Buổi sáng ngủ dậy, đi vào phòng ăn, nghe thấy em hát khe khẽ, ‘vui buồn của em, nếu anh không muốn thuận theo, vậy chúng ta hãy chia tay’. Em bê bữa sáng vào, tôi nghĩ đến vết bỏng trên tay em, vội nói: “Mau đặt xuống!”
Em nhíu mày, “Làm gì thế, mới sáng sớm đã giở quẻ!”. Tôi thật sự bó tay với người phụ nữ này, nếu người khác trả lời như vậy, tôi, tôi… mà cũng chẳng có ai dám trả lời tôi kiểu đấy cả. Tôi không biết mình làm sao nữa, chính là không thể nhìn nổi em ôm ôm ấp ấp người khác, miệng nói ‘thâи áι à’ gì gì đó, cho dù nói với con gái cũng không được.
Thế nhưng tôi chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Cho tôi xem vết bỏng trên tay em, cơm nước xong lại bôi thuốc lần nữa.”
Em bất cần xòe tay cho tôi xem: “Đã không sao rồi.” Quả thực vết bỏng đã xẹp, có lẽ sắp bong da.
Buổi sáng em ăn rất nhiều, cơm tối của người khác cũng chẳng thể hơn bữa này. Tôi học em, cũng thử làm quen. Ăn cơm xong, em gói bánh ngọt cẩn thật, lại định mang cho hai anh em nhà kia.
Tôi nói: “Cái bánh trứng này là của tôi.”
Em nói nhẹ bẫng: “Phần của anh để lại rồi. Chiều về thì ăn.”
Tôi còn nói: “Bánh lão bà này do em nướng à?”
Em đột nhiên cười hì hì, ánh mắt lúc cười cong cong như trăng khuyết, đáp: “Là Chân Thành đưa đến, đúng là bánh của hàng Đông Hải Đường ở Quảng Châu. Đây là lần thứ nhất tra tấn anh ta, lần thứ hai sẽ không đơn giản như vậy.”
Như một đứa trẻ chơi khăm, bắt Chân Thành nhờ người ngồi máy bay từ Quảng Châu đến tận đây đưa vài cái bánh lão bà, thế mà gọi là đơn giản. Không biết lần sau em sẽ bày trò gì.
“Chân Chân,” tôi gọi em. Hôm qua nghe hai đồng nghiệp gọi em như thế, sao mà thân mật, trong lòng tôi khó chịu vô cùng. Thấy em tùy tiện nói mấy câu như ‘mình yêu cậu’, lại còn ôm hai anh em nhà kia một cái, tôi giận không kìm được. Ai ngờ mới hỏi em có hai câu đã thành xích mích, đành phải tự mình hậm hực. Nhận điện thoại, nói chuyện công nhưng lại mắng người ta, cuối cùng Trần Tuấn phải gọi điện tới bảo: “Anh ba, thật ra công ty tàu thủy kia đã đồng ý chịu trách nhiệm, hàng hóa cao hơn mép tàu nên mới rơi xuống. Sẽ bồi thường theo số lượng container kiểm được.”
Nhưng tôi lại làm khó, khăng khăng tìm luật sư vận tải biển, bảo họ bồi thường ấn theo số kiện container hàng hóa. Về sau ông chủ của công ty tàu thủy đó gọi điện thoại tới mới xác định được số lượng. Tất cả chỉ vì em.
Em nghe thấy tôi gọi như thế, quay đầu cười cười, cố tình giả vờ tức giận hỏi: “Cái gì?”
“Mọi người đều gọi em là ‘Chân Chân’ à?”
“Bạn bè và đồng nghiệp thỉnh thoảng gọi là ‘Chân Chân’, lúc bận quá thì gặp ai cũng gọi ‘thâи áι à’, như vậy kiểu gì cũng không nhầm người.”
“Trình Thanh gọi em là gì?” Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
“‘Minh Chân’ thì phải.” Em ngẫm nghĩ: “Thật ra nhũ danh của tôi là ‘Bán Nguyệt’. Cha mẹ gọi tôi như thế.”
“Đi thôi, Bán Nguyệt.” Tôi rất cao hứng, trừ cha mẹ em ra, chỉ có mình tôi gọi em là ‘Bán Nguyệt’.
Em ngăn tôi lại nói: “Anh không đi được không? Đi đi lại lại không tốt cho chân anh.”
“Em có thể không đi gặp hắn không?”
Em trừng mắt nhìn tôi, nhưng nghiến răng không nói nên lời.
Mọi chuyện vẫn như cũ, chân của tôi ấm dần dưới bàn tay em, mỗi lần em mát xa cho tôi, cảm giác không giống như Quý Thần, tôi quả thực có phần mong chờ.
Ngồi bên ngoài chờ em ba mươi phút tuyệt đối là chuyện giày vò. Trơ mắt nhìn em đi vào, chăm nom cho một người đàn ông khác, đã thế tôi còn không hiểu ngôn ngữ họ nói chuyện với nhau. Hôm nay chỉ có Mike ở đây, tên Tây này vỗ vai tôi như an ủi, nói bằng tiếng Trung: “Cô ấy là một cô gái đáng yêu, có những phẩm chất tốt đẹp mà phần lớn phụ nữ không có.” Tôi chỉ có thể gật đầu, may mà anh ta là gay.
Em đi ra, có vẻ phấn chấn nói với Mike: “Cậu ấy đồng ý với em, nhất định sẽ xuất viện trước sinh nhật em! Còn ba tuần nữa, em vui quá. Hôm nay tinh thần cậu ấy không tệ, khen Soufflet của em ăn ngon.”
Nhận xét của hắn quan trọng như vậy với em. Nếu không vì Trình Thanh, có khi em cũng không chủ động nói cho tôi biết sinh nhật mình.
Trên đường về, hình như em rất vui vẻ, chắc vì hứa hẹn xuất viện của bọn họ. Em bắt đầu kể tôi nghe bức vẽ căn nhà, hóa ra đó là giấc mơ của em.
Tương lai của em, chính xác là mười năm sau, muốn ở Hải Nam xây một căn nhà như thế. Giống như tranh vẽ, đặc biệt nhất là nóc nhà, hợp thành từ nhiều ván gỗ, có thể dựa vào điểu khiển để xoay tròn ván gỗ mở nóc nhà. Mặt bên ngoài của nhà được quét sơn, sắm thêm trang thiết bị, sau đó chỉ cần dùng một vòi nước là có thể vệ sinh nhà cửa.
Lúc kể chuyện này, gương mặt em rất động lòng người. Biểu tình đó mang theo sự mong đợi và nhiệt huyết, còn cả sự tin tưởng bền vững, vô cùng mê hoặc. Trước đây tôi vốn nghĩ thời điểm duy nhất mà phụ nữ khiến người ta rung động chính là ở trên giường.
Tôi quả thực bị hấp dẫn theo lời nói của em, nhưng vì thấy em háo hức nên cũng không nói cho em, từ năm 2003 chính phủ đã không cho phép xây biệt thự, nếu giờ em mới đi mua thì không có khả năng nhận quyền sở hữu.
Có thể vì rất hưng phấn, em yêu cầu lại tra tấn Chân Thành một lần nữa. Em nói điện thoại: “Tôi muốn món chao xương sườn của Tương Thủy Nhất Sắc, canh mầm đậu của quán Nam Nam, cần tây xào tỏi của Tam Hoàng Kê, cơm nếp cẩm hạt sen của Trấn Lô Hiên, trong một giờ đưa đến nhà Tống Lễ. Cái gì? Mấy cửa tiệm này ở đâu á? Tôi nói cho anh mà anh còn thích gây sự đấy hả? Không nổi tiếng, nổi tiếng đã dễ tìm. Đây chính là mặt mũi của Tống Lễ tiên sinh, các anh muộn một phút, tôi sẽ trừ một điểm của anh ta.”
Tuyệt đối không thể trêu chọc phụ nữ, bây giờ tôi nguyện ý thừa nhận em thật sự vẫn là phụ nữ. Hơn nữa còn là một phụ nữ đáng sợ.
Nói điện thoại xong, hai má em đỏ hồng, cười giảo hoạt lại ngọt ngào, ánh mắt cong cong, chẳng trách được đặt là ‘Bán Nguyệt’.
Tôi gọi em, “Bán Nguyệt”.
“Hửm?”
“Làm càn.”
“Quá đã! Rốt cuộc tôi cũng có người chống lưng!” Em xuống xe, vui vẻ nhảy nhót tại chỗ.
Hóa ra thỏa mãn một người có thể khiến cho tôi cảm thấy thỏa mãn như vậy. Trước kia chỉ cần đưa tiền mặt là được, phụ nữ cầm tiền rồi có rất nhiều biểu tình sinh động, nhưng không một ai thật lòng hoan hô như đứa trẻ thế này, mà thật ra thứ có được cũng chỉ là chiếc kẹo ʍúŧ.
Tôi thật sự chống lưng để em hành người khác, dễ dàng như vậy, nhanh chóng như vậy.
Kiều Ngũ gọi điện thoại tới bảo: “Anh ba, anh giơ cao đánh khẽ đi.”
Tôi cười: “Chú năm, lần này coi như anh nợ chú một lần.”
Món nợ của tam thiếu gia, người nghe không biết vui sướng cỡ nào. Nhưng gã vẫn khuyên: “Phụ nữ, không thể chiều chuộng quá.”
Tôi đột nhiên hiểu được Chu U vương kia, có thể thấy được ‘đốt lửa gọi chư hầu’ là chuyện đơn giản như thế nào, chẳng có gì sánh được với nụ cười của em.
Cuối cùng cơm nếp cẩm tới muộn hai mươi phút, em bĩu môi nói: “Tôi chỉ có thể cho anh tám mươi điểm, ai bảo cấp dưới của anh không tích cực.”
Có thể thấy, thật sự không thể chiều phụ nữ thái quá, tôi chỉ có tám mươi điểm, chẳng lẽ Trình Thanh có thể được một trăm!
Buổi chiều cùng em ăn bánh uống trà. Trước khi ăn bánh trứng, tôi mở lòng bàn tay em ra, bôi thuốc mỡ lên vết bỏng. Nhìn vệt bỏng mảnh dài, lòng tôi xót xa. Nhưng rồi nghĩ rằng đó là một vết sẹo lưu lại vì tôi, quả thực lại cảm thấy thích thú.
Tôi hỏi em: “Em làm quan hệ xã hội từ xưa à?”
“Không phải, trước đây tôi làm thiết kế công trình.”
Em còn bao nhiêu chuyện khác thường đây?
“Thiết kế công trình gì?”
“Thiết kế công trình môi trường, tỷ như xử lý nước thải.”
“Sao lại không làm nữa?”
“Công việc khó tìm, điều kiện gian khổ, kỳ thị phái nữ. Nhưng quả thực phụ nữ cũng không làm nổi, căn bản là vấn đề sinh lý, rõ là phiền toái hơn đàn ông.”
“Sao em lại thích đảo Hải Nam?” Vừa nghe câu hỏi, mắt em đã rực sáng.
“Thích trời xanh mây trắng, bóng cây hàng dừa, nước trong cát mịn, người vắng đường rộng.” Vẻ mặt cười cười kỳ vọng.
“Nghe nói đảo Hải Nam cùng vĩ độ với Hawaii, sao em không thích Hawaii?”
Em lộ vẻ mặt khinh thường, đáp: “Tuy tôi chưa đến Hawaii bao giờ, nhưng những nơi có bờ cát đẹp, biển đảo hấp dẫn, hoa quả phong phú thì đã đến nhiều rồi, có điều tôi chỉ thích đảo Hải Nam thôi. Dù đẹp hơn, dù tốt hơn tôi cũng chẳng cần.” Tôi biết, đảo Hải Nam với em cũng như món đồ chơi làm bằng đường với Dương Bất Hối.
Buổi tối tôi ngâm mình trong bồn tắm lớn, nghe thấy tiếng em vào phòng tôi, trong lòng rất bình tĩnh. Đợi tôi xả nước đi rồi, em gõ cửa, tôi bảo: “Mời vào.”
Em đỡ tôi ra ngoài, giúp tôi lau khô tóc. Đặt máy sưởi trong chăn rồi, tôi giữ tay áo em, em nhìn tôi, ánh mắt thắc mắc, tôi chỉ có thể thở ra một hơi, buông em ra nói: “Ngủ ngon.”