Ngoại truyện: Trác LãngTôi là Trác Lãng, đã từng yêu một cô gái, yêu đến mê đắm, không tiếc 10 năm để chờ đợi cô ấy nhìn về phía tôi, tôi không phải loại con trai tệ, tôi có vẻ ngoài anh tuấn, học thức lại cao, có công ty riêng, tôi dường như là có tất cả nhưng lại không có cô ấy.
Tôi gặp cô ấy năm 16 tuổi, còn cô ấy năm đó chỉ mới 14 tuổi đang học sơ trung còn tôi đã lên cao trung năm thứ nhất, tôi thầm mến cô ấy ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ ở quảng trường lớn, lớp tôi tham gia đá bóng thi đấu với đội bạn trường ngoài, lớp cô ấy được phân công bên đội cổ vũ cho lớp tôi, có lẽ là do bị ép tham gia nên gương mặt cô ấy lúc đó rất khó chịu cứ nhăn nhúm lại như một bà lão rất buồn cười kèm theo đó là biểu cảm vừa thẹn thùng vừa xấu hổ khi ở cùng đám đông, thật ra cô ấy không quá mức xinh đẹp để tôi phải để mắt đến chỉ là cô ấy có vóc người khá cao ráo gương mặt thanh tú dễ nhìn.
Sau khi kết thúc trận đấu ở quảng trường bầu trời liền kéo mây đen kịch nhìn rất âm u báo hiệu sẽ mưa bất cứ lúc nào, tôi không ở lại cùng đám bạn bè trong đội ăn mừng chiến thắng chỉ nói rằng ở nhà có việc nên phải về nhà ngay, đi được một lúc trời liền đổ mưa, sớm biết hôm nay trời sẽ đổ mưa thì tôi sẽ lựa chọn đem theo dù hoặc ở lại chứ không dại gì mà dầm mưa như thế này trở về, đi được một đoạn cảm thấy nếu cứ dầm mưa tiếp thì chắc chăn ngày mai sẽ bệnh mất tôi rẽ hướng đi đến trạm xe buýt ngồi đợi trời bớt mưa rồi sẽ tiếp tục đi về nhà, khốn kiếp làm sao xe đạp lại bị thằng em trai mượn đi chơi nên tôi mới phải khổ sở tới độ đi bộ như thế này đây.
"anh là Trác Lãng phải không?" một giọng nữ dễ nghe vang lên, tôi ngẩng đầu chẳng phải là cái cô gái mặt mày khó chịu trong đội cổ vũ đây sao?
"ừm, còn em lúc nãy trong đội cỗ vũ lớp A?" cô ấy tay cầm một chiếc ô màu xanh lam đứng trước mặt tôi, sau đó liền thu ô lại ngồi xuống bên cạnh tôi.
"vâng, đúng rồi. Sao anh lại ngồi đây? người ướt đẫm thế kia" cô ấy nhìn cả người tôi cứ như chuột nước đảo mắt đánh giá.
"quên mang theo ô nên mắc mưa, còn em sao lại ở đây vẫn chưa trở về nhà?"
"em chờ xe buýt, nhà em ở khu phố Đông cách trường học tận nửa giờ đi xe" cô ấy mỉm cười một nụ cười đơn thuần đẹp đẽ chứ không như bao cô gái khác luôn vây quanh tôi.
"nhà anh gần đây nhưng mưa to quá nên khó có thể trở về"
"vậy thì cùng ngồi đợi đi" cô ấy mở lời, tươi cười trong rất dễ thương.
Tôi và cô ấy ngồi với nhau không nói một lời chỉ lặng lẽ nhìn cơn mưa trước mắt mưa càng lúc càng nặng hạt khoảng 15 phút sau thì có xe buýt đến, cô ấy đứng dậy đưa cho tôi chiếc ô trên tay bảo tôi cầm lấy, mưa càng ngày càng nặng hạt rồi mau mau trở về nhà đi rồi tạm biệt tôi bước lên xe, dáng hình cô ấy khuất dần sau cánh cửa xe buýt, tôi ngồi ngây ra, tôi là đang rung động sao? Một cô gái xa lạ một lần nhìn thấy liền động tâm với người ta, bên cạnh tôi không thiếu những bạn nữ xinh đẹp nhưng không hiểu sao ở bên cạnh cô ấy tôi có cảm giác thật lạ...
Năm ấy tôi 16 tuổi, đó là lần rung động đầu tiên khiến tôi nhớ mãi, cám ơn cơn mưa đó, cám ơn ngày hôm đó giúp tôi gặp được cô ấy, để tôi trãi qua một khoảng thời gian tốt đẹp biết bao...