mắng vào mặt Dương Tử cho hả giận. Nếu cô tốt tiếng anh nhất định cô sẽ nói một câu "Heo đực phụ tình, không tim không máu không nước mắt."
-Còn câu của anh?-Hạ Đồng hỏi tiếp
-Anh tưởng em biết chứ?-Lăng Hạo cầm ly coffee uống một ngụm
-À, cái đó, cái đó...
Hạ Đồng gãi gãi đầu, sao anh đề cao cô quá vậy? Nếu câu đó cô biết đã không cần ngồi trong phòng Dương Tử dịch cả đêm rốt cục cũng biết câu cuối cùng.
-Em không biết sao?
Hạ Đồng cúi đầu gật nhẹ, sau đó uống một ngụm trà sữa caramen.
-If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.
-Có thể dịch ra không?-Hạ Đồng nâng đầu nhìn anh
-Anh đã nói rồi, em hiểu như vậy thôi.
-Hả!? Vậy em kêu anh nói làm gì chứ?-H5a Đồng nói nhỏ, sau đó cầm bánh su kem lên bỏ vào miệng
-Đến khi nào anh có thể hiểu rõ bản thân mình thì anh sẽ nói cho em biết.-Lăng Hạo cười dịu dàng
-Em chỉ nói vậy thôi.-Hạ Đồng xua xua tay
Lời nói của anh quá cao siêu, ẩn ý trong đó, người ngu dốt như cô có nghe cũng không hiểu, vẫn là để anh từ từ giải thích đi.
Lăng Hạo cũng không nói gì thêm, chăm chú quan sát cô, ý cười trong đôi mắt không hề che đậy.