Lúc này, A Mộc cũng đã thay đồ. Oa! Đẹp quá! Rất giống nhân viên cao cấp, trông còn chuyên nghiệp hơn cả bọn Ngô Nhã Mỹ nữa.
Thật hâm mộ A Mộc quá, thân hình đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp. Tuy tôi và A Mộc bằng tuổi nhau, nhưng không biết tại sao, A Mộc trông lớn và xinh đẹp thế kia, dáng người đầy đặn, thật khiến người ta hâm mộ. Còn tôi thì sao? Mới 15 tuổi, mà trông “đồ sộ” làm sao…
Ừ, tôi nghĩ đây nhất định là sự phản ánh sự chênh lệch kinh tế giữa hai gia đình ở một mức độ nào đó.
“Đồ ngốc! Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau đội cái này vào đi.” Tôi còn đang cảm khái cho cái sự chênh lệch giàu nghèo của đất nước thì đột nhiên A Mộc không biết vứt cái gì đó vào trước иgự¢ tôi.
Tôi cúi đầu xuống nhìn. Oa! Thì ra là thẻ phóng viên, mà còn là thẻ của đài thành phố nữa! Nhìn qua bên A Mộc thì thấy cậu ta cũng có đeo một cái. Tôi ngạc nhiên há hốc mồm ra hỏi: “A Mộc! Cậu lấy mấy cái này ở đâu ra thế?”
“Mục Phi đấy.” A Mộc chẳng do dự nói.
Tôi càng ngạc nhiên hơn: “Chị của cậu hả? A Mộc, chị của cậu dữ lắm đấy, nếu chị ấy biết mình chôm mấy cái này nhất định sẽ Gi*t tụi mình mất!”
“Yên tâm đi, chị ấy đi công tác rồi. Mấy thứ này tạm thời do tớ quản lý, đừng lo quá!”
“Nhưng tớ vẫn lo.” Tôi nói.
“Đồ ngốc! Đừng có vô tích sự như thế, muốn làm đại sự thì phải chịu mưa gió, hiểm nguy. Không muốn lấy máu mình ra để đánh đổi thì đừng nghĩ đến thành công.” Phù... A Mộc lại bắt đầu lên lớp tôi nữa rồi.
“Lát nữa, chúng ta giả làm phóng viên thành phố đi gặp anh Hàn Vũ. Cái đồ ngốc cậu đừng có mừng quá mà ngất đi đấy.”
“Hả?” ૮ɦếƭ thật, tôi làm gì có tâm trí đâu mà mừng? Chúng tôi bây giờ đang có hành vi giả dối mà, nếu bị phát hiện và bị báo cáo lên cho nhà trường, gia đình, ૮ɦếƭ chắc còn sướng hơn. Tôi lo lắng hỏi: “A Mộc, thê này có được không đó?”
“Đừng có sợ, ngày hôm qua tớ gọi điện cho người trợ lý của anh Hàn Vũ rồi. Tớ nói là hôm nay có cuộc phỏng vấn của phóng viên thành phố, người trợ lý đó đã vui vẻ đồng ý rồi. Đài truyền hình thành phố nhiều phóng viên như thế, anh ta làm sao biết ai là ai chứ phải không? Hơn nữa, chỉ cần có tớ ở đây, chuyện gì mà chẳng xong chứ?”
“Nhưng mà... lát nữa tớ phải làm gì?”
“Cậu đứng sau lưng mình quay phim là được rồi. Nhớ không được nói câu nào đấy!”
“Hả? Không được nói câu nào hết? Sao thế?”
“Vì giọng của cậu còn non nớt lắm! Hơn nữa cậu nói chuyện ngốc lắm, sẽ bị người ta phát hiện ra ngay.”
Tôi thật sự kém cỏi đến thế sao?
A Mộc la tôi: “Mau đi chứ! Cậu nghe kìa, họ tập luyện xong rồi đấy, mình mau đi qua đó đi! Đi!”
“Ờ!” Tôi lẩn thẩn gật đầu đáp một tiếng, dùng hết sức mình vác cái máy quay phim trên vai. Ôi chao! Thì ra làm việc cho Đài truyền hình cực khổ thế này, cái máy quay phim này nặng gần bằng tôi. Nếu có máy quay DVD thì tiện biết mấy, sao họ không dùng cái máy đó nhỉ? Thật là khổ.
Tôi tức tối nhưng vẫn vội vã đuổi theo A Mộc đi về phía phòng giải lao.