"Đệt! Anh nhìn một suy ra mười thì mấy người này nhìn một suy ra một trăm!"
Lục Minh Thần thầm mắng trong lòng. Bỗng nhiên sau lưng có người chạm mạnh vào vai anh.
"Lục ảnh đế, ai ăn hết của nhà cậu sao mà mặt như đưa đám vậy?"
Người có thể nói ra lời mỉa mai châm chọc trước mặt Lục Minh Thần cũng chỉ có một người.
Tề Nhất Nam không biết từ đâu chui ra dùng sức đập vào vai Lục Minh Thần giọng nói còn mang vài phần châm biếm.
Đang đứng suy nghĩ thì đột nhiên bị đập không thương tiếc, Lục Minh Thần trừng mắt nhìn Tề Nhất Nam.
Con mẹ nó, có phải là anh quá nhân từ với Tề Nhất Nam không? Có nên đánh cậu ta đến má nhìn không ra không?
Thấy Lục Minh Thần trừng mình, Tề Nhất Nam cười như được mùa, khẽ chọc ghẹo.
"Sao? Mắt to rồi không cần trừng lên cho nó to nữa đâu."
"..."
"Mà nói này, hay là cậu lại làm gì có lỗi với chị dâu nhỏ nên bị phạt rồi?"
"..."
"Quỳ vỏ sầu riêng sao?"
Ánh mắt Lục Minh Thần càng ngày càng thâm trầm nhìn Tề Nhất Nam. Nhưng hình như Tề Nhất Nam không ý thức được nguy hiểm vẫn hồn nhiên nói không ngừng.
"Hay quỳ bàn phím?"
Mặt Lục Minh Thần biến sắc: "Nói một câu nữa là bệnh viện sẽ có một phòng cho mày!"
Tề Nhất Nam biết điều lập tức ngậm miệng cứu lấy thân mình. Bị anh đoán trúng nên có tật giật mình chứ gì. Mẹ nó, số anh thật khổ mà, quan tâm có xíu cũng không được!
Lúc nãy một tiếng \'chị dâu nhỏ\' là chỉ Kỳ Ngưng. Ai không biết chứ Tề Nhất Nam biết rất rõ, tình cảm của Lục Minh Thần và Kỳ Ngưng vô cùng tốt. Tốt tới nỗi lúc còn đi học ngày nào cũng phát cơm từ thiện cho anh ăn.
Bây giờ lớn rồi không còn được ăn cơm từ thiện nữa mà chuyển sang cơm chó cao cấp. Cơm này ăn một lần là nghẹn trong cổ, nuốt không trôi.
...
Đúng lúc này bên phía Kỳ Ngưng cũng đang ngớ người nhìn cô bé quản lý của mình.
"Chị Kỳ Ngưng khi nãy Trần ảnh hậu muốn tìm chị nhưng chị chưa thay đồ xong nên chị ấy luôn đứng đợi chị ở đây."
Kỳ Ngưng nhìn người con gái sắc xảo trước mắt mình.
Cô thở dài:"Trần Diệp, em tìm chị?"
Trần ảnh hậu_Trần Diệp đứng đối diện Kỳ Ngưng nhìn chăm chăm. Một lúc sau Trần Diệp nhíu mày nói với giọng đầy chán ghét.
"Bao giờ chị mới ly hôn với Lục Minh Thần?"
Kỳ Ngưng híp mắt nhìn Trần Diệp. Cô bé, thẳng thắng lắm, vừa mở miệng là hỏi ngay vào trọng điểm.
Kỳ Ngưng hờ hững: "Tại sao chị phải ly hôn?"
"Không phải là như vậy sao? Mọi người đều nói hai người ly hôn là chuyện sớm muộn."
"Vậy thì khiến bọn họ thất vọng rồi. Ly hôn là chuyện không thể!"
Nghe đến đây Trần Diệp không thể bình tĩnh được nữa. Cô gầm lên giận dữ:
"Tại sao chứ? Lục Minh Thần có gì tốt tại sao chị lại một mực muốn theo hắn? Em có gì không tốt? Lục Minh Thần là ảnh đế thì em cũng là ảnh hậu mà, Lục Minh Thần không dám yêu thương chị công khai nhưng em có thể. Chị không thể xem xét em sao?"
Haiz, cô biết ngay là sẽ như vậy mà, Kỳ Ngưng bất lực. Trần Diệp là em gái của Trần Duật, mà Trần Duật lại là anh rể cô nên Trần Diệp cũng là em gái cô.
Lúc Trần Duật mang Kỳ An về ra mắt đã nhận được sự phản đối kịch liệt từ Trần Diệp. Cô bé vừa nhìn thấy Kỳ An ngay lập tức nhào vào muốn ςướק vợ của anh trai. Ngày nào cũng bám theo Kỳ An còn hứa hẹn sẽ đối tốt với Kỳ An nhiều hơn Trần Duật.
Sự việc cứ lập lại như vậy cho đến khi Kỳ Ngưng xuất hiện ngay lập tức lọt vào mắt xanh của Trần Diệp. Kể từ hôm đó Trần Diệp ngày nào cũng bám theo để xin cưới cô.
Kỳ Ngưng thật sự rất đau đầu. Cô đau đầu một thì Lục Minh Thần đau đầu mười.
Lúc này phía xa có người gấp gáp chạy đến. Giọng nói lớn hướng Trần Diệp cảnh cáo:
"Vợ mình bạn ơi!"