Tiết Tiểu Tần chắc chắn bọn họ là cặp đôi khách mời sáng chói nhất. Bản thân cô đã xinh đẹp, bây giờ còn kéo thêm một Hoắc tiên sinh, hai người đứng chung hết sức xứng đôi. Chị cả nhìn thấy cũng không nhịn được đưa tay vỗ ót Tiết Tiểu Tần: “May là chị không cho cô làm dâu phụ.” Nếu không ngày hôm nay cô ta không cần kết hôn luôn rồi.
“Nếu mình làm cô dâu, mình sẽ không mặc thành như vậy đâu nhé! Cậu thật đần!!” Tiết Tiểu Tần liếc trắng chị cả, cẩn thận che váy ngồi xuống, sau đó cảm khái: “Tuy rằng có quần an toàn*, nhưng vẫn cảm thấy trống trơn.”
*Quần an toàn
Chị cả đang trang điểm nghe thế bật cười: “Mặc quần an toàn còn gọi là trống trơn à?”
Chị ba cười nhạo Tiết Tiểu Tần: “Chị nghĩ là do người đàn ông nhà cô hận không thể đóng gói cô kín mít thì có. Các cậu không để ý lúc bé út xuất hiện, rất nhiều người nhìn chằm chằm đôi chân của con bé sao? Người đàn ông của ai đó hết trừng lại trừng, mình mắc cười gần ૮ɦếƭ.”
Nhắc tới Dụς ∀ọηg chiếm hữu của Hoắc Lương, Tiết Tiểu Tần có chút chột dạ: “…Ờ.”
“Đúng rồi, người đàn ông nhà cưng đâu?” Chị cả tò mò nhìn trái nhìn phải: “Không đến cùng cưng hả?”
“Anh ấy không thể vào phòng cô dâu.” Tiết Tiểu Tần phất tay: “Đang chờ ngoài phòng khách đó. Mình nói với cậu nè, đây là lần đầu tiên anh ấy dự tiệc cưới của người khác. Hồi đó lúc bọn mình kết hôn, cái gì anh ấy cũng không hiểu, hiện tại anh ấy không hiểu gì hết.”
Chị cả không nhịn được cười, nụ cười làm cho biểu cảm trên gương mặt thay đổi. Thợ trang điểm đang tô son môi cho cô ấy, xẹt một cái liền lệch ra, nhanh chóng cầm khăn ướt lên lau cho cô ấy.
Tiết Tiểu Tần ngồi ở trong phòng một lúc cảm thấy không tự nhiên, cô lo lắng Hoắc Lương ở bên ngoài một mình không biết như thế nào. Nghĩ lại, cô và Hoắc Lương kết hôn lâu như vậy chưa từng thấy anh dáng vẻ ở chung với người khác. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết lạc quan không lớn. Mẹ của cô không cẩn thận huých phải anh một cái, người này không nói năng gì, khuya về nhà liền vào phòng tắm khử trùng một lúc lâu. Thời gian khử trùng còn lâu hơn tắm rửa ấy chứ!
Chị cả thấy cô đứng ngồi không yên cũng không giữ cô lại nữa: “Cưng đi đi, trong này có bé hai với bé ba, dâu phụ, cửa ngăn cản đoàn rước dâu chẳng cần cưng đâu.”
Tiết Tiểu Tần lộ ánh mắt cảm kích, nhanh chóng đi ra ngoài. Kết quả tìm một vòng khắp phòng khách nhưng không thấy Hoắc Lương, cô lấy di động định gọi cho anh nhưng lại thôi. Có lẽ Hoắc Lương không đi xa, tìm thêm chút nữa là được rồi.
Bước ra khỏi phòng khách là sân, trong sân có nhiều người đi qua đi lại, dáng vẻ rất bận rộn. Tiết Tiểu Tần cũng không tiện hỏi thăm người ta, cô đi dạo chung quanh mới phát hiện Hoắc Lương đứng dưới tàng cây nhìn về nơi xa.
Bóng lưng thon dài anh tuấn nhưng dáng đứng cực kì nghiêm cẩn. Tiết Tiểu Tần tìm được anh liền thở phào nhẹ nhõm, cô nhón chân khẽ đi tới gần rồi nhảy lên che mắt anh, cố ý đổi giọng nói: “Đoan đoán xem em là ai?”
Khả năng nghe của Hoắc Lương rất tốt, rất quen thuộc với tiếng bước chân của Tiết Tiểu Tần. Từ lúc cô lén lút đến gần, anh đã đoán là cô. Vì vậy, anh đứng im để đùa giỡn với cô. Nghe Tiết Tiểu Tần cố ý thay đổi giọng nói, Hoắc Lương cũng nghiêm túc nói: “Cô là ai?”
Tiết Tiểu Tần luôn cho rằng Hoắc Lương không có cảm xúc hài hước, không ngờ anh lại nguyện ý chơi trò này với cô. Tiết Tiểu Tần vui vẻ nói: “Em là nữ ma đầu yêu thích mấy tên đàn ông đẹp trai, trắng mịn như anh. Một đêm năm chục, có làm hay không?”
“Làm.” Câu trả lời không chút do dự.
Cô cảm giác lông mi mềm mại dưới lòng bàn tay khẽ chớp chớp, làm cho lòng cô cũng ngứa ngáy. Cô không nhịn được bật cười, sau đó phát hiện bản thân mình không chuyên nghiệp liền hắng giọng, tiếp tục hạ thấp giọng đe dọa anh: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Lúc nãy, chính mắt em thấy anh đi cùng vợ vào đây, làm sao anh có thể theo em làm? Chẳng nhẽ chỉ vì năm chục đồng?! Chị đây chướng mắt mấy tên đàn ông lẳng lơ đấy!”
Hoắc Lương: “…” Anh không diễn nổi nữa.
Tiết Tiểu Tần bị phản ứng này của anh chọc cười không ngừng được. Cô buông hai tay xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên tấm lưng dày rộng của anh: “Em chính là vợ anh. Bây giờ em đến hỏi tội anh, anh dự định bồi thường cho em như thế nào? Lúc nãy, em nghe thấy hết rồi, chỉ vì năm chục đồng mà anh bán thân xác ngủ cùng với nữ ma đầu!”
Hiện tại, cô lại đóng vai người vợ đến bắt ghen, Hoắc Lương không biết nên trả lời như thế nào. Lúc anh đang suy nghĩ đáp án, Tiết Tiểu Tần đi tới trước mặt anh, theo thói quen đan mười ngón tay vào tay anh, hỏi: “Sao anh lại đi ra ngoài này?”
Hoắc Lương nói: “Phòng khách có nhiều người quá.” Chủ yếu là có nhiều người đến tìm anh nói chuyện, có nam có nữ, cả đám người cứ léo nhéo bên tai không để cho anh được yên tĩnh.
Tiết Tiểu Tần biết từ trước tới giờ anh không thích nơi đông người. Nếu không có người quen tìm anh nói chuyện, anh tuyệt đối mặc kệ hết thảy. Điều này không phải vì anh không lễ phép, mà là bởi trong lòng anh vốn luôn bài xích quan hệ ứng xử giữa người với người. Người có tính cách này như Hoắc Lương lại nguyện ý vì mình mà chủ động đáp lời các bạn cô, Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất hạnh phúc. Cô kéo tay Hoắc Lương, nhón chân lên hôn nhẹ lên môi anh: “Đừng có bí xị như vậy mà, có em ở bên cạnh anh rồi còn gì.”
Hoắc Lương gật đầu một cái.
Anh không thích bầu không khí ở nơi đó, Tiết Tiểu Tần cũng không nỡ làm khó anh. Tiết Tiểu Tần không thể luôn bắt anh phải nhường nhịn, chiều theo cô, thỉnh thoảng cô cũng phải săn sóc anh. Hai người đứng ở bên ngoài một lúc, trao nhau vài nụ hôn. Rất nhanh, đoàn xe rước dâu của chú rể đến. Đầu tiên là đến nhà thờ, sau đó đến khách sạn tổ chức tiệc cưới xong xuôi mới có thể kết thúc.
Lần đầu tiên Hoắc Lương tham gia hôn lễ của người khác, anh ngồi cùng một đám người xa lạ, cảm giác bỡ ngỡ rất đáng ghét. Thế nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, tay vẫn nắm tay Tiết Tiểu Tần, nhìn cô kích động rơi nước mắt vì lời thề của cô dâu chú rể.
Thế nhưng, Hoắc Lương không chờ được đến lúc mở tiệc, chờ cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Tiết Tiểu Tần chủ động đưa đưa anh ra sân bay.
Hoắc Lương cự tuyệt, anh có thể đến đây một mình đương nhiên cũng có thể tự mình trở về, hoàn toàn không cần người đưa tiễn. Tiết Tiểu Tần lo lắng nhìn anh: “Anh có thể không?”
Hoắc Lương không coi ai ra gì cúi đầu hôn Tiết Tiểu Tần: “Không sao, ba ngày sau gặp lại nhé.” Mấy ngày kế tiếp, anh rất bận, không thể đến bên cạnh cô ngay lập tức được: “Nhớ gọi điện báo tin cho anh.”
Lúc này, Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn gật đầu: “Em nhất định sẽ gọi điện cho anh.”
Thật ra, hai người chỉ xa nhau vài ngày thôi. Sau đó, Hoắc Lương sẽ đến chơi chung với cô, nhưng… Tiết Tiểu Tần luôn cảm thấy không được yên lòng. Cô dừng bước, xoay người nhìn bóng lưng ưu nhã, thon dài nhưng lộ vẻ thê lương và cô đơn của Hoắc Lương. Thật kì lạ… Tại sao cô có thể nghĩ Hoắc Lương như vậy? Người muốn kết bạn với anh có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến, cô đơn cái gì, thê lương cái gì… Cái này không phải mình nói nhăn nói cuội sao?
Lúc ăn tiệc, Tiết Tiểu Tần có chút lơ đễnh. Chị hai cùng chồng ngồi bên cạnh cô, cô nhìn chồng của chị hai cẩn thận lột tôm, gắp thức ăn cho cô ấy, thỉnh thoảng còn hỏi cô ấy muốn ăn gì? Bụng có khó chịu hay không? Tiết Tiểu Tần chẳng biết tại sao mình lại nhớ đến Hoắc Lương.
Hiện tại, cô không thể ăn cua rồi. Ây da, đều tại Hoắc Lương nuông chiều làm hư cô, nghĩ đến việc Hoắc Lương dùng đôi tay vàng tay bạc lột vỏ tôm, cua cho cô, Tiết Tiểu Tần cảm thấy muốn cười. Cảm giác bản thân được chiều hư cũng thích lắm chứ. Vừa xa nhau không tới hai tiếng, cô bắt đầu nhớ anh rồi sao?
Ba ngày sau sẽ gặp lại anh, mình không nên nghĩ nhiều quá.
Vì vậy, Tiết Tiểu Tần khẽ thở dài, cố gắng dời lực chú ý vào đồ ăn trước mặt.
Hoắc Lương đến sân bay liền gọi điện cho Tiết Tiểu Tần, sau đó tắt di động. Hoắc Lương ngồi ở khoang hạng nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh, mây trắng, ánh nắng chói mắt nhưng anh không có cảm xúc gì hết, mắt nhìn thẳng phía trước. Thật không xong! Mới vừa rời khỏi cô một chút, anh đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi.
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, Hoắc Lương bắt đầu ảo tưởng Tiết Tiểu Tần đang ở bên cạnh mình — Đây cũng là nguyên do anh đặt vé hai chỗ ngồi. Anh luôn không kiềm chế được nhìn sang ghế trống bên cạnh, anh cảm giác Tiết Tiểu Tần đang ngồi đó, mỉm cười với anh.
Hoắc Lương nhắm mắt lại, cảm thấy hơi đau đầu. Anh tự nhủ với bản thân, mày đã kết hôn với Tiểu Tần, mày đã lấy được cô ấy. ‘Tiết Tiểu Tần’ trong cơ thể mày đã không còn tác dụng! Nhưng càng nghĩ như vậy, anh càng không thể tự kiềm chế bản thân. Hoắc Lương luôn cảm thấy Tiết Tiểu Tần dường như muốn tách rời cơ thể anh.
Tiếp viên hàng không đi ngang qua thấy sắc mặt Hoắc Lương tái nhợt, liền hỏi thăm: “Thưa ngài, ngài có khỏe không ạ? Có thấy khó chịu ở đâu không?” Vừa hỏi cô ta vừa lặng lẽ quan sát Hoắc Lương, thầm nghĩ: Vì sao lại có người đẹp trai dữ vậy?
Hoắc Lương xua tay tỏ vẻ mình không sao, cố nén cảm giác đau đầu chứ không chịu khuất phục. Không được như thế, mày đã có được cô ấy, có Tiểu Tần ở bên cạnh. Ngày trước, mày lừa mình dối người không nên lặp lại chuyện cũ.
Thế nhưng bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, anh đã không thể từ chối một nhân cách khác xuất hiện. Những năm tháng cô đơn dài dằng dặc, anh đã quen ảo tưởng được ‘Tiết Tiểu Tần’ làm bạn.
Anh quan sát Tiết Tiểu Tần thật lâu, anh biết rõ mọi hành động cử chỉ của Tiết Tiểu Tần, thậm chí có thể nói anh hiểu rõ cô hơn bản thân cô. Tuy rằng nhân cách này không biết cười, không biết nói nhưng Hoắc Lương có thể cảm nhận ra sự tồn tại của nó.
Một khi Tiết Tiểu Tần ở bên cạnh anh, nó mới biến mất. Giống như nó và bản thân Tiết Tiểu Tần là một chỉnh thể. Hoắc Lương biết đó không phải thật, ‘cô’ ảo tưởng đều là một phần của thân thể anh, là anh. Là anh đem một bộ phận của mình biến thành Tiết Tiểu Tần. Nói đến cùng, anh chỉ là một người đáng thương tự mình bầu bạn với mình.
Không đúng!
Không đúng không đúng! Không nên nghĩ như vậy! Hoắc Lương đưa đôi tay lên ôm đầu, cố gắng nhớ lại nụ hôn và nụ cười ngọt ngào của Tiết Tiểu Tần trước khi anh rời khỏi Thâm Quyến. Cô nhắc anh đi đường cẩn thận, ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đúng lúc, còn hẹn ba ngày sau gặp lại. Ba ngày sau sẽ được gặp lại cô, anh không có lý do không chống đỡ được.
Thế nhưng đầu của anh vẫn còn rất đau, đầu óc rối loạn thành một đoàn.
Chứng vọng tưởng của Hoắc Lương không giống với người bình thường. Một mặt anh vì khát vọng đối với Tiết Tiểu Tần mà chia bản thân ra một nhân cách không tồn tại. Cùng làm bạn, nói chuyện với nó — Cho dù nhân cách mang tên gọi ‘Tiết Tiểu Tần’ hoàn toàn không đáp lời anh, cũng không an ủi làm bạn với anh nhưng ảo tưởng của anh rất chân thật. Vì thế, anh dựa vào tưởng tượng này lừa mình dối người sống nhiều năm như vậy.
Mặt khác, lý trí tỉnh táo nói cho anh biết mọi chuyện điều là giả. Tất cả chỉ là lừa mình dối người! Nực cười là lý trí Hoắc Lương hoàn toàn chấp nhận, kế đó tình nguyện tiếp tục chìm đắm trong tưởng tượng giả đối kia.
Anh luôn biết rõ cái gọi là chia bản thân ra thành một nhân cách khác, căn bản chính là anh dùng hình ảnh, video, chữ nghĩa…cùng những thứ có liên quan đến Tiết Tiểu Tần tạo ra ‘Tiết Tiểu Tần’. Anh ảo tưởng bản thân và Tiết Tiểu Tần là một thể, đồng thời chính anh cũng hiểu rõ đây chỉ là ảo tưởng của mình.
Hoắc Lương chưa từng lẫn lộn giữa Tiết Tiểu Tần mình tự ảo tưởng ra với Tiết Tiểu Tần thật sự, bởi vì anh biết các cô đều là một người. Dụς ∀ọηg chiếm hữu nói với anh biết, anh không thể khoang nhượng lòng Tiết Tiểu Tần có bất kì người nào khác. Lý trí lại nói, nếu anh không kiên trì, Tiết Tiểu Tần sẽ chịu không nổi mà rời khỏi anh.
Cô không thể nào không rời đi một giây, không thể nào cứ ở bên hắn hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Cho nên lúc này đây, vì không muốn bản thân mất kiểm soát, Hoắc Lương chỉ có thể ảo tưởng Tiết Tiểu Tần vẫn ở bên cạnh mình.
Thế nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng không được. Lý trí sẽ càng ngày càng rõ rệt, cưới được Tiết Tiểu Tần làm cho mọi suy nghĩ ảo tưởng của anh trở nên nhợt nhạt mà lại vô lực, không có một chút sức thuyết phục nào hết.
Cũng bởi vì vậy, Hoắc Lương biết bản thân mình dần dần không khống chế được nữa, anh không dám nói thật cho Tiết Tiểu Tần biết. Anh sợ cô sợ anh, càng sợ cô lựa chọn rời khỏi anh.