Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 21

Tác giả: Du Huyễn

Kết Quả Cuối Cùng
Hạ Đồng khóc không ra nước mắt thật mà, ai mà biết thân phận của anh lại to lớn đến thế?
Thiếu gia tập đoàn Lăng Vương. Là hội phó.
Còn gì động trời hơn nữa không? Để cô ૮ɦếƭ một lần một đi.
Lăng Hạo nhìn cô khẽ cười, sau đó lấy chiếc kính trong túi ra, đeo lên cho cô.
Hạ Đồng khó hiểu nhưng khi đeo vào, cô nhận ra một điều. Đây là kính mát, không phải kính cận, ngay cả nửa độ cũng không có. Thì ra anh không bị cận, vậy mà, vậy mà cô lại... Lâm Hạ Đồng cô đúng là ૮ɦếƭ còn sung sướng hơn.
-Anh không hề bị cận anh chỉ đeo cho vui, ai mà biết nhóc tưởng thật.-Lăng Hạo chậm rãi nói
-Anh còn gì giấu em không? Nói ra một lượt để em ૮ɦếƭ một lần luôn đi.-Hạ Đồng mếu máo nhìn anh, đồng thời tháo chiếc kính ra
-Bọn người áo đen là do ba anh kêu họ bắt anh về nhà thôi. Anh quen Du Hy cũng quen chơi thôi. Còn căn biệt thự đó là của anh không phải của bạn anh.-Lăng Hạo không nhanh không chậm nói
Mấy cái này cô chấp nhận được, cũng may không có gì chấn động, yếu tim như cô chắc nhanh chóng bị anh hù ૮ɦếƭ thôi.
-Còn một việc nữa, lúc nhóc nói hội trưởng hội phó cùng phe với nha, anh đã rất muốn nói với nhóc, thật ra anh và Dương Tử không thích nhau.
Rồi, xong rồi. Đời cô đúng là ૮ɦếƭ đi cho xong.
Cô lại trước mặt Lăng Hạo nhắc tên Dương Tử, hèn gì lần trước khi nghe cô nói đến hai từ Lăng Hạo thì Dương Tử sắc mặt không tốt, còn định "thủ tiêu" cô. Cô sao lại có thể cùng một lúc mà đắc tội hai người thế này?
-Sao anh không nói sớm? Em đúng là bị anh hại ૮ɦếƭ đó.-Hạ Đồng ngay cả cười cũng không cười nổi, đưa điện thoại trả lại cho anh
-Anh thấy có gì đâu.-Lăng Hạo bình thản nói lấy điện thoại bỏ vào túi quần
-Không có gì đâu của anh cũng đủ hại ૮ɦếƭ em đó.-Hạ Đồng tức tối đứng lên đánh anh vài cái
-Anh đâu có biết nó nghiêm trọng như vậy, vả lại anh thấy nhóc thích thân phận giả của anh hơn nên anh thuận miệng hợp tác theo nhóc thôi.-Lăng Hạo làm mặt vô tội nói
-Anh còn nói tại em, bây giờ là tại anh, tại anh, em đắc tội với anh đã đành giờ còn đắc tội luôn Dương Tử, anh đúng là hại ૮ɦếƭ em mà.
Hạ Đồng bị thái độ vô tội của anh nhìn cô, làm cô tức muốn hộc máu, giơ chân đá vào chân anh một cái.
-Hạ Đồng, nhóc có cần mạnh chân vậy không? Đau đó.-Lăng Hạo ôm chân bị cô đá trúng nói
-Như vậy còn chưa đủ đối với em đó.-Hạ Đồng còn đang định xử anh thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói của thầy Huy triệu tập mọi người.
-Xin mời các em thí sinh ra phía khán đài.
-Xem như anh may mắn.-Hạ Đồng giơ nắm đấm trước mặt anh, sau đó hầm hầm đi ra ngoài.
Lăng Hạo khẽ lắc đầu, đúng là không nên chọc con gái, đặc biệt là... con cọp cái. (૮ɦếƭ anh nha, dám kêu chị Hạ Đồng bằng cọp cái :v)
Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đi ra khán đài, hầu hết tất cả những người tham dự cuộc thi đã có mặt, ai ai cũng hồi hộp chờ đợi kết quả, cô cũng vậy.
-Bây giờ thầy đã có kết quả cuộc thi, chủ nhân giải quán quân năm nay là ai ta?-thầy Huy ra vẻ bí ẩn làm cho mọi người ai ai cũng hồi hộp.
-Lăng Hạo... Lăng Hạo... Lăng Hạo...
-Sa Sa... Sa Sa... Sa Sa...
Tất cả mọi người phía dưới đồng loạt gọi tên Lăng Hạo và Sa Sa, làm cô có chút không tin vào mình sẽ chiến thắng, dù Lăng Hạo có địa vị ở đây, địa vị cao ngất ngưỡng luôn ấy chứ nhưng mà Sa Sa cũng không thua kém, vả lại anh lại thi với cô nữa.. Một cơn thất vọng ùa tới bao lấy cô.
-Giải quý quân năm nay thuộc về em... Phương Khanh và Long Bình với số điểm là 80.
Lập tức cặp nam nữ vui vẻ cười toe toét tiến lên phía trước nhận giải của mình trong niềm vui sướng.
-Bây giờ là giải quán quân và giải á quân chúng ta có hai thí sinh sáng giá là cặp của em Sa Sa và em Hạ Đồng, không biết là Kim Sa Sa của chúng ta có được giải nữa không ta?-thầy Huy lại làm mọi người căng thẳng và tò mò thêm
Hạ Đồng ngạc nhiên cực độ, cô lọt vào top đầu sao? Qua rồi, chỉ cần, phải chỉ cần giành giải quán quân là về nhà được rồi. Phải, chỉ thế thôi. Hạ Đồng cầu trời khẩn phật, làm ơn cho cô giành giải đi.
-Giải quán quân thuộc về em… em….-thầy Huy nói lấp lửng làm cô hồi hộp cầu trời vái phật cô đã lọt vào hai giải đầu rồi cầu trời cho cô thắng luôn đi
Hạ Đồng không khỏi hồi hộp, cắn cắn môi dưới, hai tay nắm chặt gấu váy của mình, cô phải thắng, cô phải thắng.
-Em Lâm Hạ Đồng và Lăng Hạo với một trăm điểm tròn chúc mừng hai em.-thầy Huy nói lớn.
-Và á quân là em Sa Sa với chín điểm
Hạ Đồng ngạc nhiên vô cùng, cô đã thắng, cô đã chiến thắng sao? Không thể tin được, đúng là chuyện lạ hiếm có mà, cuối cùng cũng thắng, cô có thể về nhà thăm em trai yêu quí rồi, cô đang rất mừng ai ai cũng thấy điều đó, nụ cười thật tươi trên khuôn mặt thánh thiện và trong sáng của cô, không suy nghĩ gì cô nhào tới ôm Lăng Hạo, miệng cười toe toét nói đến nổi khó kìm chảy ra vài giọt nước mắt
-Mình thắng rồi, thắng rồi, em vui quá.
-Thắng thì tốt, tốt rồi.-Lăng Hạo có chút bất ngờ trước hành động của cô nhưng cũng ôm chặt cô, anh biết cô đang rất vui, rất xúc động.
-Không định nhận giải sao?
-Em quên mất.-cô nói rồi cùng anh tiến lên giành giải thưởng.
Cầm chiếc cúp trong tay cô vui mừng vô cùng, không tin nổi cô lại thắng một người nhiều năm giành quán quân, có phải cô đang nằm mơ không? Nằm mơ cũng đâu thể cảm nhận được niềm vui sướng này chứ.
-Chúc mừng em.-Sa Sa lại gần cô mỉm cười rồi nhẹ ôm cô như người chị hai ôm đứa em gái
-Em cảm ơn chị.-cô đáp lại
Sa Sa buông cô ra, sau đó đi ra sau cánh gà, ánh mắt hung ác nhìn ra phía cô, tại sao? Tại sao suốt mấy năm nay cô hoàn toàn không được mười điểm câu hỏi vấn đáp còn cô ta chỉ một lần trả lời đã được. Dương Tử, anh rốt cục muốn em phải ra tay hay sao?
Sau khi nhận giải xong thì cô lập tức thay chiếc váy lúc nãy bằng bộ đồ đơn giản nhưng đậm chất con gái.
-Anh Lăng Hạo cảm ơn anh, tất cả là nhờ anh cả.-Hạ Đồng nhìn Lăng Hạo cười tít cả mắt nói
-Đương nhiên, anh đã ra tay nhất định sẽ thắng.-Lăng Hạo dương dương tự đắc nói
-Anh đừng tưởng chuyện lúc nãy em sẽ quên.-Hạ Đồng lườm anh một cái
-Anh vô tội mà.-Lăng Hạo giơ hai tay lên
-Còn nói, tại anh hết, giấu em chi để em đắc tội với Dương Tử.
-Được được, tại anh, tại anh. Anh không nên giấu em.
Hạ Đồng gườm gườm nhìn anh, cô đúng là ngu ngốc khi nghĩ anh cùng giai cấp với mình mà, nhưng mà cũng thấy có chút lỗi khi nghĩ anh quen Du Hy là vì tiền, mà cũng đâu hẳn do cô, tại anh nói anh thiếu tiền thôi.
Hạ Đồng đang suy nghĩ thì thấy Thiên và Khiết Đạt, cô vui mừng vẫy tay gọi cả hai.
-Anh Thiên, anh Khiết Đạt.
-Chúc mừng em Hạ Đồng.-Thiên và Khiết Đạt đi đến đồng thanh lên tiếng
-Cảm ơn hai anh.-Hạ Đồng cười tươi đáp
-Em giỏi lắm, có thể thắng được Sa Sa.-Khiết Đạt xoa đầu cô
-Hihi, em cũng không ngờ mình lại thắng.-Hạ Đồng cười đáp
-Để khích lệ em, anh và Thiên sẽ dẫn em đi karaoke, chịu không?-Khiết Đạt đề nghị
-Dạ được, sao em lại không đi chứ? Nhưng mà anh Lăng Hạo có thể đi cùng không?
-Tất nhiên, Lăng Hạo là bạn tụi anh mà vả lại trong cuộc thi này công lao cậu ấy cũng không ít.-Thiên từ tốn nói
-Vậy chúng ta đi thôi.
Hạ Đồng cười với ba anh, lúc đầu đến đây cô cứ tưởng chỉ có một mình sẽ không có ai làm bạn cả nhưng lại cho cô lần lượt gặp được ba người con trai này, họ đối xử với cô rất tốt, làm cô có phần tự tin về việc sẽ thuyết phục được Dương Tử.
Đi Bộ Trên Đường Cao Tốc Về
Tại quán karaoke Hunny bốn người đi vào phòng 203, ba anh chàng cứ nằng nặc đòi kêu bia uống, thành ra cô cũng chiều và uống cùng. Vừa hát vừa uống bia vừa trò chuyện không khí nhộn nhịp và vui tươi bởi tiếng cười nói của bốn con người.
Tâm trạng vốn đang rất tốt, lại bị phá vỡ khi người con trai kia bước vào.
-Là ai kêu hắn ta đến vậy?-Lăng Hạo có chút nóng nảy hỏi
-Là em.
Hạ Đồng cố gắng trả lời, cô cũng biết anh và Lăng Hạo không hạp nhau nhưng mà cô vẫn kêu anh đến đây. Có quá đáng không?
-Nhóc biết anh không thích hắn ta sao nhóc còn kêu hắn ta đến.-Lăng Hạo buồn bực hỏi
-Em, em... em chỉ muốn cảm ơn anh ấy nữa thôi.-Hạ Đồng hơi sợ hãi trước thái độ của anh, nhìn anh bây giờ hung hăng, ánh mắt tàn ác nhìn cô.
-Đáng lẽ tôi không nên nghe lời cô đến đây.-Dương Tử đứng ở cửa không bước vào, lạnh nhạt nói
-Tôi... tôi...
Hạ Đồng trong nhất thời không biết trả lời thế nào với hai anh, có phải cô kêu Dương Tử đến là sai không? Cô biết rõ Dương Tử và Lăng Hạo không thích nhau vậy mà còn kêu anh đến.
-Thôi nào, hai cậu đừng cãi nhau nữa.-Khiết Đạt lên tiếng hòa giải
-Im đi.
Cùng một lúc Dương Tử và Lăng Hạo la lên, ánh mắt cả hai lạnh lẽo tột cùng nhìn nhau, mọi thứ xung quanh như bị đóng băng lại.
Hạ Đồng thật hối hận khi kêu Dương Tử đến, lúc đầu anh không đến nhưng cô nài nỉ dữ lắm anh mới ừ một tiếng, khi đến đây lại có Lăng Hạo, nên khó trách tâm tình anh không tốt, không, phải là xấu đến cực điểm. Lăng Hạo cũng vậy.
-Lâm Hạ Đồng cô có một giây quyết định, một là đi theo tôi hai là cứ ở lại đây. Nhưng mà, nếu cô ở đây thì...-Dương Tử lạnh lùng nói lấp lửng
Hạ Đồng nghe qua cũng đủ hiểu hàm ý của anh, trời ơi, sao mà số cô xui dữ vậy nè. Đi hay ở lại? Không thể đi cũng không thể ở lại. Đường nào cũng ૮ɦếƭ hết, đi thì Lăng Hạo sẽ thế nào, ở lại thì ૮ɦếƭ sớm với Dương Tử.
-Cứ ở đó mà suy nghĩ.
Dương Tử cười nhạt, sau đó thong thả bước đi ra ngoài.
Hạ Đồng phân vân nhìn Lăng Hạo, biết thế sẽ không kêu Dương Tử đến làm gì. Bây giờ lại làm mình khó xử.
-Em, em xin lỗi anh. Em... em phải đi theo anh ta.-Hạ Đồng hối lỗi nhìn Lăng Hạo nói
-Nhóc đừng đi. Anh không muốn hôm nay đang vui lại bị phá rối.-Lăng Hạo níu tay cô lại
-Em, em không thể. Dương Tử nói đúng, em chỉ có thể đi theo anh ta, bởi vì chỉ có anh ta mới giúp được em.-Hạ Đồng khó xử nhìn anh nói, sau đó lấy tay mình ra, chạy theo Dương Tử
Lăng Hạo nắm chặt tay thành nắm đấm, được, là hắn ép anh, làm người "bạn thân thiết" như cô cũng bỏ theo hắn, anh không tin, anh lại thua hắn lần hai.
Ánh mắt Lăng Hạo hung ác, lại nham hiểm như một con sói.
Hạ Đồng len lén đi theo phía sau Dương Tử, trong lòng không ngừng cầu trời khẩn phật, làm ơn đừng cho anh "nổi điên" lên, nạn nhân nhất định là cô đó.
Hạ Đồng cúi đầu đi, không nhìn phía trước, ai mà biết Dương Tử đột nhiên dừng lại, làm cô ᴆụng thẳng vào tấm lưng rộng lớn của anh.
-Ui... Xin lỗi anh...-Hạ Đồng xoa xoa trán mình, ngước đầu lên
Dương Tử không quay người lại nhìn cô, khỏi cần nhìn mặt anh bây giờ cô cũng biết rõ tâm trạng anh qua tấm lưng lạnh lùng này.
-Tôi, tôi xin lỗi mà. Ai mà biết anh sẽ... sẽ không thích Lăng Hạo đến mức đó.-Hạ Đồng đi ra phía trước nhìn anh, vô tội nói
-Đã làm thì đừng hối hận.-Dương Tử lãnh đạm nói, đến nhìn cô cũng không có lấy một cái
-Xin lỗi, tôi đâu cố ý.-Hạ Đồng hối lỗi nói
-Có cố ý hay không chỉ có mình cô biết thôi.
Dương Tử khẽ nhếch môi một cái, sau đó ngồi vào ghế lái chiếc BMW đen được phục vụ lái ra.
Hạ Đồng đứng nhìn anh ngồi trong chiếc xe, không biết nên làm gì?
-Lên hay không?-Dương Tử hạ cửa kính xuống, nói
-Ờ, lên ngay.-Hạ Đồng vội vã ngồi lên hàng ghế phụ, thắt dây an toàn vào.
Dương Tử nhấn ga chạy đi. Hạ Đồng trong lòng không khỏi lo lắng cùng hiếu kì. Anh muốn đưa cô đi đâu? Không lẽ định Gi*t ૮ɦếƭ cô sao? Hay là thủ tiêu đây? (Chị ơi bớt suy nghĩ ba cái này giùm em, em bó tay với chị ==")
Hạ Đồng nhìn ra cửa sổ, đây là đường cao tốc. Sao anh lại chạy đến đây? Anh định làm gì? Chiếc xe vẫn đang chạy thì đột ngột dừng lại giữa đường cao tốc. Hạ Đồng không khỏi nhíu mày khó hiểu nhìn anh.
-Xuống xe.-Dương Tử lạnh lùng phun ra hai từ
-Hả!?-Hạ Đồng ngẩn ra nhìn anh.
Xuống xe??? Ý anh là sao? Không lẽ. . .
-Tôi không có thói quen lặp lại lần hai.-Dương Tử cười lạnh nhìn cô
-Đây, đây là đường cao tốc đó.-Hạ Đồng cố gắng bình tĩnh nói, anh đùa hay sao? Đây là đường cao tốc, lại ở giữa đường bắt cô xuống xe.
-Vậy thì đã sao? Xuống.-Dương Tử lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm như chứa toàn băng lạnh
-Nhưng... đây là...
-Tự xuống hay tôi giúp.-anh nhàn nhã dựa người vào ghế hỏi
Hạ Đồng muốn nói nhưng rồi thôi, cô biết rõ anh không tốt lành gì mà, lại dám kêu cô ở giữa đường cao tốc đi xuống xe. Hạ Đồng mở cửa xe bước xuống xe, còn chưa kịp hỏi Dương Tử làm gì thì cửa xe đóng lại. Chiếc xe bị anh lái đi.
Hạ Đồng đúng là phải khóc rồi, rất muốn kêu anh lại nhưng mà làm sao có thể chứ? Bỏ cô giữa đường cao tốc, làm sao cô về nhà được đây? Trời ạ, có cần ác với cô thế không?
Bây giờ cô phải làm sao có thể về nhà đây? Đường cao tốc làm sao bắt được taxi chứ. Dương Tử, anh ác cũng vừa thôi.
Hạ Đồng muốn gọi điện cho Lăng Hạo nhưng rồi thôi, cô đã khiến anh buồn như thế, làm sao dám điện thoại kêu anh đến rước mình chứ. Có trách thì trách cô thôi.
Không còn cách nào khác đành đi bộ vậy.
...
Phải mất thời gian rất lâu Hạ Đồng mới mệt mỏi đến được nhà Chính, có cho cô, cô cũng không dám lên xe cùng Dương Tử lúc anh nổi giận đâu. Một lần thôi. Sẽ không có lần hai.
-Sao về trễ vậy?-bà quản gia có chút khó chịu hỏi
-Dạ, cháu... cháu từ giữa đường cao tốc đi bộ về đây.-Hạ Đồng lí nhí đáp, cầu là bà tin đi.
-Đường cao tốc? Cô đang nói dối tôi đúng không? Đi chơi quên đường về thì nói đi.-bà quản gia không tin, nghiêm khắc nói
-Cháu không có, thật sự là cháu từ giữa đường cao tốc đi về đây.-Hạ Đồng vội biện bạch
-Cô giành được giải quán quân cuộc thi hát, phải đi ăn mừng chứ? Sao lại ở giữa đường cao tốc, tôi làm sao tin được?-bà quản gia vẫn không chịu tin cô, hừ một tiếng
-Cháu, cháu...-cô cho dù có giải thích khan cổ họng bà cũng không chịu tin cô, rốt cục là tại sao? Tại sao bà lại ghét cô ngay khi cô đến đây chứ? Cô đã làm gì sai chứ?
-Hừ, không hiểu sao chủ tịch lại kêu cô đến đây.-quản gia không thiện cảm nhìn cô, hừ nhạt một tiếng bước đi
Hạ Đồng đứng nhìn bà quản gia đi khuất dần, không khỏi uất ức, cô không có nói dối bà mà, là Dương Tử đưa cô đến đó rồi bắt cô xuống xe. Tại sao bà lại không tin cô? Tại sao lại ghét cô chứ?
-Đi cũng nhanh đó.
Sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lẽo đến tận cùng, không có bất kì cảm xúc nào đan xen, khiến cô vừa lạnh thấu xương lại vừa tức giận khi biết chủ nhân giọng nói đó.
Hạ Đồng quay qua nhìn Dương Tử đứng ngay cầu thang dác vàng nhìn cô, ánh mắt hờ hững lạnh lùng không hơn không kém. Một cơn tức giận ùa tới, anh bỏ cô giữa đường cao tốc vậy mà không có chút gì là hối lỗi lại còn cho đó là điều cô nên gánh phải.
-Liên quan tới anh sao?-Hạ Đồng hậm hực nhìn anh
-Đương nhiên là không liên quan đến tôi.-Dương Tử thờ ơ đáp
-Vậy thì đừng hỏi.-Hạ Đồng liếc anh một cái
-Hỏi để biết cô có vui không thôi? Thế nào?-Dương Tử cười lại như không cười, nói
-Nhờ anh mà tôi rất vui. Vừa lòng chưa?-Hạ Đồng sắp phát điên lên vì thái độ lạnh nhạt của anh, đi lên cầu thang dừng trước mặt anh
-Vẫn chưa. Thứ tôi hài lòng chính là... cô rời khỏi đây.-Dương Tử nhấn mạnh bốn từ cuối cùng, lãnh đạm nói ra
-Vậy thì làm anh buồn rồi. Tôi-sẽ-không-đi.-Hạ Đồng nói thật chậm thật lớn câu cuối, sau đó đẩy anh qua một lên đi lên phòng
Anh khẽ nhếch mép nhìn cô đi lên phòng, anh cũng muốn xem, cô chịu được bao lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc