Bốn người không khí vui vẻ cơm nước xong, Cảnh Dật Thần liền đi theo Cảnh Trung Tu đến thư phòng của Hoàng Lập Hàm nói chuyện.
“Đây là con chọn ra mấy người thích hợp, cha xem xem.” Cảnh Dật Thần đem tư liệu của mấy thiên kim đưa cho Cảnh Trung Tu, nhàn nhạt nói.
Cảnh Trung Tu nhận rồi đại khái nhìn thoáng qua, liền gật đầu nói: "được, liền dùng mấy cô này đi, chờ các con tổ chức hôn lễ song sẽ làm cho nó.”
Cảnh Dật Nhiên là em trai, hôn lễ không thể làm trước Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần chọn vài người đều rất thích hợp, hình dáng tính tình và gia thế đều là tốt nhất, việc này là cả danh dự của gia tộc Cảnh gia, anh cũng không bởi vì bất hòa với Cảnh Dật Nhiên mà mượn chuyện này mà động tay chân.
Cảnh Trung Tu thực vui mừng, ông ở không ngờ đã giáo dục con rất thành công.
Cảnh Dật Thần từ khi nào đã biết nên lấy đại cục làm trọng, khi nào thì không thể hành động theo cảm tình.
Mọi việc của gia tộc, Cảnh Trung Tu đang chuyển giao hết cho Cảnh Dật Thần, từ hai cha con gần như tiêu tan, giờ đã chuyển tốc độ sang thân mật.
Bởi vì ông hiện tại càng ngày càng cảm thấy, con trai còn ưu tú hơn so với ông tưởng tượng, năng lực đã lớn đến mức có thể tiếp quản được toàn bộ gia tộc.
Cho nên, hôn sự của Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Trung Tu cũng cho anh xử lý, đây là thâm nhập và hiểu biết thêm về công việc của Cảnh gia.
Liên hôn song có thể nhận được rất nhiều quà mừng, cũng có thể mượn cơ hội này phô trương ra thực lực,siêu cuờng đại của Cảnh gia, làm những người âm thầm mơ ước không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hôn sự của Cảnh Dật Thần là do chính anh làm chủ, Cảnh Trung Tu từ đầu đến cuối không hề nhúng tay, bởi vì thực lực của Cảnh gia đã rất lớn, không cần cùng bất luận gia tộc nào để liên hôn. Nhưng là, ông vẫn cứ yêu cầu Cảnh Dật Thần chú ý tìm, một cây làm chẳng nên non, thêm một gia tộc cường đại nữa giúp sức, nhưng càng phải cẩn thận quản lý, phòng khi bị cắn ngược lại một cái.
“Chọn lựa ra này mấy cô thiên kim tiểu thư, con đi thông báo cho gia tộc bọn họ, nói là chúng ta sẽ tuyển dâu một trong bốn đứa con gái nhà họ, xem phản ứng của bọn họ, có tâm cơ, cũng không cần loại bỏ ngay, cứ làm bộ như không biết là được.”
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt gật đầu: “Ân, con đã biết.”
Có tâm cớ với Cảnh gia, thường thường sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, nhưng việc này căn bản không cần Cảnh gia tự mình ra tay, chỉ cần cho bọn họ phát ra mấy cái tín hiệu giả, nếu bọn họ muốn thân nhập vào thế lực thì sẽ tổn thất hơn mấy trăm ngàn vạn, tự nhiên sẽ từ bỏ.
Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã đi theo Cảnh Trung Tu học tập xử lý mọi việc trong gia tộc, đối việc quản lý giải quyết trong gia tộc đã không còn xa lạ, chẳng qua, từ khi anh trưởng thành liền ở bên ngoài khá lâu, phỏng chừng rất nhiều gia tộc đều không quen biết anh.
“Hôn lễ của Dật Nhiên, về sau sẽ giao cho con, có chuyện gì thì nói với ta, nếu có kiểu hợp tác để phá hư gia tộc thì không cần nương tay, nếu không về sau,sẽ biến thành tai họa ngầm Cảnh gia.” trừ khi Cảnh Trung Tu ở trước mặt Thượng Quan Ngưng thì có một bộ dáng hiền từ, còn những lúc đều là sát nhân, thống trị cả một thương nghiệp to lớn phức tạp, trên tay không dính tí máu nào là không có khả năng. Mặc dù có lưc tốt, như lúc trừng trị ai thì người đó đã tận số.
“Ân, hôn sự của nó cứ giao cho con là được, sẽ không làm cho Cảnh gia phải mất mặt.” Cảnh Dật Thần lên tiếng.
Tuy rằng anh cùng Cảnh Dật Nhiên đấu đến anh ૮ɦếƭ tôi sống, vì đó không phải là lúc đem ân oán cá nhân ra làm bừa.
Cảnh Dật Thần căn bản không quan tâm Cảnh Dật Nhiên có thích mấy nữ nhân anh chọn hay không, cũng không quan tâm mấy cô gái kia có nguyện ý thích hắn hắn hay không, cũng không quan tâm mấy người phụ nữ kia có nguyện ý gả vào Cảnh gia hay không, điều quan trọng là, bọn họ sẽ xuất hiện đúng giờ ở hôn lễ.
Sống trong gia tộc giàu có cẩm y ngọc thực, không có mấy ai có được tình yêu, trong đó chỉ toàn lại lợi ích.
Nếu Thượng Quan Ngưng là người của Quý gia, Cảnh Dật Thần sẽ không cưới được cô, Cảnh gia cho anh có hôn nhân tương đối tự do, nhưng không tuyệt đối tự do.
Nếu Cảnh Dật Thần không gặp được Thượng Quan Ngưng, anh cũng sẽ để Cảnh gia tùy ý chọn lựa một người phụ nữ để kết hôn, mặc dù là hôn nhân không tình yêu nhưng vì mặt mũi của gia tộc nên vẫn phải làm.
Cho nên hôn nhân của Cảnh Dật Nhiên cũng không phải trường hợp đặc biệt, mà là rất thường thấy.
Cho nên Cảnh Dật Thần biết được Quý Bác có vị hôn thê, phản ứng đầu tiên chính là người phụ nữ lam vũ kia có thân phận không giống bình thường, Quý gia càng cần phải liên hôn hơn Cảnh gia, vị trí Quý Bác không được ổn định, nếu hắn không tìm được một người vợ trong gia tộc giàu có, thì sẽ bị người thừa kế khác đá bay, tương lai hắn sẽ không có quyền gì ở Quý gia.
Nghĩ đến đây, Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi: “Cha, việc của vị hôn thế Quý Bác con nói, cha đã điều tra ra chưa?"
Cảnh Trung Tu lắc đầu, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng nói: “Không có, Quý Bác đem cô ta bảo vệ rất tốt, chính cô ta cũng rất cảnh giác, ngày thường không hề dễ dàng mà ra ngoài, nếu ra ngoài cũng sẽ có rất nhiều người đi theo, chúng ta không tìm được tin tức hữu dụng nào, nhưng người bên trong Quý gia có truyền cho chúng ta biết, cô ta không phải vị hôn thê của Quý Bác."
“Chúng ta không tra được tin tức hữu dụng nào của người phụ nữ này, điều này đã nói lên người phụ nữ này thật khả nghi, chuyện này tạm thời từ từ tra, chỉ cần có thể lấy được di động thì sẽ nhất định sẽ tra được. Con trong khoảng thời gian này chuyên tâm liên lạc với các gia tộc đã thành lập khởi uy vọng, bọn họ về sau đều là ngươi trợ lực, cánh tay của con. Còn có một ít gia tộc khác, con cũng liên lạc trước hôn lễ một lần, bởi vì khi đến hôn lễ những gia tộc đó đều có người đến tham gia, thân phận của con sẽ được công khai hoàn toàn."
Việc đó Cảnh Dật Thần đã sớm biết, chỉ là hiện tại nghe Cảnh Trung Tu nói như vậy, trong lòng anh vẫn là có chút nghiêm nghị.
Nếu là gia tộc hơn trăm năm, chỉ chờ sau khi tổ chức hôn lễ, mọi việc sẽ giao vào toàn bộ tay hắn.
Anh không nghĩ sẽ tiếp quản thế lực này nhanh như vậy, bởi vì Cảnh Trung Tu mới hơn năm mươi tuổi, hắn vẫn luôn kiên trì rèn luyện thân thể, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, bởi vậy thân thể cực tốt, tinh lực còn coi là dư thừa, quản lý gia tộc này không có chút vấn đề nào.
Nhưng anh muốn mau chóng cho Thượng Quan Ngưng một hôn lễ, cho cô làm một cô dâu mới. Bọn họ rất mau sẽ có con, nhưng không thể chờ đến khi cô mang thai sinh con song mới cho cô một cái hôn lễ được.
Cho nên, hắn chỉ có thể mau chóng tiếp quản thế lực lớn của gia tộc.
“ Tin tức về thân phận của con công khai không có vấn đề, nhưng là, thân phận và tin tức của A Ngưng có thể bảo mật hay không?”
Một khi thân phận công khai, thì sẽ gặp phải ánh mắt của mọi người, bị mọi người bắt bẻ, bị màn ảnh bắt giữ, sẽ mất đi sự riêng tư, trong đó có lợi có tệ, bởi vì có thể đề cao cảnh thịnh cực đại, nổi tiếng lên thì rất nhiều chuyện đều trở nên không đơn giản lên.
Nhưng Cảnh Dật Thần không hy vọng Thượng Quan Ngưng cả ngày đều sống như vậy.
Cảnh Trung Tu cũng không muốn thân phận của Thượng Quan Ngưng bị nhiều người biết đến, cô là con dâu Cảnh gia, nhưng không cần phải chịu nhiều áp lực như vậy, Cảnh gia có một mình Cảnh Dật Thần là đủ để đối phó với mọi tình huống, còn cô chỉ cần ở dưới sư bảo vệ của Cảnh gia, sống tự do vui vẻ vậy là đủ rồi.
“Được, thân phận của A Ngưng sẽ được giữ bí mật, không có cơ quan chức năng nào đủ quyền lực tra ra con bé, hãy yên tâm. Truyền thông cùng hệ thống an ninh ở thành phố A, Cảnh gia chúng ta vẫn có thể kiểm soát được, sẽ không tiết lộ gì cả.”
Cảnh Dật Thần nhẹ nhõm, thân phận về thông tin không được công khai, anh mới hoàn thành được nhiệm vụ của cô vợ nhỏ giao cho, trong công ty cô không muốn công khai thân phận của mình, rõ ràng cô muốn có một cuộc sống giống người bình thường, chứ không phải vì thân phận mà bị xáo trộn, như vậy rất tốt, cô có thể hưởng thụ niềm vui của một người bình thường luôn có.
Anh làm chồng, tất nhiên nên tôn trọng ý nguyện của vợ, cho cô tất cả sự tự do cùng che chở.
“Hôn lễ của con, có lẽ con đã chuẩn bị tốt, nhưng thiếu gì hãy nói với cha. Cha đã chuẩn bị quà cưới cho con và A Ngưng, đợi đến ngày đó cha sẽ tặng cho hai đứa. Địa điểm tổ chức hôn lễ, con cần phải nói rõ với A Ngưng, mỗi đời người thừa kế của Cảnh gia hôn lễ đều được tổ chức ở một thị trấn nhỏ nước Anh, đây là quy định của tổ tiên, chưa bao giờ thay đổi, nếu như con bé yêu thích nơi khác, hai đứa có thể đến đó tổ chức thêm một lần, đừng để con bé tiếc nuối.”
Đối với con trai Cảnh Trung Tu vô cùng nghiêm khắc, trước kia không cho phép bọn họ đề cập đến bất cứ yêu cầu gì, nhưng ông đối xử với Thượng Quan Ngưng là con dâu lại y hệt con gái, ông rất nuông chiều, chỉ sợ cô oan ức.
“Vâng, con sẽ hỏi cô ấy.” Cảnh Dật Thần gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, Thượng Quan Ngưng sẽ không muốn ở nơi khác tổ chức hôn lễ lại lần nữa, tính cách của cô có chút độc lập, những chuyện trước kia luôn tự cô làm cũng không thích nhờ cậy người khác, vì vậy cô không muốn khiến người khác có thêm phiền toái, yêu thích những thứ đơn giản.
Cảnh Trung Tu trầm mặc một lát, rồi sau đó mới mở miệng nói: “Cha cho Cảnh Dật Nhiên 10% cổ phần, về sau nó sẽ được tham gia vào nhóm cổ tức(*), nhưng quyền hoạt động nằm trong tay con, nói chung, nó không thể can thiệp vào công việc kinh doanh hàng ngày, con không cần lo lắng.”
(*) Cổ tức: là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần.
Một núi không thể có hai hổ, một công ty không thể tồn tại hai tiếng nói, bằng không những người phía dưới sẽ không biết nên nghe theo ai, lâu dần sẽ chia công ty thành hai phe, khiến tập đoàn to lớn sụp đổ.
Cảnh gia đã liên tục mấy thế hệ đơn truyền, cho nên trước kia chưa từng xuất hiện qua loại vấn đề này, tài sản của gia tộc, tất cả đều được thừa kế cho một người, phát triển vô cùng ổn định. Mặc dù hiện tại có đến hai người thừa kế, nhưng vì tránh phải phân chia quyền lực khiến gia tộc suy sụp, nhất định Cảnh Dật Nhiên chỉ được nhận một phần nhỏ tài sản, phần lớn tài sản và thế lực, sẽ được giao cho Cảnh Dật Thần, sau đó, cũng sẽ từ Cảnh Dật Thần truyền lại cho con mình, con của Cảnh Dật Nhiên sẽ không được kế thừa bất cứ thế lực gì từ gia tộc.
Cảnh Dật Thần nghe Cảnh Trung Tu nói mà ngây ngẩn cả người.
“Người chuyển nhượng cổ phần của mình cho cậu ta? Không thể được, chuyển từ phía bên con cho cậu ta là được rồi, người không được động!”
Hiện tại Cảnh Trung Tu có 20% cổ phần, vốn dĩ là cổ đông thứ hai của tập đoàn, nếu như bây giờ cho Cảnh Dật Nhiên 10%, vậy ông chỉ còn 10%! Cổ phần trong tay ông còn quá ít!
Hơn nữa, không phải ban đầu nói muốn để Cảnh Dật Nhiên kế thừa một nửa tài sản sao? Vậy sao lúc này chỉ cho cậu ta 10%?
Cảnh Trung Tu xua xua tay, ý bảo không cần nhiều lời.
“Không có việc gì, chuyển của cha là được. 60% cổ phần của con vẫn phải luôn ổn định, không thể co lại, như vậy mới có thể kiểm soát tuyệt đối Cảnh Thịnh, sau khi con tổ chức hôn lễ, ông nội sẽ trực tiếp chuyển lại cổ phần cho con, đến lúc đó chính là 70%, quyền sinh tử Cảnh Thịnh chỉ có thể phụ thuộc vào con!”
Trong lòng Cảnh Dật Thần nặng trĩu, trước kia anh liều mạng từ trong tay Cảnh Trung Tu, từ những cổ đông khác đoạt lấy cổ phần Cảnh Thịnh, chính là muốn hoàn toàn khống chế Cảnh Thịnh trong tay mình, khống chế triệt để cái đế quốc thương mại khổng lồ này, trước giờ anh luôn dùng tâm trí mạnh mẽ trả thù, bởi vì anh cảm thấy những thứ này vốn dĩ thuộc về anh, thuộc về mẹ anh, anh không thể để cho Chương Dung và Cảnh Dật Nhiên ςướק những thứ này đi.
Hiện tại, anh sắp nắm giữ 70% cổ phần của đế quốc thương mại khổng lồ này, nhưng lại không có cảm giác cao hứng như trước đây anh nghĩ, trái lại chỉ cảm thấy áp lực trên vai ngày càng nặng, cảm thấy con đường anh phải đi còn rất dài, dài vô tận.
Cảnh gia hưng thịnh mấy trăm năm, truyền hơn mười thế hệ, đến đời anh, đã đạt đến đỉnh cao của vinh quang, mỗi người đều sợ hãi và ngưỡng mộ gia đình quý tộc này, tài sản trải rộng khắp toàn cầu.
Anh tuyệt đối không thể để Cảnh gia đến đời anh lại suy sụp, anh muốn Cảnh gia thêm hưng thịnh!
Ý nghĩa cái tên của tập đoàn Cảnh Thịnh cũng xuất phát từ đây, Cảnh gia hưng thịnh, từ ngữ ngụ ý tốt như vậy, cũng là hình ảnh mỗi một thế hệ người thừa kế gia tộc mong muốn.
Cảnh Dật Thần mạnh mẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Con đã biết, cha, Cảnh Thịnh nằm trong tay con sẽ ngày càng phát triển!”
Cảnh Trung Tu gật đầu, trên mặt lộ ra một chút ý cười: “Cha tin, con có thể làm tốt, con so với cha sẽ càng tốt!”
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi sinh ra cho đến bây giờ, Cảnh Trung Tu khen anh!
Anh chưa hề cảm thấy, anh sẽ tốt hơn so với cha, anh xử lí mọi chuyện không có khéo mềm dẻo như cha, tất cả đều dùng thực lực những thủ đoạn cứng rắn, trước đây cha đối với anh nghiêm khắc như vậy, hóa ra là có mục đích! Nếu cha không nghiêm khắc, anh sẽ không trưởng thành nhanh như vậy, cũng sẽ không giống như bây giờ, có thể thuận buồm xuôi gió giải quyết các trường hợp khẩn cấp.
Đáy mắt Cảnh Dật Thần hơi kém rơi lệ, bằng bất cứ giá nào, anh cũng không thể phụ lòng tín nhiệm của cha!
Nhưng Cảnh Trung Tu có chút hơi xúc động, ông và con trai trước giờ chưa từng được hòa hợp chung một chỗ như thế này, con trai chưa bao giờ hiểu ông, mà ông cũng không bận tâm đến suy nghĩ của con trai, đều dựa theo phương thức riêng của bản thân để nói chuyện làm việc, kết quả mới có sự cách trở sâu xa như vậy, nó giống như giữa cha và con trai có một mối thâm thù đại hận vậy.
Vốn dĩ hôm nay ông cổ vũ con trai, thứ nhất, vì quả thật ông thấy con trai làm rất đúng, thứ hai là bởi vì Thượng Quan Ngưng đã từng nói qua với ông như vậy.
IQ hay EQ của Cảnh Dật Thần luôn đặc biệt cao, lúc còn nhỏ anh đã chứng minh tài năng thiên phú cùng khả năng quản lí về mọi mặt của anh, mười bốn tuổi, anh đã hoàn thành xong khóa nghiên cứu sinh cùng tất cả các chương trình học, mười sáu tuổi tốt nghiệp đại học Harvard, đồng thời nhận được một số bằng tiến sĩ học vị, phá vỡ những ghi chép về hồ sơ tốt nghiệp của Cảnh Trung Tu ở Cảnh gia.
Hơn nữa, trong thời gian đó anh luôn trải quan những khóa huấn luyện và kiểm tra khác nhau của Cảnh Trung Tu, bao gồm cả hai phương diện ý chí và sức khỏe.
Anh đã hoàn thành rất tốt từng hạng mục, nhưng Cảnh Trung Tu chưa bao giờ khen anh, ông chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”