Khi Duệ Thanh trở lại thì mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong. Mọi người đi về hướng mã trường. Vừa đi, Lương Nhan vừa nói chuyện với Duệ Thanh.
-Xin lỗi vì đã bắt cậu làm con tin. Tuy ta đã ra lệnh cho La Khẩn nhưng cậu không bị gì bất tiện chứ?
-Điện hạ không cần phải xin lỗi, ta đã được đối xử như một trọng khách.
-Dù vậy, bắt cậu làm con tin không phải là cách làm của một chính nhân. Còn nhiều cách để có thể thiết lập liên minh. Ta vẫn rất ân hận vì đã đối xử với cậu như vậy.
Một thái tử lại đi hạ mình xin lỗi thần tử của một nước khác, không phải là chuyện bình thường. Khánh Nhã đi bên cạnh cũng cảm thấy kính trọng. Nhưng ngược lại, nghĩ tới thái độ đối với mình lại thấy bất mãn.
Trong lúc sự bất mãn bắt đầu cháy trong lòng Khánh Nhã thì mã trường đã hiện ra phía trước. Vừa thấy Thánh Đế, mọi người liền cúi đầu thi lễ, tiếng tung hô vạn tuế vang lên khắp nơi.
Ngựa của Khánh Nhã khắp thân đen huyền, mượt mà, trên trán có một vệt màu trắng, thoạt nhìn như ngôi sao, dáng hùng dũng. Trong khi đó, ngựa được chuẩn bị cho Lương Nhan và Duệ Thanh thì rất hiền. Duệ Thanh liền leo lên ngựa. Lương Nhan phớt nhìn con ngựa nhỏ đang thong thả gặm cỏ trước mặt, không nói gì, đưa mắt nhìn khắp mã trường rồi bước đi.
-Lương Nhan?
-Khi có chuyện, con ngựa đó không giúp được gì cả.
Lương Nhan vẫn bước đi, chỉ quay đầu lại trả lời. Thấy vậy, Duệ Thanh lo lắng, thúc ngựa đến bên cạnh Khánh Nhã.
-Bệ hạ, ngài ấy định...
Vừa nói, Duệ Thanh vừa dõi mắt theo Lương Nhan. Khi thấy ánh mắt Lương Nhan dừng lại trên một con ngựa đứng giữa bãi, cậu không thốt nên lời.
-Lẽ nào ... là hân huyết mã...
Hân huyết mã là một giống ngựa thuần chủng, rất nổi tiếng. Thân ngựa to, chân dài rất chắc khỏe. Từ xưa đã được truyền tụng là có thể phóng thiên lý. Nhưng chỉ có điều, con ngựa nào cũng rất hung hăng, khó thuần, không thích bị người cưỡi.
Và bây giờ, giữa mã trường, một con hân huyết mã đang đứng, gõ móng xuống đất, thân không có yên cương. Lương Nhan bước thẳng đến chỗ con ngựa đó.
Mã đinh thấy vậy vội chạy đến ngăn cản. Lương Nhan không nói gì, đảy mã đinh qua một bên, leo qua hàng rào, tiến đến gần chỗ con ngựa.
Đó là một con bạch mã. Thấy Lương Nhan đến gần, con ngựa ngước nhìn cảnh giác, chiếc bườm trắng dựng đứng. Móng ngựa miết trên cỏ, cỏ ngã rập. Lương Nhan đến gần hơn, đã có thể chạm vào mình ngựa.
-Bệ hạ, tại sao không cản lại?
-Lương Nhan xuất thân từ dân tộc kị mã, là thái tử Đột Huyết, nên biết rõ phải làm gì.
Nhưng từ mắt ngựa đã phát ra sát khí. Tất cả những binh sĩ đứng gần đó bắt đầu nhốn nháo. Có lẽ bởi họ không muốn thấy một nhan sắc mỹ lệ phải vùi dưới vó ngựa cuồng điên. Nhưng vì Khánh Nhã không nói gì nên binh sĩ cũng không thể manh động.
Khánh Nhã cũng biết đằng sau vẻ diễm lệ mong mang đó là một tính cách rất kiên cường. Nhưng đó là một loại ngựa rất hung hăn. Nếu như có chuyện, để có thể lập tức đến cứu, Khánh Nhã chăm chăm nhìn theo Lương Nhan.
Lương Nhan tiến đến gần con ngựa, nhanh chóng, nắm bườm trắng tinh rồi nhảy lên mình ngựa.
Ngựa cũng không chịu thua, lập tức đứng trên hai chân sau.
-Nguy hiểm.
Duệ Thanh hốt hoảng thét lên, định chạy đến thì một cánh tay đã ngăn lại
-Bệ hạ, xin hãy bỏ ra.
-Khanh có đến cũng chỉ gây rối thôi, nhìn xem, cậu ta không có rơi xuống.
Thật vậy, mặc dù con ngựa cố sức vùng vẫy, rồi đứng trên hai chân sau, nhưng vẫn không cách nào hất Lương Nhan xuống được. Lương Nhan, dù không có yên cương, chỉ dùng hai tay nắm chặc bườm ngựa, hai chân ép sát thân trắng tinh, nhưng đã khống chế được cuồng mã.
Thời gian trôi qua, một lúc sau, con ngựa đã đuối sức. Trên thân bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Đúng như cái tên, hân huyết mã, mồ hôi tuôn ra trên thân mang sắc hồng, thoạt nhìn như máu.
-Thật khó tin...
Khi một ai đó vừa lẩm bẩm, con ngựa cũng dựng đứng một lần rồi buông xuống, dừng lại. Lương Nhan vuốt vuốt lớp lông mềm mại, khẽ thì thầm vài tiếng để đi về phía mọi người. Con ngựa, tuy không thích, mũi phì phò, nhưng đã không còn hung hăng như khi nãy. Lương Nhan lại vuốt vuốt cổ ngựa, khẽ húc nhẹ vào thân, dùng tay và chân điều khiển cho ngựa tiến về phía Khánh Nhã.
-Con ngựa này tốt hơn.
-Được, là do khanh đã thuần hóa.
Nói xong, liền ra lệnh cho mã đinh mang một bộ yên cương đến. Trong lúc đó, Lương Nhan cẩn thận lau sạch mồ hôi tuôn trên thân ngựa.
Khi thấy Lương Nhan cầm roi da, Khánh Nhã liền cười.
-Khanh lại biểu diễn cho trẫm xem đúng không?
Kí ức những ngày đầu lại trở về, nguyên vẹn, tươi mới.
-Roi da là vật bất ly thân.
Giọng Lương Nhan đanh lại. Khánh Nhã cũng không trêu ghẹo thêm. Mọi người lại tiến về phía tiền tuyến.
Duệ Thanh phóng ngựa lên, đi ngang với Lương Nhan, bắt chuyện.
Khánh Nhã thấy thế, chau mày. Tuy đã nói với Lương Nhan về chuyện ái đồng nhưng vẫ chưa giải thích sự tình với Duệ Thanh. Nếu như một trong hai người lỡ lời, khiến chuyện bại lộ, người gặp phiền phức sẽ là Khánh Nhã. Nhưng dù rất muốn tách hai người ra, Khánh Nhã vẫn không tìm ra được lý do hợp lý. Tuy vậy, điều khiến Khánh Nhã bực tức chính là quan hệ thân thiết của cả hai.
-Ta sẽ ghen đó.
Khánh Nhã vừa liếc nhìn, vừa lẩm bẩm.
Tiền tuyến hiện ra trước mắt. Từ trên cao, Khánh Nhã quan sát chiến binh của vương triều. Lương Nhan cũng thế. Những lúc suy nghĩ hay chăm chú vào điều gì, biểu cảm của Lương Nhan rất nghiêm trang, khiến vẻ đẹp cũng mang một màu sắc khác.
Ngày xưa, trong truyền thuyết, có một vị quân vương vì quá diễm lệ nên khi xuất trận khiến cho địch quân ngơ ngẩn, mất hết chiến khí. Khánh Nhã thầm nghĩ nếu Lương Nhan ra trận, biết đâu cũng sẽ có chuyện như vậy.
Khánh Nhã để tai nghe những câu chuyện, mệnh lệnh của binh sĩ. Hai mày chau lại. Nếu có gián điệp ở đây, không phải tin tức bí mật đều sẽ bị Khiết Đan biết hết sao. Khánh Nhã cảm thấy bất an, tức giận vì sự không phòng bị này. Không chỉ thế, sĩ khí cũng rất thấp.
Lương Nhan nhìn lưỡng quân, quay sang Khánh Nhã.
-Có lẽ nên xem lại việc bố trí binh lính, phải thay đổi nhân tâm thì sẽ tốt hơn.
-Không thế chiến sao?
-Nếu đánh sẽ thua.
Trả lời xong, Lương Nhan lại chỉ về phía Khiết Đan.
-Tuy địch quân cũng có nhiều sơ hở nhưng rất cảnh giác đề phòng. Chỉ sự khác biệt đó cũng đủ làm nên thắng bại.
Khánh Nhã cũng nghĩ vậy. Những lời của Lương Nhan đã nói đúng vấn đề. Có lẽ khi ở Đột Huyết, Lương Nhan cũng đã từng là một tướng quân chỉ huy ngàn quân.
Khánh Nhã thúc ngựa, định xuống phía dưới. Duệ Thanh vội hốt hoảng chạy đến.
-Bệ hạ, không phải hướng đó. Đây là đường đến doanh trại Khiết Đan.
-Ta biết. Khanh chỉ cần ở phía sau.
Câu nói của Khánh Nhã đã báo cho Duệ Thanh biết ngay từ đầu Thánh Đế đã có ý định này.
-Bệ hạ, xin hãy trân trọng chính mình.
Khánh Nhã phất tay, rồi phóng ngựa đi. Lương Nhan liền nói với Duệ Thanh.
-Không cần phải lo lắng, Thánh Đế của cậu trước khi làm gì đều suy nghĩ cẩn trọng. Nếu có chuyện, ta nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của ngài ấy.
Tuy Lương Nhan không nói lớn nhưng Khánh Nhã vẫn nghe rất rõ.
“Tại sao Lương Nhan lại đi biện hộ cho ta với Duệ Thanh”
Khánh Nhã cảm thấy vô cùng kì lạ, lòng иgự¢ cũng có gì rất khó chịu. Lương Nhan như đang cố trấn an Duệ Thanh, và cũng vì Duệ Thanh nên mới nói sẽ an toàn cho Thánh Đế.
“Duệ Thanh là ái đồng, lẽ nào lại không thấy khó chịu, không ganh ghét,...hay ít nhất là lảng tránh”
Khánh Nhã buông một tiếng thở dài đầy ca thán, rồi giật cương ngựa. Phía trước là doanh trại của Khiết Đan, nếu tiến gần hơn sẽ bị phát hiện.
-Ta muốn đến gần hơn chút nữa.
Khánh Nhã vừa dứt lời, không chỉ Duệ Thanh mà tất cả cận vệ theo hầu đều xanh mặt, đứng lại.
-Không được ư?
Khánh Nhã vốn rất muốn đi nhưng nghĩ lại Duệ Thanh cùng cận vệ theo hầu nên bỏ cuộc, quay ngựa lại. Lương Nhan lập tức tiến lên phía trước.
-Để ta đi, sẽ gặp nhau ở bìa rừng.
Nói rồi liền thúc mạnh vào mình ngựa, phóng nhanh về trước.
Khánh Nhã chưa kịp ngăn cản thì Lương Nhan đã phóng xa.
-Đồ ngốc.
Khánh Nhã lẩm bẩm rồi vội quay lại định đuổi theo nhưng Duệ Thanh và tất cả cận vệ đã dàn hàng trước mặt.
-Bệ hạ, điện hạ đã nói sẽ gặp ở bìa rừng. Chúng ta đi thôi.
Khánh Nhã nhìn theo bóng Lương Nhan, lòng đầy tức giận. Nếu có thể vươn tay đến đó, chắc chắc sẽ nắm cổ lôi về. Nhưng tất cả những gì có thể làm chỉ là đứng nhìn Lương Nhan ngày càng xa, lại thấy hối hận vì đã nói điều không nên nói. Khánh Nhã đứng yên khiến mọi người bối rối.
Quân Khiết Đan, khi thấy có những biến động lạ, bắt đầu cảnh giác, tay cầm νũ кнí nhưng không có ý định tấn công.
Lương Nhan đến thật gần doanh trại Khiết Đan rồi đột nhiên lại rời xa, phóng ngựa song song. Không một mũi tên nào bay ra.
Khánh Nhã khẽ thở phào. Chắc chắn Lương Nhan đã dự đoán được hành động của Khiết Đan. Nhưng phía sau đã có người đuổi theo.
Khánh Nhã vội quay đầu ngựa, phóng đến nơi hẹn. Khi vừa đến bìa rừng, Khánh Nhã lập tức ra lệnh cho mọi người chuẩn bị cung tên.
Lương Nhan tách rời mấy tay truy thủ.
-Đúng là hân huyết mã...
Một cận vệ lẩm bẩm.
Giờ đây, người và ngựa như một, phóng thẳng về phía trước. Thấy vậy, Khánh Nhã bắt đầu thấy yên tâm. Chắc chắn Lương Nhan sẽ quay lại.
Mấy tay truy thủ đuổi không kịp, giương cung lên. Một loạt tên bay ra.
-Nguy hiểm.
Khi Khánh Nhã thét lên, Lương Nhan đã không còn trên ngựa.
-Đã té ư?
Vừa định chạy đến thì Lương Nhan lại xuất hiện trên lưng ngựa. Tốc độ vẫn không thay đổi. Khi tên vừa bắn ra, Lương Nhan đã thụp người xuống nên mấy mũi tên đã cắm thẳng vào những thân cây phía trước.
Một truy thủ lại chuẩn bị giương cung.
-Đừng hòng...
Khánh Nhã vừa nói xong liền lấy cung tên nhắm thẳng vào kẻ định bắn vào Lương Nhan. Một tiếng thét vang lên, một bóng người rơi xuống ngựa. Lúc đó, Lương Nhan cũng đã đến bìa rừng. Mọi người lập tức phóng ngựa theo sau Lương Nhan, về hướng doanh trại của cấm vệ quân.
Vừa vào doanh trại, mọi người đã bị một nhóm binh sĩ bao vây.
-Bỏ νũ кнí xuống, Thánh Đế bệ hạ giá lâm.
Một cận vệ binh lớn tiếng. Tất cả binh sĩ đều hoảng hốt. Thấy vậy, đội trưởng vội phi ngựa tới.
-Có chuyện gì.
Một cận vệ liền lớn giọng trách mắng.
-Trước mặt Thánh Đế mà còn dám ngồi trên ngựa.
Đội trưởng hốt hoảng, leo xuống ngựa như té, quỳ trên đất, gai tay chắp lại. Các binh sĩ khác cũng bắt chước làm theo.
-Không sao. Bình thân. Ở đây là tiền tuyến, không cần mấy cái lễ nghi phiền phức đó.
Nghe vậy, mấy binh sĩ run rẩy đứng lên. Lần đầu tiên họ được thấy Thánh Đế gần đến vậy. Họ ngước nhìn người đang ngồi trên ngựa với ánh mắt vừa kính trọng, lại có chút sợ sệt. Còn Khánh Nhã lại nhìn họ rất hiền.
Thánh Đế dù đi bất cứ đâu cũng phải mang tốt lành đến cho những người xung quanh. Chính vì vậy, Khánh Nhã không thể để họ ૮ɦếƭ oan uổng. Chính vì vậy, cho dù tất cả các bá quan trong triều đều quyết liệt phản đối, anh cũng ra biên quan thị sát.
Mục đích đã đạt được. Bây giờ đều cần phải làm chính la nhanh chóng đi về, thiết lập đối sách, và thông báo với hoàng đế. Cho dù đã giao chính sự cho hoàng đế giải quyết nhưng nếu có vấn đề, nhất định không nhắm mắt làm ngơ. Không chỉ bây giờ mà sau này cũng vậy. Tuy không có tiền lệ, nhưng cái gì cũng phải có bắt đầu, và Khánh Nhã sẽ bắt đầu cho điều này.
-Nhờ có các khanh mà đất nước chúng ta không bị Khiết Đan xâm chiếm. Thay mặt bá tánh, trẫm thành thật cảm tạ.
Khánh Nhã vừa dứt lời, tiếng hoan hô đã vang dội khắp nơi. Vừa lúc đó, bữa ăn được dọn ra. Khánh Nhã quyết định sẽ cùng ăn với tất cả binh sĩ. Nhưng vừa nghe vậy, đội trưởng lẫn tất cả binh lính đều rất hoang mang. Bởi vì các món ăn đều có mùi vị rất tệ, nếu không vừa miệng Thánh Đế, chỉ e tất cả các đầu bếp trong doanh trại sẽ bị chém đầu.
Khánh Nhã không phàn nàn gì về thức ăn nhưng đã ra lệnh phải chỉnh đốn lại bữa ăn của binh lính. Sau đó, khen ngợi và cảm tạ mọi người rồi trở về vương phủ.
Khi trở về An Lãnh, tất cả các bá quá, mặt không còn sắc máu, ra nghênh đón. Họ chẳng khác nào đã bị đánh lừa. Tuy Khánh Nhã nổi tiếng về những hành động phóng túng nhưng chưa bao giờ độc hành độc đoán như lần này. Lúc nghe tin từ tiền tuyến, tất cả các bá quan đều vô cùng kinh ngạc.
-Mọi chuyện để sau.
Khánh Nhã phất tay, giải tán hàng bá quan đang đứng. Cận vệ binh không có tội gì cả. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ Thánh Đế. Và họ đã rất vất vả thực hiện nhiệm vụ đó, nên nếu bị khiển trách thì thật đáng thương.
Khánh Nhã khen thưởng họ rồi bước đi, nhưng khi thấy Lương Nhan không theo sau liền đứng lại.
-Lương Nhan, đi thôi.
-Ta muốn chăm sóc ngựa một chút. Có lẽ nó sẽ không để ai đến gần.
Lương Nhan vẫn tiếp tục lảng tránh ánh mắt của Khánh Nhã. Chăm sóc ngựa cũng chỉ là một lý do.
-Hiểu rồi, khi xong thì phải lập tức đến chỗ trẫm.
Khánh Nhã nói xong liền bước đi, vẻ mặt không vui. Duệ Thanh và bá quan bước theo sau. Nhưng Khánh Nhã không về tẩm thất mà đi về hướng chính đường.
-Thôi được, muốn nói gì thì nói đi, nhưng ngắn thôi, vì trẫm rất mệt.