- Bà xã, em không ngủ được à?
Cánh tay Khang vươn dài ôm cô vào lòng. Tiết Nhu hơi sững sời nhưng rồi cũng không ngăn cản hành động từ anh. Cánh tay rắn chắt chỉ một nốt nhạc đã có thể ôm trọn cô vào lòng.
- Ngủ đi, sáng mai còn đi làm.
Tiết Nhu khẽ thở dài, đêm nào cô cũng trằn trọc, đêm nào cũng phải lăn qua lăn lại, lần này cũng không ngoại lệ nhưng lần này cô đã rút kinh nghiệm là tránh xa Khang hết mức có thể để anh có thể ngủ ngon giấc.
Mới một tuần mà Khang sắp thành con gấu trúc luôn rồi. Mặc dù tình cảm chưa tiến xa đến cái thứ gọi là nam nữ lắm nhưng anh là bạn thân cô mà, xót chứ.
- Nhu.
Tiết Nhu chìm trong trầm ngâm một lúc thì bị giọng nói ấm áp của anh kéo về thật tại. Cô ngẩng mặt nhìn anh.
- Ở đây đi, anh ra ngoài.
Viễn Khang ngồi dậy để lại cho cô một câu ngắn gọn rồi đi ra khỏi phòng. Tiết Nhu thoáng chốc đơ người.
Trong lòng không khỏi than khóc, cô thật muốn bay vào nhai cái đầu của tên Viễn Khang kia, có ai có vợ khó ngủ mà như anh không? Một nước bỏ đi không thèm nhìn lại.
Lúc tối còn bá đạo các thứ, đúng là chẳng gồng được bao lâu!
Nghĩ thì nghĩ thế, chửi thầm thì chửi thầm thế nhưng Tiết Nhu vẫn rưng rưng nước mắt.
Viễn Khang không biết bà bầu nằm trong phòng một mình sẽ rất cô đơn à? Nếu không phải vì sợ không có hơi anh ngủ không được cô cũng đã đi chỗ khác ngủ không mặt dày đến mức nằm chung giường với anh, làm phiền anh từng đêm.
Cảm giác tủi thân bao trùm lấy cô, Tiết Nhu mím môi, cô hạ quyết nằm xuống giường chùm chăn, nhưng đôi mắt lại cứ không nghe lời mà lẻn nhìn ra cánh cửa như đang mong chờ Khang sẽ quay vào.
Ông trời đúng là không phụ công mong chờ của cô. Một lúc sau Khang quay vào phòng với thau nước trên tay khiến Tiết Nhu nhăn mặt thốt lên:
- Mày điên à?
Viễn Khang nghe xong thì đanh mặt hỏi lại cô:
- Chúng ta khác gì nhau?
Tiết Nhu á khẩu. Khác gì nhau ư? À ừm, trước giờ cô luôn tự hào hô to cô và anh giống nhau chẳng khác nhau tí nào cả, giờ mà phản bác chẳng khác nào là tự vả?
Viễn Khang để chậu nước xuống đất, anh dở chăn kéo người Tiết Nhu dậy:
- Riết rồi nặng như con heo.
Tiết Nhu cô muốn đấm đá cho thằng chồng này vài cú.
- Tao mà không bầu là tao đập mày rồi Khang ạ!
Cô đe dọa anh một câu, sau đó liền ngơ ngác với chậu nước dưới đất.
- Ồ, thế à? Thế mà anh tưởng anh ra ngoài có người tủi thân ấy chứ nhỉ?
Tiết Nhu gượng cười, cả đời hai mươi lăm năm sống của cô nói dối ai cũng được duy chỉ Khang là không thể, anh cứ thần thông kiểu gì mà nhìn phát là biết cô thế nào.
- Biết thì im cái miệng đi, cứ thích nói ra ý nhờ?
Thấy dáng vẻ hậm hực của cô vợ, Khang bật cười thành tiếng. Bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa:
- Lúc nảy anh xuống hỏi mẹ có cách nào để em dễ ngủ không thì mẹ bảo ngâm chân trong nước ấm.
Nói xong thì cúi xuống, nhẹ nhàng đặt chân cô vào chậu nước ấm, giọng Khang tiếp tục vang bên tai:
- Anh đang tự hỏi mấy tuần đầu tại sao không nghén mà vừa về nhà chồng là nghén thế?
Nghe anh nói Tiết Nhu cũng hơi trầm ngâm, cô cũng không biết thế nào. Lúc phát hiện có thai cô không những không nghén mà còn ăn rất khỏe, ngủ khuya dậy sớm ấy thế mà về nhà chồng chẳng được mấy hôm là bắt đầu nghén ngủ.
Bất giác đưa tay lên bụng xoa:
- Nó biết ba nó thương nó quá nên nó làm càn đấy.
Nói xong còn cho anh cái nhìn đắc ý. Khang bật cười không cãi với vợ nữa. Anh chú tâm vào việc xoa Ϧóþ chân cho cô, bàn tay thanh mảnh nhẹ nhàng xoa Ϧóþ rất thoải mái.
Một điều cô phải công nhận là tay nghề xoa Ϧóþ của anh rất tốt, cô là mê nhất cái tay nghề này. Nhìn dáng vẻ cần cù chăm chú của Khang, cô lại cảm thấy thương, cảm giác lân lân đến lạ...dù đã thân nhau hơn mười năm nhưng cảm giác này rất lạ...
Trái tim cô dường như đã nảy sinh một thức gì đó...
Đang chìm đắm trong vẻ đẹp đến lạ của anh vợ, đột nhiên đôi mắt ấm áp ngẩng lên nhìn cô, kèm theo giọng nói ấm áp:
- Tiết Nhu, anh là lần đầu làm chồng người ta...còn rất nhiều thứ không biết. Nên đừng giận anh.