Nằm ViệnHạ Đồng lếch cái thân nặng trịch của mình lại gần tường dựa vào,khẽ nhắm mắt lại để được ngủ thật sâu.
Mệt mỏi.
Hạ Đồng cảm thấy vô cùng mệt mỏi,đối với cô chuyện này rất quen thuộc nhưng lần này lí do bị đánh lại rất là lãng xẹt quá lãng xẹt là khác. Hiểu nhầm cô với Khiết Đạt sao? Cô với anh ta còn chưa là bạn chỉ mới gặp hai lần mà đã nói cô có ý đồ với anh, đúng là lí do này làm cô không khỏi bực mình.
Căn phòng nhạc yên ắng chứa chấp một dáng người bé nhỏ đang ngồi dựa tường nhắm nghiền mắt, khuôn mặt sưng đỏ hết,màu áo trắng của bộ đồng phục cũng lốm đốm vài giọt máu, ai nhìn thấy cô cũng phải thương xót cho cô.
Từ phía cửa một dáng người cao ráo bước vào trên tay còn có chiếc cặp quai chéo màu nâu của cô,vẻ mặt buồn so khi không tìm thấy ai đó, chợt anh khựng lại khi nhìn thấy cô,vội chạy lại khuôn mặt buồn lúc nãy thay bằng khuôn mặt lo lắng.
-Nhóc con, nhóc con... em bị làm sao vậy?-Lăng Hạo liên tục lay lay người cô
Nhưng àm Hạ Đồng đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không cách nào trả lời anh được.
Anh bế cô đi, trong lúc mơ màng cô nhìn người con trai đó vẻ mặt hớt hải vừa quen vừa lạ đem cho cô cảm giác ấm áp hẳn, dựa vào lòng người đó rồi cô cũng nhắm mắt tiếp tục thi*p đi.
...
Hạ Đồng khẽ động đây mi mắt, toàn thân uể oải, hai bên má còn đau vì những cú tát của Gia Uyển, cả người cũng đau nhức nhói.
Hạ Đồng ngồi nửa người trên giường bệnh, ánh mắt đảo xung quanh căn phòng xa lạ này, một căn phòng trắng toát, mùi sát trùng còn có toàn dây nhợ khắp người, có lẽ đây là bệnh viện, nhưng tại sao cô lại ở đây, cô cố nhớ nhưng chẳng nhớ được gì, đầu đau như 乃úa đổ chỉ nhớ chuyện Gia Uyển tát mình còn bao nhiêu chuyện khác chẳng sao nhớ ra.
-Em tỉnh rồi sao?-một giọng nói quen thuộc trầm ấm vang lên
Không ai khác ngoài Thiên lúc cô có chuyện anh đều là người đầu tiên quan tâm nhưng cô lại có cảm giác hụt hẫng.
-Em đã hôn mê hai ngày rồi, anh lo cho em lắm!-Thiên lo lắng nhìn cô nói
Hạ Đồng nói mà chẳng nên lời, cứ ú a ú ớ, nhìn anh khó chịu cũng không hiểu gì hết.
-Bác sĩ nói em tạm thời chưa nói được, cần phải nghỉ ngơi lấy lại giọng.-Thiên ân cần nói rồi rót ly nước đưa cho cô
Hạ Đồng cầm lấy ly nước của anh uống một ngụm lấy lại sức, cô đang có chuyện muốn hỏi anh nhưng lại bất lực.
-Tỉnh rồi sao?Tưởng cô ngủ luôn chứ?-giọng nói lạnh lùng vang lên
Cả hai hướng mắt nhìn thì thấy Dương Tử đang đứng dựa cánh cửa phòng, phía sau còn có tên…. Khiết Đạt “đáng ૮ɦếƭ”, cô vừa nhìn thấy Khiết Đạt đã nổi máu giận lên, nếu cô không phải là bệnh nhân thì cô đã nhào tới “xử” anh rồi.
-Em không sao chứ? Anh lo cho em ૮ɦếƭ mất.-Khiết Đạt lại gần ngồi kế cô vẻ mặt lo lắng nói
Hạ Đồng cố gắng nói ra từng chữ nhưng chẳng được, cô đang rất muốn nói “Tất cả tại anh mà anh còn nói vậy” nhưng đành bó tay
-Em không sao là anh yên tâm rồi, mà ai đánh em vậy, anh xử cho.-Khiết Đạt tiếp tục nói
-AAAAAA…-cô cố hét lớn làm cho cả ba người kia giật mình hết
-Em sao vậy bị gì à?-Thiên và Khiết Đạt đồng thanh nói đầy lo lắng
-i…i (đi đi)-cô chỉ tay về phía Khiết Đạt
-Em muốn nói gì?-Khiết Đạt khó hiểu nói
-I.. a oài... (đi ra ngoài)
-Em nói gì anh chẳng hiểu, hay là em đói.
Tức quá nói chẳng được nên cô quơ tay cầm chiếc gối lên chọi vào mặt của Khiết Đạt, làm cho anh và cả Thiên và Dương Tử đều phải ngạc nhiên.
-Em sao vậy Hạ Đồng?-Thiên lo lắng nói
-Chắc cô ta chạm rồi.-Dương Tử lạnh lùng nói người dựa vào tường tay đút vào túi làm cho cô thấy là ngứa mắt
Cô lườm anh rồi lườm Khiết Đạt, cô đang rất là giận, chính Khiết Đạt là nguyên nhân tại sao cô bị như vầy mà còn giả nai, còn tên Dương Tử nữa cứ gặp cô là kiếm chuyện đúng là sống không yên với hai tên này mà
-AAAAA….àm ơn i ùm (làm ơn đi giùm)-cô ú ớ nói
-Cô nói tiếng anh à.-Dương Tử cười nhạt nói
Hạ Đồng không nguôi giận mà mình thì chẳng nói nên lời còn hai tên đó cứ đứng đó làm cô tức thêm, chỉ có Thiên là tốt với cô, mà quên mất rõ ràng lúc cô mơ màng nhìn thấy người cứu cô là Lăng Hạo tại sao lại không thấy nhỉ? Nhìn dáo dác khắp căn phòng để kiếm anh mà không thấy, chẳng lẽ do cô nhìn nhầm nhưng mà rõ ràng cô cảm nhận thấy là anh mà
-Em tìm ai à?-Thiên nhìn cô hỏi
Hạ Đồng lắc đầu, và chợt nhìn thấy Thiên đang cầm lấy chiếc cặp nâu của mình,cô chỉ tay vào chiếc cặp nhìn Thiên
-Cái cặp này là của người đưa em vào bệnh viện để lại đó, anh không biết đó là ai nữa-Thiên nói
Vậy là đúng rồi là Lăng Hạo chứ không ai khác, cô lấy tay lấy chiếc cặp, mở ra xem có mất gì không, mọi thứ đều đủ mà còn có thêm một tờ giấy trong đó ghi
“Nhóc mau chóng khỏe lại nha,không có nhóc anh buồn ૮ɦếƭ được chắc anh tương tư em rồi ^^” là Lăng Hạo để lại cho cô, mỉm cười vì nhìn thấy dòng chữ đó, cảm thấy trong lòng ấm áp hơn có lẽ anh là người quan tâm cô nhất ngoài Thiên.
-Em làm gì mà cười vậy?Trong đó có gì à.-Khiết Đạt thắc mắc hỏi
Hạ Đồng không thèm nhìn anh quay qua chỗ khác từ từ nằm xuống trùm mền kín mít, cô chẳng muốn nhìn thấy cái tên đó chút nào.
-Em ấy mệt rồi mình ra thôi.-Thiên nói rồi sau đó là tiếng bước chân tiếp là tiếng cạch
Không nghe thấy tiếng ai nữa, Hạ Đồng nhẹ nhàng vén chăn ra, từ từ ngồi dậy thở dài một cái, mắt cô dán vào tờ giấy của Lăng Hạo, điện thoại của cô còn có lưu số của anh chắc anh để lại.
Trong lòng Hạ Đồng cảm thấy vui vui sao ấy, có lẽ đây là lần có người quan tâm, lo lắng cho cô đến như vậy. Mở chiếc cặp lấy ra sợi dây chuyền mặt viên đá ruby xanh ngọc, nâng niu nó trên tay miệng cô thì thầm một chữ đầy tình yêu thương.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má Hạ Đồng, cô đang khóc, cô thực sự muốn khóc, đã ba năm nay cô chưa từng gặp mẹ cô một lần ngay cả thư từ hay liên lạc cũng không, giọng nói của mẹ cô dần dần cô cũng không nhớ rõ, khuôn mặt ấy cũng biến mất, thực sự cô không phải là một cô gái tốt, chắc cô chỉ đem lại xui xẻo cho người khác, đáng lẽ cô không nên sống trên đời này, cô luôn tạo cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ cứng rắn nhưng thực ra cô mỏng manh như loài hoa tường vi vậy, cô không thể là đóa hướng dương mạnh mẽ được.
Đề NghịHôm nay Hạ Đồng đi học lại, Hạ Đồng đã nghỉ ba ngày rồi, ba ngày tương đương với 15 tiết học mà 15 tiết học thì phải chép gãy tay, nghĩ đến đây cô chẳng muốn học. Vừa vào đến lớp ai ai cũng xôn xao, không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng không phải về cô như vậy thì tốt. Sau khi ngồi vào chỗ cô loáng thoáng nghe thấy họ đang bàn về cuộc thi hát. Chắc là quan trọng lắm nên mới quan tâm như vậy.
Đột nhiên tiếng điện thoại báo tin nhắn của Hạ Đồng vang lên, nhìn vào màn hình để chữ điện thoại của Lăng Hạo, cô thầm cười, mắt nhìn vào màn hình
“Giờ giải lao nhóc xuống phòng nhạc nha, anh có quà cho nhóc đó ”
“Em biết rồi, cảm ơn anh đã đưa em vào bệnh viện”
Sau khi đọc lại phần tin nhắn bấm nút send rồi thầm cười, còn anh khi nhận được tin nhắn cũng cười vui vẻ. Lâu rồi, anh chưa được vui như thế, cũng ba năm rồi nhỉ?
Giờ giải lao đến như lời hẹn, Hạ Đồng xuống phòng nhạc gặp Lăng Hạo, thấy anh đang ngồi ngay cây đàn piano, Hạ Đồng bước lại gần anh lên tiếng trêu chọc:
-Chà hôm nay anh Lăng Hạo nổi hứng chơi piano ta? Sao để ý ai để lấy lòng à?
-Để ý nhóc thì có, hôm nay gan nhỉ dám chọc anh sao?-Lăng Hạo véo nhẹ má cô coi như hình phạt
-Em đâu có gan mà dám chọc anh, sao hôm nay nổi hứng chơi piano vậy?
-Lâu lâu chơi thôi.
-Anh kêu em xuống đây nói có quà mà, đâu?-Hạ Đồng xòe tay ra y như đứa trẻ đòi kẹo vậy
-Đây này, anh mua cho nhóc đấy, anh biết nhóc thích nghe nhạc nên mới mua.-Lăng Hạo nói đưa cho Hạ Đồng một cái máy MP3 loại xịn
-Anh nói anh nghèo sao còn mua thứ đắc giá như thế?.-Hạ Đồng lắc tay từ chối
-Là có người tặng anh, mà anh không thích cái máy này cho lắm, em lấy đi.-Lăng Hạo không cho cô cơ hội từ chối
-Nhưng… cái này …-cô khó xử nói
-Nhận đi, nhưng anh không làm ăn lỗ vốn đâu, em phải khao anh một bữa.-Lăng Hạo đưa ra điều kiện
-Nể tình anh cứu em một mạng còn cho em chiếc máy MP3, em sẽ khao anh.-Hạ Đồng đồng ý
-Em hứa đó, anh chưa muốn bây giờ, để bữa nào đi.
-Ừm.-Hạ Đồng mỉm cười gật đầu
Hạ Đồng ngồi vào chiếc ghế ngồi đối diện nhìn anh, chợt thấy trên kính anh có bám chút bụi bặm cô vươn tay ra cầm lấy chiếc kính đó.
Lăng Hạo hơi giật mình khi cô lấy chiếc kính của mình, mở miệng hỏi:
-Sao vậy?
-Kính anh bị dơ, nên em giúp anh lau lại thôi, anh cũng bị cận nên sẽ lau không sạch đâu.-Hạ Đồng ngây thơ nói, đồng thời lấy trong túi ra chiếc khăn tay lau bụi trên kính cho anh
-Anh đâu...
-Xong rồi.
Hạ Đồng cắt ngang lời Lăng Hạo muốn nói, vừa định đưa chiếc kính lại cho anh thì hơi sững người, anh đeo kính đã rất đẹp, cô không ngờ gỡ ra càng đẹp hơn, cứ như một thiên thần vậy, đẹp một cách khó cưỡng lại sức hút tỏa ra từ anh.
-Lăng Hạo này, anh có biết khi không đeo kính anh rất đẹp không?
-Vậy sao?-Lăng Hạo khẽ cười hỏi
-Đúng vậy, nhưng mà đáng tiếc thật, anh bị cận nên phải đeo kính.-Hạ Đồng tiếc nuối nói
Anh phì cười, cô bé này, đúng là ngốc quá mà.
-Nếu nhóc thích anh sẽ không đeo kính nữa.-Lăng Hạo nhún vai nói
-Thôi đi, lỡ anh không thấy đường lại bắt em làm người dẫn đường cho, tới lúc đó em lại mệt.-Hạ Đồng trề môi nói
-Không cần nhóc làm người dẫn đường cho anh đâu.-Lăng Hạo bật cười
-Thôi đi, ai thèm tin lời anh, đeo kính vào đi.-Hạ Đồng bĩu môi, sau đó đeo kính lại cho anh
Lăng Hạo lại trở thành một tên "bốn mắt", trong mắt cô đó là lần đầu tiên nhìn thấy con trai đeo kính mà đẹp như anh, anh đeo vào lại không mất đi cái vẻ đẹp của mình, mà còn tôn thêm vẻ thư sinh của anh.
-Mà này, sao anh lại vào được trường này?-Hạ Đồng hiếu kì hỏi, không lẽ anh cũng đến đây giống cô? Hay là anh giả mạo danh tánh của ai vào?
Trong đầu Hạ Đồng toàn suy nghĩ ra những vấn đề không đâu, cũng không hề nghĩ ra vấn đề nào tốt cho Lăng Hạo.
-Anh giúp thầy hiệu trưởng ở đây nên thầy cảm kích cho anh vào học.-Lăng Hạo nhún vai nói
-Đơn giản vậy thôi sao?-Hạ Đồng ngờ vực hỏi
-Chứ nhóc muốn sao nữa?
-Em còn nghĩ anh giả mạo người khác hoặc uy Hi*p ai đó để vào đây học.-Hạ Đồng chớp mắt nói
-Trong mắt nhóc, anh xấu xa đến vậy sao?-Lăng Hạo nhíu mày
-Chứ gì nữa, lần nào gặp anh, anh cũng "nhóc này nhóc nọ" còn trêu chọc em. Còn nữa, lần đầu tiên gặp anh cũng bọn người áo đen đuổi, chắc chắn là làm gì rồi mới bị người ta đuổi theo.-Hạ Đồng giở tính thám tử ra
-Bị đuổi chưa chắc làm gì xấu xa nha, còn nữa kêu bằng "nhóc" nghe nó dễ thương chứ bộ.
-Vậy anh nói đi, vì sao lại bị đuổi theo?-Hạ Đồng chống cầm nói
-Là anh thiếu tiền họ, nên họ đuổi.-Lăng Hạo buồn cười đáp
-Hai chúng ta giống nhau nhỉ? Em thiếu tiền phải đến đây, còn anh thiếu tiền bị chủ nợ rượt theo, tình cờ em và anh gặp mặt, đúng là số trời nha.-Hạ Đồng cười sang sảng nói
-Đúng vậy, là số trời.
Lăng Hạo nhìn cô, ánh mắt sắc bén lộ ra tia lạnh lẽo dưới lớp kính mỏng, nhưng nhanh chóng bị anh che giấu đi.
-Hạ Đồng, nếu sau này, anh làm gì không tốt với nhóc, hoặc giấu nhóc điều gì thì nhóc sẽ thế nào?-Lăng Hạo nghiêm chỉnh hỏi cô
-Chưa biết nữa, để xem đó là gì, mà anh chắc không làm vậy đâu, đúng không?-Hạ Đồng cười tít cả mắt
-Đúng vậy, sẽ không.
Cả hai rơi vào im lặng, anh, anh không thể hạ tay được, ngay từ lần đầu gặp anh đã có cảm tình đặc biệt với cô bé này, không giả tạo lại rất ngây thơ, mộc mạc, nếu anh lợi dụng cô, thì sẽ ra sao?
-Hạ Đồng, nhóc có định tham gia cuộc thi hát không?
-Em không định thi, vả lại em hát không hay lắm.-Hạ Đồng lắc đầu
-Nhóc hát hay lắm, sao lại nói không? Nhóc thi đi, anh sẽ ủng hộ nhóc.-Lăng Hạo nháy mắt nói
-Không thi đâu, em ghét hát lắm, rất ghét.-Hạ Đồng buồn bực nói
-Nhóc bị sao vậy? Nếu không muốn anh không ép.
-Không phải tại anh, em xin lỗi.-Hạ Đồng hối lỗi nói, cô đã quá quan trọng, chính cô cũng thích hát nhưng khi hát cô lại nhớ đến bà ta, người đã cho cô cuộc sống này.
-Anh phải nói câu xin lỗi mới đúng.
-Đừng nói chuyện này nữa, để xem, anh đẹp thế này chắc được nhiều cô theo lắm chứ gì?-Hạ Đồng nhanh chóng làm bầu không khí vui vẻ trở lại
-Đó là đương nhiên, anh đẹp thế mà.-Lăng Hạo dương dương tự đắc nói
Hạ Đồng nghe xong, thật sự muốn ói, trên đời này có ai tự tin như anh không trời?
-Em sắp ói rồi nè.
-Em không tin thì thôi, nhưng sự thật là sự thật.-Lăng Hạo không giận còn cười
-Em bó tay với anh rồi.-Hạ Đồng hết cách lắc đầu, đúng là tự tin quá mức mà.
Lăng Hạo buồn cười nhìn cô, cô bé này khá thú vị, lại còn nghĩ anh và cô giống nhau mới đáng nói, không biết khi biết đucợ sự thật thì sẽ thế nào nhỉ?
Tiếng chuông báo giờ vào học vang lên, Hạ Đồng chào tạm biệt Lăng Hạo xong chạy về lớp học. Nhìn bóng dáng cô khuất dần từ xa, Lăng Hạo khẽ cười nhạt, anh giơ tay tháo chiếc kính ra, khuôn mặt tựa thiên thần lộ ra giữa ánh nắng ban mai, nhưng lại nguy hiểm không thua gì ác quỷ.
-Hạ Đồng, em nhất định... phải thi hát.
Bỏ lại câu đó, Lăng Hạo thuận tay quăng chiếc kinh qua khung cửa sổ, dõng dạc rời đi, để lại căn phòng nhạc yên ắng, cũng là một niềm báo...