Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 05

Tác giả: Du Huyễn

Không Ngừng Lấy Lòng
Hạ Đồng đứng trong bếp pha cho anh ly coffee nhưng tâm trạng khá không ổn, cô nào ngờ một người được gọi là \\"hoàn hảo\\" như anh lại có một cuộc sống \\"đáng thương\\" như thế chứ, từ lần đầu gặp anh cô ghét cay ghét đắng ấy chứ, tính tình gì mà đáng ghét, con gái người ta năn nỉ vậy mà không hỏi han lại còn lạnh như tảng băng ấy nhưng nghe Thiên kể thì anh ta đáng thương thật.
-Đang làm gì đấy?-bà quản gia đi vào hỏi
-Quản gia, con đang pha đồ uống cho hai thiếu gia!-Hạ Đồng cười tươi nói
-Đang pha gì vậy?Coffee sao?-quản gia hỏi
-Dạ một ly sữa cho anh Thiên và một ly coffee cappuccino cho heo à không nhị thiếu gia.-cô mỉm cười đáp
-Tại sao lại pha café cappuccino hả?-bà quản gia chau mày nói
-Tại đại thiếu gia nói nhị thiếu gia không uống đồ ngọt nên cháu pha coffee cappuccino, nó cũng là coffee chỉ là thêm tí sữa thôi.-Hạ Đồng từ từ nói
-Cô dám pha coffee sao?Chán sống à!.-bà quản gia la ầm lên
-Tại sao vậy quản gia?-Hạ Đồng ngớ người hỏi
-Thiếu gia ghét nhất coffee cappuccino, cô pha chẳng khác nào chọc cậu ấy!
-Nhưng coffee chẳng tốt cho sức khỏe cậu ấy, nếu uống coffee cappuccino sẽ tốt hơn.
-Cô thật là cứng đầu mà, muốn làm gì thì làm nếu bị nhị thiếu gia la thì đừng có nói tại sao tôi không nhắc nhở?-bà quản gia hầm hầm bước đi trong bực tức
-Làm gì mà khó quá vậy? Cappuccino thì cappuccino có gì đâu chứ?-cô chu mỏ nói
_Cốc...cốc...cốc
-Vào đi.-giọng nói lạnh lùng trong phòng vọng ra.
Hạ Đồng từ từ mở cánh cửa ra,thấy Dương Tử đang ngồi trên bàn làm việc với chiếc máy Laptop gõ lách cách lách cách. Anh chẳng thèm ngước mặt lên nhìn cô chỉ chăm chăm vô máy Laptop, y như trong đó có cái gì rất quan trọng ấy
-Tôi có làm nước cho anh!-Hạ Đồng lên tiếng
-Lại muốn gì đây?-Dương Tử lạnh lùng nói mà vẫn không ngước mặt lên
-Hìhì coi như anh xui xẻo gặp phải người điên không biết chuyện đi! Tha cho tôi nha! Lần này thôi!-Hạ Đồng cười mong anh cho qua chuyện
-Vậy cô thừa nhận cô là gá mái... điên.-anh cố ý kéo dài ba từ cuối, nhìn cô cười như không
-Anh...
Hạ Đồng cố gắng nhịn cơn lửa sắp trào dâng, cố gắng mỉm cười cho qua.
-Anh nói vậy thì cho là vậy đi, đây là coffee của anh.
Cô nhẹ nhàng đặt cốc coffee xuống gần bên anh, đúng là số cô \\"may mắn\\", gặp phải tên khùng, còn lại là người cô cần thuyết phục mới \\"may mắn\\" đó chứ.
-Cappuccino?-Dương Tử nhìn thấy ly coffee cô đặt trước mặt không khỏi nhăn mặt
-Là cappuccino có rắc thêm socola!
-Cappuccino?Socola?
“Anh Dương Tử,em có pha cappuccino rắc socola ngon lắm nè,anh uống đi!Nó tượng trưng cho tình yêu mới chớm nở đó,giống như hai chúng ta này.”
Một giọng nói trong trẻo,nhẹ nhàng như làm suối trong veo xuất hiện trong tâm trí anh, từ lúc 15 tuổi anh đã không còn nó nữa vậy mà cô lại khơi dậy.
-Sau này không được pha nữa?-Dương Tử tự nhiên quát lên
-Tại sao?Tôi thấy… nó ngon mà.-Hạ Đồng giật mình nói
-Tôi nói không pha nữa!Bà quản gia chưa nói cho cô biết sao?-Dương Tử trừng mắt nhìn cô
-Tôi… tôi… bà quản gia nói rồi! Nhưng mà...-cô sợ hãi nói không nên lời
-Mau đem đi! Pha lại cho tôi coffee!-anh đẩy ly coffee qua cho cô
-Nhưng… coffee nó không tốt, tôi nghĩ…. cappuccino tốt hơn.-cô sợ nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình
-Tại sao lại pha café cappuccino hả?
-Vì nó ngon! Anh đừng trách bà quản gia bà ấy có nói cho tôi biết rồi nhưng tôi nghĩ nó tốt cho anh hơn nên mới pha! Nếu muốn anh cứ trách tôi, tôi sẽ chịu!
-Cô nghĩ hậu quả cô làm ra cô sẽ chịu được sao?
-Chỉ là một tách coffee thôi, cappuccino đã sao? Anh cứ làm như nó là máu không bằng.-Hạ Đồng xì mũi
-Nó là máu, cô nói đúng nó với tôi là một ly đầy máu.-ánh mắt Dương Tử chợt hoang mang cùng đau khổ
Hạ Đồng chưa kịp nhìn thấy kĩ chỉ thầy xẹt qua rồi vẻ yếu đuối đó biến mất, trở lại vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cuồng ngạo đó.
-Pha lại.-anh lạnh lùng phun ra 2 chữ
-Không pha, anh nói gì tôi tôi cũng không pha, đó là vì muốn sức khỏe anh tốt thôi, còn nữa, tôi nghĩ anh nên học cách tôn trọng người khác đi.
Hạ Đồng \\"giáo huấn\\" anh một tràng rồi bỏ đi trở về phòng nằm phịch xuống giường. Suy nghĩ miên man về anh làm cô chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đấu Khẩu
“Tít…Tít…Tít” tiếng chuống chiếc đồng hồ báo thức trong phòng Hạ Đồng vang lên, với tay tắt lấy, cô vươn vai lấy tinh thần rồi nhanh chân đi thay đồ chuẩn bị bữa sáng cho Dương Tử.
-Chào anh Thiên, tối qua anh ngủ ngon không?-Hạ Đồng nhìn Thiên ngoài cửa phòng nói
-Ừm chắc em đến nên anh ngủ ngon quá.- Thiên trêu cô
-Vậy sao?Vậy em gặp được anh nên ngủ cũng ngon lắm.-cô trêu ngược anh
-Em giỏi thật đấy, dám trêu ngược lại anh à.-Thiên véo má cô
-Hì, em nói thật mà.-cô cười nói
-Sáng sớm đã thấy cảnh chướng mắt.-một giọng nói lạnh lùng vang lên
-Có ai kêu anh nhìn đâu mà nói.-Hạ Đồng bĩu môi
-Còn dám trả treo, ba qui tắc chắc ít đối với cô nhỉ?-Dương Tử sắc mặt không mấy tốt nói
-Suốt ngày quy tắc, heo đực đúng là khác người nha.-Hạ Đồng không chịu thua nói
-Gà mái chắc không khác người quá, đỡ hơn thứ chuyện nhà còn lo không xong đã lo chuyện thiên hạ.-Dương Tử cười khỉnh nói
-Anh...
-Thôi can hai người, làm gì mà mới gặp nhau đã cãi rồi, sau này còn gặp nhau thường xuyên mà.-Thiên chen vào nói
-Anh làm như em thích cãi với con gà mái này quá, nhìn thấy cô ta là em ghét rồi.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Tôi thích anh quá, thấy ghét, khó ưa,h eo đực phụ tình.-Hạ Đồng chửi anh một lào
-Điều thứ tư sau này không được kêu tôi bằng hai từ "heo đực".-Dương Tử khoanh hai tay trước иgự¢ mình nói
-Không cãi lại bày đặt đưa thêm quy tắc.-Hạ Đồng lầm bầm trong miệng
-Điều thứ năm, không được chửi rủa và trả treo với tôi.-Dương Tử đắc thắng nói tiếp
-Anh... được thôi, năm quy tắc, tôi không tin sẽ quy phạm.-Hạ Đồng cố nhịn cơn thịnh nộ sắp trào dâng nhìn anh bằng ánh mắt bắn ra lửa
-Ồ, vậy thì chúc may mắn nha, chỉ sợ cô quy phạm không phải một mà là năm cái một lượt, nhớ nha, cô mà vi phạm thì sẽ bị phạt đó.-Dương Tử thản nhiên nói, sau đó vỗ vai cô, khóe môi hơi cong lên rồi đi xuống nhà bếp
-Heo đực, heo đực, heo đực, áaa tức quá.-Hạ Đồng tức muốn nhảy dựng lên, nếu không phải anh là người cô cần thuyết phục thì cô đã sớm băm dằm anh ra trăm mảnh rồi
-Em đừng tức nữa, em ấy là vậy, mai xuống ăn sáng đi.-Thiên đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói
-Anh chịu được anh ta cũng hay thật.-Hạ Đồng không khỏi thán phục Thiên, Thiên lại có thể chung sống với một tên heo đực như vậy đúng là hay mà
-Từ từ em sẽ quen thôi.
Hạ Đồng cười cười đáp, sau đó cũng nhanh chân đi xuống nhà bếp. Cô chỉ vừa bưng hai phần ăn để lên bàn, Dương Tử đã cau mày đặt nĩa xuống va chạm vào chiếc dĩa bằng thủy tinh, vang lên tiếng chói tay.
-Cái này mà gọi là cho con người ăn sao?-Dương Tử nhìn phần ăn sáng của mình, trứng nát bấy, bánh mì thì nướng quá khét, còn miếng thịt bò nữa đen thui, nhìn vô không còn hứng để ăn
-Chị Ly, hôm nay chị làm sao vậy? Sao lại nấu ăn như thế?-Dương Tử khó chịu nhìn người phụ trách chuyện nấu nướng-chị Ly.
-Hôm nay, bà quản gia kêu tôi đừng nấu ăn, để Hạ Đồng nấu.-chị Ly cung kính đáp lại
Ngay lập tức Hạ Đồng nhận được ánh mắt dao găm của Dương Tử, khỏi cần anh nói cô cũng đủ biết là mình sắp nghe chửi, quả nhiên...
-Như vậy mà cô còn đem lên cho tôi ăn sao?-Dương Tử tức giận quát
Hạ Đồng bịt tai mình lại, để anh quát hết cậu mới bỏ ra, nở nụ cười lấy lòng
-Gì chứ? Tôi cố gắng lắm mới làm được phần ăn đó đó.
-Cô đừng nói, ngay cả một món ăn cô cũng không biết nấu?
-Có, có một món.-Hạ Đồng lập tức la lên, cô có một món biết nấu, nhưng mà hình như tất cả ai cũng nấu được món đó, ngay cả đứa trẻ trên mười tuổi cũng biết nấu.
-Món gì?
-Là... là mì gói.-Hạ Đồng đôi mắt lấp lánh nói (chị bị anh ấy chửi là đúng rồi)
-Nấu ăn là điều cơ bản nhất trong năm quy tắc tôi đưa, hôm qua tới giờ cô đã vi phạm bốn điều, cô nghĩ có nên đuổi không?
Hạ Đồng giơ bốn ngón tay lên, miệng không ngừng lẩm bẩm, không có nha, bắt quá có ba điều thôi.
-Có ba điều mà.-Hạ Đồng phản bác
-Một không biết nấu ăn, hai trả treo chửi tôi, ba kêu tôi bằng heo đực, bốn tôi luôn đúng và cô luôn sai, vậy mà cô còn vi phạm, nói xem có phải bốn không?-Dương Tử nhã nhặn kể ra, dáng vẻ nhàn nhã nhìn cô
-Điều bốn không hợp lý, anh nói sai tôi cũng phải cho đúng, như vậy không công bằng.-Hạ Đồng phản đối
-Cô không có quyền phản đối, cũng không có quyền đứng đây cãi nhau với tôi.
Nhịn, nhịn, nhất định phải nhịn. Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, rõ ràng anh cố ý mà, làm gì ai lại đưa ra mấy cái quý tắc như thế chứ.
-Thiếu gia, cậu nói phải, tôi sẽ nghe, sau này không vi phạm nữa.-Hạ Đồng gượng ép mình cười
-Thái độ như vậy mới đúng, hôm nay tâm trạng tôi không tồi nên tha cho cô lần này, lần sau đừng hòng tôi cho qua.
-Dạ, cậu nói đúng, tôi sẽ nghe theo.-Hạ Đồng vẫn giữ bộ mặt cố ép mình cười, dùng thái độ cung kính đáp nhưng trong lòng cô không ngừng chửi rủa anh
Dương Tử không khó nhận thấy cô ngoài mặt như vậy bên trong chửi anh như thế nào, chỉ là anh không muốn kiếm thêm chuyện, dù sao tâm trạng anh đang tốt, mắc công vì cô mà làm tâm trạng xấu đi.
-Anh Thiên, ba ngày tới em ở trường không về nhà, còn hồ sơ về buổi lễ mạt tựu trường em đã gửi qua cho anh, anh từ từ xem có vấn đề gì không rồi nói em.-Dương Tử quay sang nhìn Thiên nói
-Được, anh sẽ xem.-Thiên đáp lại
-Ừ, em đi liền, anh đi luôn không?
-Cũng được.
Nói rồi đồng loạt Dương Tử và Thiên cùng đứng lên rời bàn ăn, Dương Tử thì bỏ đi một mạch còn Thiên trước khi đi còn căn dặn cô:
-Em ở nhà có gì cứ hỏi bà quản gia, không thôi chị Ly cùng mọi người, ba ngày tới anh và Dương Tử phải ở trường lo việc ngày khai giảng tới sẽ không về nhà được.
-Em biết rồi, tạm biệt anh.-Hạ Đồng mỉm cười đáp lại
Hạ Đồng phải nói mừng hết cỡ, ba ngày không nhìn thấy mặt Dương Tử, đỡ phải chửi anh làm mình tốn đức, ba ngày thoải mái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc