Tôi bắt đầu muốn viết nhật ký, bác sĩ nói tôi chỉ còn 2 tháng được sống, 2 tháng này tôi nhất định phải trân trọng,thật trân trọng từng thời khắc. Tôi quyết định không nằm viện nữa, anh không bắt tôi hóa trị, tôi muốn bản thân khi ra đi một cách tự nhiên nên tôi xuất viện về nhà anh, chung sống một cách bất hợp pháp như tôi từng nói!
ngày 5 tháng 4, trời xanh
Tôi thức dậy từ sớm, chuẩn bị rất tươm, tôi không gọi anh dậy chỉ lẳng lặng rời khỏi nhà, hôm nay là thanh minh, tôi phải đi viếng mộ ba, mẹ và anh trai đã đi viếng mộ ba từ mấy hôm trước nhưng lúc ấy tôi nằm viện không thể đi được.
Ba tôi được chôn cất ở một nghĩa trang phía Nam thành phố, cách nơi tôi sống 1 giờ đi xe.
7 giờ sáng, lúc này là tháng 4 sắc trời có lẽ khá rực rỡ hơn bình thường ánh sáng chiếu xuyên qua từng tán cây ở nghĩa trang u buồn, hôm nay có lẽ đã qua thanh minh nên rất ít người đến viếng mộ. Ba tôi mất đến nay đã 9 năm từ lúc tôi mới 15 tuổi.
Mộ ba đã được nhổ sạch cỏ, trước mộ còn có một bó hoa hồng trắng vẫn còn tươi, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại sương trắng. Trên tay tôi cũng ôm theo một bó hoa là hoa bách hợp, lúc còn sống ba tôi rất thích nó.
"Ba à, con là Tiểu Hi con gái của ba đây, 9 năm rồi ba ở dưới đó có tốt không ba? con với mẹ cùng anh trai sống tốt lắm! anh trai có vợ rồi, giờ ba cũng lên chức ông nội rồi đó ba, anh chị sống rất hạnh phúc bên nhau. Bệnh tim của mẹ cũng có chuyển biến tốt hơn rồi. Con đã lấy chồng và người đó là người đàn ông con chọn với quyết tâm muốn gửi gấm cả cuộc đời nhưng ông trời muốn trêu đùa con, con có một khối u ở não rất nguy hiểm, có lẽ con sắp phải rời xa thế giới này đến nơi ba đã đến sau khi ra đi rồi, nhưng con lại không cảm thấy đau khổ chút nào cả, người đàn ông con yêu ngày trước không có chút quan tâm con ba à, nhưng mấy tháng nay anh ấy đối với con tốt lắm!...con cảm thấy đó cũng là mãn nguyện lắm rồi...Cho dù đó là sự thương hại của anh ấy con cũng không chấp nhất, con hài lòng với nó, 2 tháng nữa thôi! con phải rời đi rồi ba, con buồn lắm, con cũng rất sợ khi phải xa mẹ, anh hai và Sở Thần...Những người con yêu thương có lẽ sẽ rất đau buồn khi biết con ra đi, giống như lúc ba mất vậy, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh con sợ bệnh tim của mẹ sẽ tái phát sẽ không chịu đựng nổi cú sốc này...Ba ở nơi đó chờ con nhé! ngày còn bé con không thể báo hiếu cho ba, khi đi rồi nhất định sẽ ở bên cạnh ba phụng dưỡng cho ba...Ba, thanh minh năm nay con bên ba vậy thanh minh năm tới ai bên con hả ba? Sở Thần anh ấy còn trẻ lại là người có năng lực như vậy, có lẽ con ૮ɦếƭ chẳng được bao lâu anh ấy sẽ tái hôn, con rất sợ điều đó, con cũng có sự ít kỉ và lòng tham lam chiếm hữu của một người phụ nữ muốn anh ấy mãi là của mình nhưng khi con ૮ɦếƭ rồi mọi ký ức của con và anh ấy sẽ nhạt nhòa theo năm tháng phải không ba?...Ba yên tâm con mạnh mẽ lắm, con nắm được con sẽ buông được nhưng chỉ là con cảm thấy có chút không cam tâm thôi!... Ba con phải về rồi..."
Tôi khẽ vuốt lên tấm ảnh trên bia mộ, là ảnh của ba tôi một người đàn ông có nụ cười hiền lành, dịu dàng là người đàn ông tôi tôn sùng cả cuộc đời, ông yêu mẹ tôi, yêu hơn tất cả nhưng tại sao con gái ông lại không tìm được một người đàn ông yêu nó như ông yêu mẹ nhỉ?...
Tôi không vội trở về nhà chỉ là muốn đi dạo một chút đến nhà mẹ anh tức mẹ chồng tôi.
Có lẽ mẹ chồng khá bất ngờ khi nhìn thấy tôi nhưng giây sau lại dùng ánh mắt ghét bỏ cùng với lời lẽ cay nghiệt với tôi, tôi cũng không mấy quan tâm, tôi bây giờ còn tâm trạng để chấp nhất với bà ấy sao? Mẹ chồng tôi bị bệnh hai chân teo lại nên phải nằm trên giường, bà gầy đi rất nhiều. Con cái trong nhà thì ít nên không thể bên cạnh chăm sóc bà, mẹ chồng cũng đồng mệnh với mẹ tôi, chồng mất sớm chỉ có 2 con trai cùng 1 con gái dù cho gia cảnh rất giàu có nhưng với bản tính khó khăn nên bà không được con cái gần gũi lăm.
"mẹ có cần con giúp gì không?" tôi nhẹ nhàng bước đến bên giường bà hỏi.
"cô hôm nay đến rốt cục là có mục đích gì? muốn tiền của Sở gia sao?" bà hừ lạnh.
"mẹ muốn uống nước không con rót giúp mẹ?" tôi phớt lờ đi lời nói kia của bà vẫn dịu dàng đi đến bên kia tủ rót một ly nước ấm con bà.
Tôi đặt lên bàn của bà định kéo rèm cửa lên giúp bà cho có chút dưỡng khí thì bà rất nhanh cầm lấy ly nước hất thẳng vào mặt tôi xong thì ném luôn ly nước thủy tinh xuống, tiếng vỡ của thủy tinh "choang" rất chói tai vang lên thâm thúy.
"cô là đang khinh thường tôi sao hả?" bà gằn lên với tôi.
Ly nước ấy là nước ấm nên không làm tôi bị bỏng nhưng lại có phần rát rát trên da mặt, tôi lau nhẹ mặt rồi cúi người nhặt từng mảnh vỡ của ly thủy tinh mặt kệ bà tiếp tục đay nghiến bằng những lời lẽ khó nghe. .
"A" trong lúc nhặt mảnh vỡ tay tôi bị cắt bởi một mãnh thủy tinh nhỏ máu đỏ tươi chảy ra nhưng tôi cố kìm nén, không sao cả thời gian không còn nhiều kia mà...