Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 42

Tác giả: Du Huyễn

Tiệc Sinh Nhật Nhỏ
Hạ Đồng lên chiếc BMW đen ngồi vào ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn việc đầu tiên cô làm chính là tháo đôi giày cao gót ra.
Dương Tử ngồi bên ghế lái nhíu mày nhìn cô, sau một lúc mới mở miệng:
-Cô có phải là con gái hay không?
-Anh nói cái gì? Anh thử mang đi rồi biết đau chân thế nào?-Hạ Đồng bĩu môi nói
-Tôi là con trai.-Dương Tử đa phần là lạnh không hề có chút độ ấm nào
-Anh nói tôi có phải con gái không, vậy anh thử mang giày cao gót vào sẽ biết đau chân thế nào?-Hạ Đồng chớp mắt nhìn anh
-Tôi là con trai.-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ lặp lại
-Tôi biết, chỉ là anh thử mang vào sẽ biết đau chân ngay thôi.-Hạ Đồng vẫn không hiểu ý anh, chỉ nói theo ý mình
-Tôi là con trai.-quả thật Dương Tử bị cô chọc mặt mày cũng đen lại, nhiệt độ bên trong xe lạnh gấp bội phần bên ngoài
-Nhưng ý tôi...
-Cô thử nói câu đó xem, tôi lặp tức cho cô xuống xe.-Dương Tử lạnh lẽo nhìn cô, con ngươi đen láy như bắn ra băng lạnh
-Tôi chỉ ví dụ thôi mà.-Hạ Đồng chu mỏ xụ mặt xuống
-Không được ví dụ.-Dương Tử lạnh mặt nói
-Ờ.
Hạ Đồng ờ một tiếng, cô nói sai gì chứ? Rõ ràng cô đang giúp anh hiểu ra, cô mang giày cao gót đau chân thế nào mà, sao lại mắng cô chứ?
Dương Tử khởi động máy chạy đi, bầu không khí trong xe im lặng, u ám đến đáng sợ, Hạ Đồng cảm thấy vô cùng áp lực, vô cùng áp lực!!!
Cho đến khi Hạ Đồng nhìn phía trước thấy có một cửa hàng, hơi liếc qua nhìn anh, sau một lúc suy nghĩ mới nhỏ giọng lên tiếng:
-Dừng xe lại được không?
-Lại sao nữa?-Dương Tử nhíu mày nhìn cô
-Anh dừng lại đi.-Hạ Đồng chớp chớp mi mắt nói
Dương Tử không nói gì dừng xe lại theo ý cô, Hạ Đồng tháo dây an toàn xuống xe, băng qua đường, đi vào cửa hàng bánh kem Cake World.
Dương Tử ngồi trong xe chốc chốc nhìn sang cửa hàng Cake World bên đường, nãy giờ cô đã vào mười phút rồi, tại sao vẫn chưa ra?
Cho đến khi điện thoại anh reo lên một hồi chuông dễ nghe, Dương Tử lấy máy ra, mắt hơi nheo lại, trượt tay lên màn hình sau đó đưa sát tai, mắt nhìn sang cửa hàng Cake World.
Dương Tử đã bắt máy nhưng không lên tiếng, chờ người đầu dây bên kia nói trước.
Rốt cục người đầu dây bên kia cũng mở lời trước:
[...Dương Tử, anh có thể vào đây một lát không?...]-Hạ Đồng đầu dây bên kia hỏi
-Có việc gì?-Dướng Tử không nóng không lạnh lên tiếng
[...Không có gì to tát cả, chỉ là tôi có một thứ cho anh thôi...]-Hạ Đồng giọng nói cực nhẹ nhàng
-Lại bày trò gì nữa đây?-Dương Tử hơi nhíu mày
[...Anh vào sẽ biết thôi, anh mau vào đi...]-Hạ Đồng nói xong câu đó thì cúp máy
Dương Tử cất điện thoại vào túi quần, ánh mắt đen nhìn Cake World, con gà mái này lại bày trò gì nữa đây?
Dương Tử ngồi trên xe một lúc cũng mở cửa đi xuống, băng qua đường một cách dễ dàng.
Hạ Đồng đứng bên trong Cake World nhìn ra bên ngoài thông qua lớp cửa kính trong suốt, thấy hình dáng cao lớn của Dương Tử, đôi môi nhỏ hằn lên nụ cười.
Hôm nay, cô sẽ cho anh biết thế nào là một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa của nó.
Dương Tử vừa mở cửa ra liền có dây kim tuyến bắn ra về phía anh.
Dương Tử cau mày lại, nhìn cô đang đứng đối diện mình, rồi nhìn nữ nhân viên phục vụ vừa bắn dây kim tuyến vào người mình.
Khuôn mặt vẫn như cũ, ánh mắt dán lên người cô, không hề di chuyển.
-Anh mau ngồi xuống đây đi.-Hạ Đồng chớp mắt nhẹ chỉ vào chiếc bàn tròn cạnh cửa kính
Dương Tử vẫn không nói gì chỉ đi đến ngồi vào chiếc bàn cô chỉ.
Hạ Đồng mỉm cười, sau đó lấy chiếc nón sinh nhật hình chóp đều màu hồng ra đội lên, trang trí dòng chữ Happy Birthday.
Dương Tử loáng thoáng hiểu chuyện.
"...Happy birthday to you ! happy birthday to you!
happy birthday..happy birthday..happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday.. happy birthday.. happy birthday to you!..."
Hai nhân viên phục vụ nữ đẩy một xe bánh kem ra, hát khúc hát mừng sinh nhật.
Hai nhân viên đặt chiếc bánh kem xuống bàn, sau đó hơi gập người bỏ vào trong.
Dương Tử nhìn chiếc bánh kem, chiếc bánh hình tròn, không lớn lắm, chiếc bánh được vẽ thành một khuôn mặt, lại rất ngộ nghĩnh.
{ Hình ảnh minh họa, tg hết cách miêu tả rồi hihi (-_-)/ )
Hạ Đồng vui vẻ cười híp mắt lại, sau đó đứng nhẹ người lên, nhìn anh cười tươi, sau đó hát:
"... Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới an lành
Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới trọn niềm vui
Tiếng cười ngất ngây niềm vui sướng đang đong đầy
Mừng một tuổi mới chan hòa tuyệt vời với lời ca
Happy birthday to you Happy birthday to you
Hát mừng khúc ca lời chúc phúc luôn đậm đà
Mừng một tuổi mới không cay đắng, không ưu phiền
Ngày mai tươi sáng,tình dâng lai láng như nắng mai mùa xuân
Happy birthday to you Happy birthday to you
Hát mừng khúc ca một tuổi mới bao ngọc ngà
Nào bạn cùng hát với tôi khúc ca vui.
Chúc mừng sinh nhật Happy birthday to you
Nào cùng thổi nến đi bạn ơi
Nguyện cầu cho tương lai mãi rạng ngời
Nguyện cầu cho hạnh phúc mãi đẹp tươi
Hôm nay và mai sau luôn sáng ngời... " [ Bài: Chúc mừng sinh nhật ]
Hạ Đồng hát xong liền vỗ tay, nhìn anh vẫn không thôi cười, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ dưới ánh đèn.
Dương Tử hơi cong môi, nhưng lại không nói gì, nhìn cô hát xong mới mở miệng:
-Cái gì đây?
Thật ra anh định nói "Vì sao làm cho tôi bữa tiệc sinh nhật này?" nhưng khi nói lại là ba chữ kia.
-Tiệc sinh nhật cho anh.-Hạ Đồng vui vẻ đáp, ngồi xuống đối diện anh
-Vì sao?
-Bởi vì thích.
Thật ra cách trả lời này cô học hỏi từ anh cả thôi.
-Không sao, tôi cho cô ăn sinh nhật với riêng tôi.-Dương Tử cong môi mỏng nói
Hạ Đồng thật muốn hộc máu với anh, cái gì chứ? Cho phép cô ăn riêng với anh, thế giới này sao lại có một tên vừa biến thái, vừa tự tin như tên heo đực này nhỉ?
-Mau thổi nến, cầu nguyện đi..-Hạ Đồng nhanh chóng lấy lại nụ cười, không sao, hôm nay sinh nhật anh, cô không làm anh mất vui vậy.
-Không.-Dương Tử lạnh lẽo phun ra một từ
-Sao chứ?-Hạ Đồng không hiểu, sinh nhật ai cũng thổi nến cầu nguyện điều mình muốn, tại sao anh không cầu nguyện chứ?
-Không nghe rõ sao?
-Không, ý tôi, tại sao anh không cầu nguyện?-Hạ Đồng nghiêng đầu hỏi
Dương Tử hơi im lặng, đến một lúc mới trầm giọng nói:
-Bởi vì, không còn gì để tôi muốn có.
-Wow, hâm mộ anh nha, nếu là tôi, tôi chắc chắn cầu nguyện thứ tôi muốn ngay, có khi cả trăm cái, anh không có thật đáng khâm phục. Mà cũng đúng, anh như vậy, còn cần gì chứ.
Hạ Đồng tròn mắt nói, người nhoài về phía trước, hai tay chắp trước mặt, vẻ mặt đầy hâm mộ.
-Dẹp đi.-Dương Tử cau có vươn một bàn tay ra, một ngón tay chĩa vào trán cô, đẩy cô
-Nói sao chứ anh cũng phải cầu nguyện, sinh nhật ai cũng có một lần một năm thôi, anh không cầu nguyện thì đáng tiếc lắm.
Hạ Đồng cười tít mắt, cô nghe người làm ở nhà Chính nói sinh nhật anh luôn buồn, cho nên cô mới hi sinh túi tiền này làm cho anh một buổi tiệc sinh nhật nhỏ, anh không biết điều, cô lặp tức ụp mặt anh xuống bánh kem.
Tỏ Tình Với Dương Tử
"Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em."
Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.
...
Dương Tử không nói gì thêm, im lặng nhìn chiếc bánh kem trên bàn, bản thân anh đã mất đi hai thứ quan trọng, anh còn gì để cầu mong có gì nữa chứ?
-Mau lên đi.-Hạ Đồng giục
Dương Tử cũng có lòng tốt toại nguyện cho cô, ánh mắt đen cuối cùng cũng nhẹ khép lại.
Hạ Đồng thấy anh cuối cùng cũng cầu nguyện, vui vẻ hẳn. Mỗi con người, ai lại không có sinh nhật, nếu đã ăn sinh nhật, nhất định phải cầu nguyện.
Không lâu sau, Dương Tử cũng mở mắt ra, thật ra lúc nãy anh cũng không biết cầu nguyện điều gì, chỉ biết bản thân nghĩ đến lần sinh nhật vui vẻ cuối cùng của mình.
Trong đầu chỉ còn câu nói đó, cùng khuôn mặt nhỏ của người con gái đó.
"Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em."
Giọng nói êm ả, dễ nghe đến biết bao, vậy mà bây giờ anh muốn, cũng không thể nghe được.
Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.
Ngày đó, người con gái đó đã rời xa anh, xa mãi, có phải con người ta khi sống, cho dù thế nào cũng phải trải qua một lần đau khổ nhất trong đời mình, vậy thì anh đã trải qua hai lần, hai lần đều làm lòng anh như bị đâm thủng, trái tim như bị bàn tay vô hình Ϧóþ nát.
-Bây giờ thì cắt bánh kem thôi.-Hạ Đồng thích nhất là màn này, miệng cười chúm chím, phá ngang dòng hồi tưởng của anh.
Dương Tử vẫn im lặng im lặng và im lặng, còn Hạ Đồng hí hửng tay cầm con dao cắt bánh, cẩn thận cắt từng miếng bánh ra.
-Của anh. Còn cái này của tôi.-Hạ Đồng đặt chiếc dĩa đựng chiếc bánh kem được cắt thành hình tam giác
Còn dĩa của cô lại đựng chiếc bánh kem lớn bằng ba cái bánh kem của anh.
-Cô là ma đói đầu thai hay sao, lúc nãy vừa ăn pancake xong vẫn còn ăn nhiều như vậy?-Dương Tử nhìn dĩa bánh của cô, sau đó nhìn cô
-Rõ ràng lúc nãy anh cho tôi dĩa pancake quá ít chứ đâu phải tôi ăn nhiều, vả lại cái bánh này tôi bao chứ bộ? Không ăn tôi lỗ rồi sao?-Hạ Đồng vừa bỏ một miếng bánh kem vào miệng vừa nói
-Sau này đừng kêu cô bằng gà mái nữa, đổi sang heo nái đi.
Dương Tử rõ ràng đang châm biếm cô mà, được lắm.
-Không được, heo nái với heo đực là một cặp, tôi không muốn đâu. Hay là vầy, tôi sẽ không kêu anh bằng heo đực mà đổi thành gà trống đi.
( Rõ ràng gà trống dễ nghe hơn heo đực nha )
Dương Tử sắc mặt u ám nhìn cô, Hạ Đồng đang ăn rất ngon lại thấy lạnh sống lưng, loại cảm giác này chỉ do anh gây ra thôi. Hạ Đồng nuốt nước bọt, cô lại nói sai nữa sao?
-Hì hì, anh ăn đi.-Hạ Đồng nhìn anh cười như con ngố
Dương Tử vẫn nhìn cô, không hề có ý định dời mắt đi, chỉ nhìn, nhìn và nhìn.
-Ah, hay là anh uống coffee cho thông họng đi.-Hạ Đồng nhanh chóng lảng qua chuyện khác, đẩy ly coffee latte qua cho anh
Dương Tử vẫn ngồi im bất động.
Nếu được cô chỉ muốn hỏi anh một câu "Rốt cục anh có phải là người máy hay không? Hay là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất? Còn không thôi mấy dây thần kinh cảm xúc của anh bị đứt hết rồi?"
Dương Tử cuối cùng cũng không chú ý đến cô nữa, đổi sang ly coffee latte, cầm lên uống một ngụm.
Hạ Đồng hơi thở hắt ra, đúng là sớm muộn bị anh dọa ૮ɦếƭ mà, người yếu tim như cô cũng nhanh đi vì anh mà. Hạ Đồng khẽ lắc đầu nhỏ, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh của mình.
-Tôi biết cô rất vui khi ăn sinh nhật riêng với tôi. Có phải có ý với tôi rồi đúng không?
Dương Tử vừa thốt ra câu này, Hạ Đồng lặp tức ho một tràng vì sặc.
-Anh đang kể chuyện hài sao?-Hạ Đồng với tay lấy khăn giấy ho vài cái hỏi
-Giống sao?-Dương Tử tiếp tục uống ngụm coffee
-Không, nó không vui chút nào.-Hạ Đồng đúng là nên đập vào mặt anh một cái để anh cảnh tỉnh mà.
-Nếu để ý tôi cứ nói, chỉ là sợ cô bị từ chối đi nhảy cầu hay tự tử thôi.
-Tôi có nên xem anh đang kêu tôi tỏ tình với anh không? Sao không nói ngược lại, anh thích tôi?
-Có khả năng sao?
Quả thật không có khả năng này nha, chỉ là cô biết anh đang đùa, hạ thấp bản thân cô xuống, cho nên cô mới nâng mình lên thôi.
-Đúng, tôi thích anh, cho nên, tôi quyết định tỏ tình.-Hạ Đồng gật gật đầu nhỏ
-Nói đi, tôi sẽ nghe.-Dương Tử hơi cong môi
-Hmmm... Dương Tử, anh có biết, tôi để ý anh lâu lắm rồi không? Anh không biết đâu, ngay từ khi gặp anh, tôi đã biết, anh là nửa còn lại mà tôi cần tìm, vậy anh có đồng ý lời tỏ tình này của tôi không?
Hạ Đồng nói xong nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt, dáng vẻ rất ư là đáng yêu.
Dương Tử nhìn cô, như đang xem xét, sau một lúc mới lên tiếng:
-Không có thành ý, lời nói quá sến súa, không làm tôi động lòng, từ chối.
-Huhu... tôi đi nhảy cầu thang đây. =="
Hạ Đồng nhìn anh giả bộ hic hic vài cái.
Dương Tử không trả lời, nhoài người về phía trước, mặt anh cách mặt cô một gang tay.
Hạ Đồng nhìn anh, khoảng cách này quá gần, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt anh như vậy, khuôn mặt ấy, cô cho dù có kề sát vẫn có cảm giác rất cách xa, mãi mãi không chạm vào được.
Khuôn mặt ấy, lại đẹp một cách mị hoặc, mọi thứ trên khuôn mặt ấy như được chạm khắc tinh tế không sai sót, nét đẹp của một thiên thần, cũng đồng thời giống ác ma.
Ác ma đội lớp thiên thần!!!
Trái tim cô không hiểu sao vì sao lại đập loạn nhịp!!!
Đến một lúc, Dương Tử mới thu người lại dựa vào ghế, nhìn cô cong môi mỏng, nói:
-Cô nhìn sao, vận không thể lọt vào mắt tôi.
-Tôi nhìn sao vẫn rất đáng yêu, tuy tôi không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn, tuy tôi ăn nhiều nhưng con gái ú ú dễ thương, còn nữa, tuy tôi ngu ngốc nhưng tôi cũng hữu dụng mà.
Hạ Đồng chu chu mỏ nói một tràng, khuôn mặt nhỏ sáng lạng, đôi mái hồng bầu bĩnh trông y như một đứa trẻ.
-Bây giờ tôi mới biết cô không những nhiều chuyện mà còn tự tin vô đối.-Dương Tử vươn tay ra chĩa một ngón tay đến trán cô
-Tôi nói đúng mà.-Hạ Đồng phồng mang trợn má
-Bánh kem đang chờ cô thưởng thức kìa.-Dương Tử thu tay lại chỉ vào dĩa bánh của cô
Hạ Đồng cười hì hì sau đó cúi đầu ăn nốt phần ăn của mình.
Hóa ra, ở cùng anh, cũng có lúc thoải mái vui vẻ đến vậy!!!
Dương Tử khóe môi hơi nâng lên, không phải nụ cười lạnh, cũng không phải cái nhếch mép, chỉ đơn thuần nâng lên một đường tuyệt mĩ, nhưng lại quá nhàn nhạt, khó có thể thấy.
***
"Sinh nhật vui vẻ, anh lớn hơn một tuổi rồi, phải trưởng thành hơn, đừng bắt em chăm sóc anh nữa." giọng nói êm ả trong trẻo của một cô gái vang lên, không khó nhận ra sự vui vẻ hạnh phúc trong lời nói đó
"Từ trước đến giờ anh đã trưởng thành rồi, với lại phải nói anh chăm sóc em chứ?" chàng trai lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt đầy nét dịu dàng
"Cái gì chứ? Rõ ràng anh lật lọng, em chăm sóc anh cơ mà." cô gái bất mãn nói
"Được được, là anh nói sai. Em chăm sóc anh, em chăm sóc anh." chàng trai hòa hoãn, ôm lấy cô gái vào lòng đầy cưng chiều
"Như vậy mới được, sau này mỗi năm, em sẽ cùng anh ăn sinh nhật, cùng anh ăn bánh kem, cùng anh hát bài chúc mừng sinh nhật, còn cùng anh cầu nguyện, cho nên sau này ngoại trừ em ra, cấm anh ăn sinh nhật với cô gái khác."
Cô gái ngước nhìn chàng trai, lời nói mang theo tuyên bố chiếm hữu, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh sáng lạng.
"Được, anh hứa." chàng trai cúi người cọ chiếc mũi vào chiếc mũi cô gái
Cô gái mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
...
Vậy mà hôm nay, anh lại làm sai lời hứa. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc