Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 46

Tác giả: Du Huyễn

Cái ૮ɦếƭ Của Ân Di (1)
"Nếu như nói ông trời cho hai chúng ta gặp nhau, nói chúng ta có duyên phận, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, cho đến khi em không cần bàn tay này của anh, anh sẽ buông, trả em về tự do."
...
Ánh mắt Dương Tử vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo, bình thản đi ngang qua cả hai, dừng trước một tủ đồ lấy quần áo thể dục của mình ra.
Hạ Đồng vẫn lấy tấm lưng cao lớn của Lăng Hạo che mặt mình, sao cô luôn gặp những tình trạng khổ sở như thế này chứ? Chuyện này mà để mọi người trong trường biết, chắc chắn cô sẽ trở thành mục tiêu ám sát của tất cả nữ sinh trong trường cho xem.
-Hai người rốt cục đang làm gì trong này?-Khiết Đạt chau mày hỏi
-Không làm gì cả.-Lăng Hạo nhún vai đáp
-Tại sao Hạ Đồng lại mặc đồ thể dục của cậu?-Thiên cũng không khỏi thắc mắc
-Đồ em ấy dơ, mình cho mượn.-Lăng Hạo vẫn thản nhiên đáp, y như không có chuyện gì
Hai người không nói gì thêm chỉ dán mắt vào Hạ Đồng đang đứng núp sau lưng Lăng Hạo, trong ánh mắt hiện lên tia khó chịu.
Hạ Đồng tay nắm chặt áo Lăng Hạo, cô cần ra khỏi đây ngay, ngay lặp tức, cho dù thế nào đi nữa, ở đây thêm, cô sẽ không sao chịu nổi nữa.
Lăng Hạo nghiêng đầu ra sau nhìn cô, khóe môi hiện lên một đường đẹp tuyệt mĩ, không nói gì vòng tay ra sau ôm cô, để đầu cô dựa vào lòng иgự¢ mình.
Hạ Đồng bất ngờ trước hành động của anh, nhưng vẫn dán mặt vào bờ иgự¢ rắn chắc của anh, mặt cô đã đỏ như quả gắt, thiếu điều cái mặt cũng muốn mất.
Lăng Hạo ngang nhiên dẫn cô đi qua mọi lời bàn tán của đám nam sinh, chỉ là đang đi đến cửa liền bị giọng nói lạnh băng làm dừng chân lại:
-Tiết thể dục không phải là tiết tự học, không phải cho cậu muốn học là học, không học là không học.
Giọng nói này, lạnh như băng ở Nam Cực, cảm xúc cũng không có đan xen vào, và tất nhiên là phát ra từ miệng của Dương Tử.
Dương Tử cầm bộ đồ thể dục trên tay, quay người nhìn ra phía cửa.
-Làm sao bây giờ, tôi lại rất kém thể dục, vào học cũng vô ích thôi, không bằng không học thì tốt hơn.-Lăng Hạo vẫn đứng yên không quay lại nhìn Dương Tử, tay vẫn giữ chặt cô
-Đừng nghĩ là hội phó, tôi không dám làm gì cậu.-Dương Tử khẽ nhếch môi
-Hội trưởng đương nhiên có thể làm gì tôi, chỉ là có phạm lỗi hay không lại là chuyện của tôi, sợ đến lúc đó không có gì để cậu xử lý tôi. À, chuyện ngày hôm nay, mong là mọi người sẽ giữ bí mật.
Lăng Hạo nói xong liền dẫn Hạ Đồng đi theo, khóe môi là nụ cười nửa miệng.
Dương Tử vẫn không nói gì, chỉ đứng nhìn hai người đi dần khuất sau cánh cửa, khuôn mặt vẫn như cũ.
...
Lăng Hạo vẫn ôm chặt Hạ Đồng, còn Hạ Đồng không dám ló mặt mình ra, cho đến khi bước chân Lăng Hạo dừng lại, đứng chừng ba phút Hạ Đồng mới tò mò hí một mắt ra xem, sau đó đứng thẳng người dậy.
Trước mắt cô là một chiếc xe môtô phân khối lớn màu đỏ, kiểu mới nhất, thiết kế mẫu mã hiện đại modern, xe bóng loáng cô có thể nhìn rõ mặt mình.
-Không phải xuống phòng nhạc sao? Sao lại... ???-Hạ Đồng nhìn anh
-Anh đổi ý rồi.-Lăng Hạo buông tay đang ôm cô ra, đút hai tay vào túi quần
-Nhưng... nhưng còn tiết học...
-Ai dám làm gì em, anh chịu hết.-Lăng Hạo cao giọng
Hạ Đồng liếc nhìn anh rồi nhìn chiếc xe, lần trước cô đi cùng anh, vận tốc chạy của anh cũng khá chậm cô có phần yên tâm, chỉ là, cô không dám ngồi lần hai.
-Hạ Đồng.
Lăng Hạo gọi tên cô, Hạ Đồng ngước lên liền thấy anh quăng chiếc nón bảo hiểm cho mình, cũng may cô bắt kịp nếu không cô đã sớm "ăn" nguyên cái nón rồi.
Lúc nãy là bộ đồ thể dục bây giờ là chiếc nón bảo hiểm, định ám sát cô sao?
-Lên xe đi.
Lăng Hạo cũng đã đội nón ngồi lên xe, chỉ chờ cô ngồi phía sau thôi.
-Cái đó...
Hạ Đồng lưỡng lự không thôi, sau cùng cũng đội nón lên ngồi phía sau anh.
Lăng Hạo lên tay ga, sau đó chạy đi, Hạ Đồng còn chưa kịp định thần anh đã chạy đi, làm cô phải ôm eo anh để không ngã.
Vận tốc lần này, nhanh hơn lần trước nhiều!!!
Chạy ra đến cửa trường cửa liền tự động mở ra, Lăng Hạo như lái máy bay phóng ra ngoài.
Tim Hạ Đồng bị anh làm đập thình thịch, cái mạng nhỏ cũng bị dọa ૮ɦếƭ khi*p!!!
-Lăng Hạo... giảm.... giảm ga lại đi...-Hạ Đồng ngồi phía sau bị tiếng gió lấn áp, phải hét lớn lên
Lăng Hạo nghe tiếng cô rất nhỏ nhưng cũng thấy năm phần là sợ sệt, không những không giảm ga, còn tăng tốc.
Hạ Đồng ôm chặt thắt lưng anh, lần trước cũng không chạy nhanh như bây giờ, anh chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Cái mạng nhỏ của cô không chịu nổi đâu!
Lăng Hạo chạy vào cao tốc, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy gấp hai lần, Hạ Đồng sợ muốn đứng tim, lần trước đi công viên giải trí Thanh Thanh thôi cô đã muốn xỉu, bây giờ lại ngồi trên chiếc môtô phân khối lớn, lại chạy trên đường cao tốc, cô chịu không nổi mà!
-Chạy chậm lại đi... Lăng Hạo... chậm lại...
Gió cứ tạt thẳng vào mặt cô đau buốt, tiếng gió hòa cùng tiếng xe vang lên ù ù, áp chế cả giọng nói của cô.
Hạ Đồng la muốn rát cổ họng nhưng vẫn vô ích, đành chịu trần, mặt áp sát lưng anh, mắt chỉ mở hi hí, hai tay vòng ra trước ôm chặt anh để khỏi bị ngã.
Lăng Hạo khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ, lại rất khó nắm bắt tâm tư của anh.
...
"Nếu như nói ông trời cho hai chúng ta gặp nhau, nói chúng ta có duyên phận, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, cho đến khi em không cần bàn tay này của anh, anh sẽ buông ra, trả em về tự do."
...
Lăng Hạo cho xe dừng ở một bãi biển, tiếng gió mát lạnh lùa vào mái tóc đen nhánh của cô, từng cơn gió mang theo vị mần mặn của biển, một cảm giác thoải mái, lại làm cho con người ta cảm thấy như được tự do.
Hạ Đồng đứng trên bờ cát, từng cơn sóng tạt nước biển vào, tràn lên bàn chân nhỏ bé của cô, hai chân cô đi trần, cảm nhận như biển đang nói chuyện, đang chạm vào mình.
Hạ Đồng hít thở bầu không khí trong lành, khẽ nhắm mắt tận thưởng sự tươi mát của biển, cẩn thận lắng nghe tiếng gió biển, tiếng sóng biển, như hòa mình vào dòng biển xanh mướt kia.
Lăng Hạo hai tay đút vào túi quần, đứng phía sau nhìn cô, vô tri vô giác mỉm cười.
Cô, rất có nhiều điểm giống cô ấy, đôi khi, anh lại nhầm lẫn cô ấy đang đứng trước mặt mình.
Lăng Hạo chậm rãi đi đến gần cô, mái tóc dài của cô bay lòa xòa chạm vào cánh mũi anh, tỏa mùi hương thơm ngát, lại mềm mại đến nhường nào.
Ánh mắt anh, đột nhiên trìu mến đến nhu tình, nhìn cô gái trước mặt, sau đó nhẹ cất giọng:
-Thích không?
Hạ Đồng hơi giật mình, mở mắt ra quay người nhìn anh, cười nhẹ nói:
-Thích, em rất thích.
-Em có biết không? Cho dù trải qua bao nhiêu năm, cho dù con người ta có thay đổi đến cỡ nào, biển vẫn như vậy, vẫn hiền hòa, vẫn đứng đây đợi chúng ta, biển không bao giờ thay đổi.-Lăng Hạo trầm ấm nói
Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh, lời nói chứa bao nhiêu cảm xúc, chứa bao nhiêu tình cảm, lại nhẹ nhàng ấm áp như thế.
-Giống như, anh chờ chị Ân Di !??-Hạ Đồng phải thu hết can đảm mới dám nói câu này
Lăng Hạo hơi khựng người khi cô hỏi mình như thế, sau đó liền lấy lại nét bình thản ban đầu, quay qua nhìn cô, trầm giọng nói:
-Anh căn bản không thể chờ cô ấy quay lại.
Lời nói của anh mang theo sự bất lực, sự mất mác, sự đau thương.
Hạ Đồng biết anh đang rất đau khổ, cả anh lẫn Dương Tử, cả hai cũng không ai muốn thế sự như ngày hôm nay, chỉ là cô không hiểu, vì sao chị ấy lại ૮ɦếƭ?
-Em biết không? Anh thích biển, nhưng chính biển ςướק lấy người con gái anh yêu.-Lăng Hạo bất lực nói
Hạ Đồng ngạc nhiên khi anh nói ra câu đó, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, trong lòng, cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cái ૮ɦếƭ của chị ấy.
-Không lẽ... !??-lời nói Hạ Đồng lấp lửng không dám nói tiếp
-Ân Di ૮ɦếƭ, do đi ca nô ra biển, ca nô lại bị hỏng nên chìm, đến khi bọn anh biết thì đã không tìm thấy Ân Di. Ai cũng nói rằng cô ấy đã ૮ɦếƭ, nhưng chính anh và Dương Tử vẫn không tin, bọn anh tìm cô ấy suốt một năm, lấy về lại là sự thất vọng, Ân Di, đã thực sự ૮ɦếƭ rồi.
Lăng Hạo nói, nỗi buồn man mát ẩn trong đôi mắt đẹp tuyệt kia, lại ưu thương đến chừng nào.
You Do Not Want That.
Hạ Đồng nhìn anh buồn bản thân cũng không vui vẻ được, thì ra Ân Di ૮ɦếƭ là do tai nạn đi ca nô ra biển.
-Nhưng... vì sao hai anh lại để chị ấy đi một mình?-Hạ Đồng khó hiểu nói
-Hôm đó, là sinh nhật Dương Tử.-Lăng Hạo trầm trầm đáp
Hạ Đồng tròn mắt, miệng không nói ra câu gì nữa, chị Ân Di mất vào ngày sinh nhật của Dương Tử, khó trách, khó trách anh lại như bây giờ.
-Nếu không phải hôm đó Dương Tử cãi nhau với Ân Di, không chịu tin tưởng cô ấy thì Ân Di đã không đi ca nô ra biển một mình.
Hạ Đồng không khó nhận ra sự căm hận trong lời nói của anh, bản thân cô cũng đang bất ngờ trước mọi thứ, chỉ có thể đứng yên nghe anh nói.
-Cô ấy là một cô gái tốt, đáng lẽ phải nhận được hạnh phúc, vậy mà lại để cô ấy ra đi, cô ấy còn quá trẻ, còn một quãng đường dài, anh còn muốn bảo vệ cô ấy nhưng mà lại không thể.
Hạ Đồng cảm nhận bản thân vừa uống phải một ly rượu chát, rất chát, không có chút vị ngọt nào, bản thân lại ghen tị với Ân Di, cô ấy quá hạnh phúc khi được hai anh quan tâm đến thế, Lâm Hạ Đồng cô cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
-Em nghĩ Dương Tử rất đáng thương đúng không?
Hạ Đồng không hiểu rõ ý tứ của anh, chỉ thành thật với mình nhẹ gật đầu.
Cô chỉ biết, Lăng Hạo đau lòng bao nhiêu lần thì Dương Tử sẽ đau lòng bấy nhiêu lần.
-Vậy thì anh có đáng thương không, hay là anh đáng bị khinh bỉ, khi yêu người con gái của bạn mình?-Lăng Hạo như tự cười giễu mình
-Không phải, em không phải có ý như vậy.-Hạ Đồng sửng sốt vội vàng giải thích
-Hạ Đồng, em không cần giải thích, trong mắt anh, anh căn bản không xem trọng người ta nghĩ về anh như thế nào, có xem thường anh ra sao? Nhưng mà anh không chịu được khi em cũng xem thường anh, vì thế, em đừng giải thích, em càng giải thích, anh lại càng cho rằng em khinh bỉ anh.
-Lăng Hạo, anh đừng suy nghĩ như thế, em không hề xem thường anh, em, em chẳng qua không biết giải thích thế nào cho anh hiểu, em, đáng lẽ em nên nói em rất tôn trọng anh, rất ngưỡng mộ anh, nhưng em... em...
Hạ Đồng thật muốn nhảy xuống biển cho rồi, hôm nay sao cô ăn nói lắp ba lắp bắp lời nói chẳng ra gì cả vậy, cô chỉ qua muốn an ủi anh, sao lại thành ra làm anh hiểu nhầm cô chứ?
Lăng Hạo vươn tay ra xoa nhẹ đầu cô, bàn tay anh mềm mại, ấm áp đến nhường nào. Ánh mắt anh rất dịu dàng, rất dịu dàng chất chứa toàn bộ cảm xúc, lại nhu tình không thôi.
- If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.-Lăng Hạo ánh mắt đầy nhu tình xoa đầu cô, cửa miệng phát ra một đoạn tiếng Anh
(Dịch: Nếu có thể, anh sẽ xem em là cô ấy, từ chút từ chút một yêu em, đem mọi hạnh phúc cho em, làm em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Đáng tiếc, em không muốn điều đó.)
Hạ Đồng khó hiểu nhìn anh, biết thế cô chịu học tốt môn tiếng Anh cho rồi, bây giờ đã không khỏi đứng đực ra vì không hiểu anh nói gì.
Nhất định sau khi về nhà Chính, cô lập tức học tiếng Anh!
...
Đúng bảy giờ tối, Lăng hạo đưa cô trở về nhà Chính, Hạ Đồng tháo nón bảo hiểm trả cho anh, khuôn mặt nhỏ vui vẻ nói:
-Ngày mai em sẽ đem trả anh bộ đồ thể dục, cảm ơn anh vì ngày hôm nay!
-Anh phải cảm ơn em thì hơn.-Lăng Hạo ôn hòa nói
-Thấy anh không sao em cũng an tâm, sau khi về nhà phải ăn cơm sau đó tắm rửa rồi leo lên giường ngủ đến sáng, đừng thức khuya.-Hạ Đồng chua đáo căn dặn anh
-Em cứ như vợ anh vậy.
-Em không có phúc đó đâu a, em càng không muốn trở thành mục tiêu đánh ghen.-Hạ Đồng trêu chọc
-Nhóc con, chỉ giỏi trả treo.-Lăng Hạo vươn tay véo véo má cô
Hạ Đồng cười hì hì, nhìn Lăng Hạo chạy xe đi xa dần, đến khi chiếc xe lao vào màn đêm như tan vào trong bóng đêm, cô mới thôi không nhìn quay người vào trong nhà Chính.
Hạ Đồng vừa vào đến nhà liền nhận ánh mắt khác thường của bà quản gia và chị Ly. Cô nhìn bảng thân mình, sao cô quên mất mình đang mặc đồ thể dục của Lăng Hạo chứ?
-Sao giờ này mới về?-bà quản gia cau có hỏi
-Dạ cháu... cháu đi với bạn.-Hạ Đồng lí nhí nói
-Càng ngày càng không biết phép tắc.-bà quản gia chắp tay sau lưng nghiêm nghị nói
-Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.-Hạ Đồng cúi người
-Hừ, sớm muộn cũng đi thôi, cứ ung dung đi.-quản gia hừ nhạt một tiếng sau đó quay người bỏ đi
Hạ Đồng luộm thuộm đi đến đứng cạnh chị Ly, khẽ thở dài, bà quản gia không thích cô đến thế sao?
-Hạ Đồng em kiếm đâu ra bộ đồ này vậy?-chị Ly buồn cười nói
-Em mượn của bạn.-Hạ Đồng đáp
-Bạn em chắc cũng lớn lắm nhỉ?
-Bạn ấy hơi mập, với lại lớn hơn em nhiều nên mới...-Hạ Đồng gãi đầu nói
Cô không gan nói đây là đồ của nam đâu, nếu không lời ra tiếng vào người chịu thiệt cũng là cô thôi.
Hạ Đồng sực nhớ liền hỏi chị Ly câu tiềng anh Lăng Hạo vừa nói, tuy cô không giỏi lắm nhưng cô cũng nhớ mài mại, đọc được chút chút cũng dễ hiểu.
Rốt cục chị Ly nói một câu:
-Em nãy giờ đang nói tiếng anh sao? Em nói hay thật đó.
Hạ Đồng nghe xong thật muốn đập đầu vào tường cho rồi.
-Chị không biết tiếng anh sao?
-Phải. Thiếu gia nhỏ rất giỏi tiếng nước ngoài hay là em thử hỏi thiếu gia xem.
Không ngờ chị Ly lại đáp một câu xanh rờn, lúc nãy cô phải cố gắng lắm mời nói sơ sơ câu Lăng Hạo nói với mình vậy mà chị Ly không biết tiếng anh còn kêu cô nói nghe thử, Hạ Đồng không nói gì thêm quay người bỏ đi, vừa vặn đi lên cầu thang, Dương Tử từ trên đi xuống.
-Xin... xin chào.-Hạ Đồng giơ giơ một tay lên, do tay áo quá dài cô phải kéo tay áo lên giơ lại trước mặt anh
Dương Tử nhìn cô một lượt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì bước qua người cô.
-Khoan, khoan đã.-Hạ Đồng cầm lấy tay áo anh, níu lại
Dương Tử chau mày quay người lại nhìn cô, ánh mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm tay áo mình.
Hạ Đồng vội vã buông tay ra, nhìn anh chớp mắt.
Dương Tử không nói gì chờ cô nói trước.
-Có thể, có thể giải thích giùm tôi câu này không?-Hạ Đồng liếm liếm môi
-Nói.-Dương Tử nhàn nhạt nói
Hạ Đồng lặp lại câu Lăng Hạo nói, tuy không chính xác nhưng cũng đúng được nửa phần.
-If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.
Dương Tử nghe cô nói xong, nói một đoạn tiếng anh, nhíu mày nhìn cô.
-Phải rồi, là câu đó.-Hạ Đồng cười nói
-Hỏi làm gì? Là ai nói?-Dương Tử tuy lạnh lẽo nói nhưng đôi mày anh tuấn chau lại
-Là, là, là tôi đọc được trong một cuốn tiểu thuyết nhưng tôi không hiểu nghĩa nên hỏi anh.-Hạ Đồng lấp liếm nói
Cô làm gì to gan đến mức nói là Lăng Hạo nói với cô chứ?
-Sao không tra từ điển?
-Tôi vốn dốt tiếng anh mà, tôi sợ từ điển biết tôi chứ tôi không biết từ điển.-Hạ Đồng tròn mắt nói
-Cũng đúng làm bài kiểm tra Văn chỉ có ba mươi lăm điểm thì tiếng anh không dưới hai mươi.-Dương Tử khẽ nhếch môi
-Anh... tôi biết tôi học tệ nhưng anh có thể giữ cho tôi một tí sĩ diện hay không?
-Cô còn câu nào ít vô liêm sĩ hơn nữa hay không?-Dương Tử dùng ánh mắt lạnh lẽo như thường
-Cái gì chứ, tôi nói thật mà, tôi dù sao cũng là con gái, anh không thể giữ sĩ diện cho tôi hay sao? Cứ nói tôi học tệ, nói tôi là gà mái.-Hạ Đồng bất mãn nói
-Được thôi, muốn biết nghĩa câu đó chứ gì.-Dương Tử đút hai tay vào túi quần
-Phải.
-Một lát vào phòng tôi, tôi giải thích cho cô.
Dương Tử nói xong rồi xoay người đi xuống phòng bếp.
Hạ Đồng đứng ngơ ngác ra, cô cứ tưởng anh sẽ chỉ tay vào cô và nói rằng: "Con gà mái ngu dốt như cô đúng là vô tích sự, lắm chuyện, tự đi mà tra từ điển." ít nhất là thế, vậy mà anh chỉ kêu cô lát lên phòng anh, anh sẽ giải nghĩa cho cô, bảo đảm tối nay mưa lớn!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc