“A. . . . . . Lý Cách Cách, ngươi còn không biết sao? Nàng mấy ngày nayvội vàng muốn lấy lòng Mạnh sườn phúc tấn, còn không cũng là vì muốn gặp Vương gia, làm cho Vương gia lại nhớ lại trước kia đối với nàng sủng ái, để nàng cũng có thể hoài thai một đứa con, dù sao hiện tại trong phủ nữ nhân đều biết, chỉ có ở trong này mới có thể tìm được Vương gia, không phải sao?”
“Đủ! Các ngươi nếu muốn thảo luận việc này, trở về biệt viện của mình, chúng ta không có hứng thú cùng các ngươi gây nháo.” Tề Tiểu Hỉ bình tĩnh đánh gãy tiếng ồn của các nàng, trong mắt lộ vẻ chán ghét.
“Tiểu Hỉ cô nương, tuy rằng ngươi là khách quý nơi này, nhưng dù sao không phải chủ nhân, làm sao có thể giọng khách át giọng chủ, muốn đuổi chúng ta rời đi? Hay là ngươi nghĩ với Ngọa tỷ ngươi cùng chung một chồng?” Nữ tử trên mặt tràn đầy ghen tị lại khắc nghiệt khinh thường nói, ánh mắt kia nói có bao nhiêu sắc bén thì có bấy nhiêu sắc bén.
Tề Tiểu Hỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, muốn mở miệng phản bác.
Đột nhiên, một đạo tiếng cười như chuông bạc vang lên, tiếp theo có tiếng nói mang chút ngả ngớn lại như đang diễn kịch mềm giòn dễ vỡ : “A! Không nghĩ tới trong hậu viện Vương gia còn có nhiều oanh oanh yến yến như vậy, nhìn tới nhìn lui, thật là đặc sắc, muôn hoa đua thắm khoe hồng a!”
Tô Ngọa trên mặt tươi cười, chậm rãi tiêu sái bước tới.
Nàng không có mặc kì phục, cũng không có mặc Hán phục, chỉ khoác một cái áo choàng màu lam nhạt tinh mỹ, cách ăn mặc đơn giản trung tính, thập phần cười khẽ đáng yêu, một đầu tóc dài thắt thành bím tóc, trên mặt cơ hồ son phấn chưa tô, lại có vẻ sáng ngời vô cùng.
Ngay cả mặc áo choàng rộng thùng thình, lại vẫn có thể nhìn ra được bụng của nàng hơi nhô, chúng nữ nhân cảm thấy chói mắt lại ghen tị, hận không thể người mang thai là mình.
Dương Tuyết Nhân trong mắt hiện lên quỷ dị, nghĩ khuôn mặt luôn cười mỉm của nàng so với biểu tình lạnh nhạt Tiểu Hỉ dễ dàng ứng phó, vì thế vội vàng tiến lên, cầm tay nàng, lấy lòng nói: “Muội muội, cuối cùng đợi được ngươi đi ra, tỷ tỷ cũng không phải cố ý muốn vào trong quấy rầy ngươi, chính là hy vọng có thể cùng ngươi trở thành hảo tỷ muội, vừa nghe nói ngươi mang thai con nối dòng của gia, lập tức bưng canh gà đến quan tâm ngươi, ngươi đừng cự tuyệt hảo tâm tỷ tỷ a!”
Tô Ngọa nhìn những nữ nhân trước mắt này, các nàng tất cả đều là nữ nhân của nam nhân nàng yêu, mắt không thấy, tâm bất loạn, mắt vừa thấy, tâm bắt đầu lo lắng, cũng dần dần rót vào hàn ý.
Ánh mắt của nàng từ trước đến nay xinh đẹp vui vẻ, hiện nay nhưng cũng khó kìm lòng nổi trở nên buộc chặt, đây hết thảy tất cả đều là bởi vì một người nam nhân, một nam nhân mà nàng phải cùng chia sẻ với những nữ nhân ở đây, lòng của nàng hung hăng co rút đau đớn.
Nàng cũng không ngu ngốc, đương nhiên biết những nữ nhân này không có ý tốt, nếu không như thế nào lại không quan tâm mệnh lệnh của Dận Lễ, đều chạy đến tìm nàng?
Đáy lòng tuy có một phen so đo, nhưng là cũng thập phần hiểu được, nam nhân kia là thật tâm yêu thương nàng, bằng không những nữ nhân này cũng sẽ không như hổ rình mồi, tự động tới cửa đến “xem” nàng.
Nhớ tới kia nam nhân đối với nàng sủng nịnh, nội tâm tràn ngập hàn ý cũng dần dần ấm áp, Ngọa có dũng khí đối mặt những nữ nhân này của hắn, hít sâu một hơi liếc nhìn Tề Tiểu Hỉ, lặng lẽ trừng mắt nhìn, tay nhỏ bé lập tức khôi phục chủ động để lên mu bàn tay của nữ nhân kia.
“Chậc chậc, nhìn bàn tay nhỏ bé, thật trơn tru mềm mịn. Nữ tử mỹ lệ khuynh quốc khuynh thành giống tỷ tỷ như vậy, Ngọa như thế nào không biết xấu hổ cùng ngươi xưng tỷ nói muội đâu? Chẳng phải là thiệt hại cho dung mạo tỷ tỷ?” Nàng híp lại đôi mắt, giống đăng đồ tử mê đắm, vuốt ve bàn tay Dương Tuyết Nhân, còn nhẹ cầm gương mặt của nàng.
Dương Tuyết Nhân kinh ngạc trừng lớn hai mắt, những nữ nhân phía sau nàng đều thở hốc vì kinh ngạc, toàn thân cứng đờ.
“Oa! Tỷ tỷ, ngươi bảo dưỡng như thế nào? Tay ngươi mềm nhũn, cơ hồ có thể cầm ra nước. Vương gia thật sự là lãng phí, thế nhưng không chạm vào các ngươi kiều diễm như hoa, quả thực là nát bét, không bằng để cho muội muội ta hảo hảo thương các ngươi.” Ngọa cười đắc ý nói.
Nàng biết mình phen này dùng lời nói kinh thế hãi tục hù đến các nàng rồi, như tên trộm buông tay Dương Tuyết Nhân, cước bộ nhẹ nhàng, can đảm sờ soạng các nàng mỗi người một phen, mục đích làm các nàng kinh thanh thét chói tai.
Nhìn nàng làm cho mọi người kinh hoảng, Tề Tiểu Hỉ nhịn không được nhíu đầu lông mày, khóe miệng hơi run rẩy.
Nữ nhân này thật sự là sắc tính không thay đổi, chỉ cần ᴆụng tới tuấn nam hoặc là mỹ nữ, tựa như động dục bình thường ăn bậy đậu hủ ngưởi ta.
” Ngọa tỷ, ngươi đừng náo loạn, những nữ nhân này không phải như những người ngươi bình thường thưởng thức , có thể để ngươi tùy hứng làm bậy.”
Ngọa không cho là đúng quay người xem thường, bĩu môi, “Vì sao không được? Dù sao các nàng cũng là nữ nhân của Vương gia, nói đến đều là người trong nhà, nước phù sa không rơi ruộng người ngoài, nếu Vương gia không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, mà ta nhìn thấy các tiểu mỹ nhân nũng nịu liền tâm ngứa khó nhịn, không bằng ta liền giúp hắn một chút, an ủi một chút nữ nhân cô đơn tịch mịch, cũng không đủ a!”
“Cái gì không đủ? Vương gia không cần ngươi giúp việc này. Cho dù ngươi sắc tâm, cũng lo lắng một chút lai lịch của những người này, các nàng không phải là người đơn giản, là tình địch của ngươi, là tới gây phiền toái, được không?” Tề Tiểu Hỉ tức giận nổi bão, thiếu chút nữa không khống chế được thét chói tai.
Ngọa hoàn toàn không thèm để ý tiếp tục ăn đậu hủ các nàng, dù sao không ăn, lại tự động đưa tới cửa, càng muốn ăn nhiều.
“Tiểu Hỉ a! Ngươi mau tới giúp ta nhìn xem, Vương gia thân phận quả nhiên bất đồng, thu vào các nữ nhân thật đa dạng, có tiểu cô nương, cũng có xinh đẹp động lòng người, người người đều là cực phẩm, ta cũng không biết hẳn là xem người nào tương đối khá. Lúc trước khi vào cung, nhận được Hoàng hậu nương nương triệu kiến, tôn quý nương nương thân thiết hòa ái, lôi kéo tay của ta, bảo ta muội muội, còn để cho ta nhìn thấy phi tần, quý nhân, các nàng cũng là tư sắc bất phàm, mỗi người mỗi vẻ, nghĩ đến hoàng thượng hậu cung giống như vậy nhiều tiểu mỹ nhân, cũng đều là theo các nơi đưa tới, lại cực phẩm trong cực phẩm, thật là làm cho ta nhìn đã mắt a!”
Nghe nàng nói được nhẹ nhàng bâng quơ, cũng như sét đánh vào lòng những người đang hoảng loạn, nàng được thánh sủng, tất cả mọi người rõ ràng, nếu không cũng sẽ không để nàng lấy cấp bậc phúc tấn gả vào Vương Phủ, nhưng là hôm nay nghe nàng chính mồm nói ra, giờ mới hiểu được nàng đã có trong cung vinh sủng, muốn làm khó dễ nàng, hoặc là cùng nàng đối nghịch, tốt nhất phải có chuẩn bị tâm lý cùng thế lực trong cung mạnh mẽ đấu nhau.
Trọng yếu nhất là, thái độ Vương gia quyết định hết thảy, cho nên cho dù các nàng hôm nay làm trái mệnh lệnh của Vương gia tới cửa đến xem nàng, cũng có vài phần muốn tìm nàng gây phiền toái, tốt nhất có thể làm cho nàng đáy lòng chua xót, cảm xúc không ổn định, tạo thành đứa bé trong bụng của nàng không thể an ổn, nhưng là hiện nay nàng biểu hiện giống đăng đồ tử mê đắm sắc, cũng khôn nửa điểm thị sủng mà kiêu, mới khiến cho các nàng cảm thấy có điều cảnh giác mà cảm thấy khó khăn.
Bị hành vi sỗ sàng của nàng làm cho các nàng buông tay không kịp, nhưng cũng không nghĩ tới Vương gia thưởng thức đúng là không chịu được như thế, coi trọng một nữ tử háo sắc.
Khi*p sợ qua đi, khinh thường lập tức hiện lên, mà người tỉnh táo đầu tiên vẫn là Dương Tuyết Nhân, nàng tự nhận thông minh, cho dù đáy lòng thập phần khinh thường Mạnh Ngọa, còn hiểu phải đeo mặt nạ tươi cười thân thiện, muốn lấy lòng nữ nhân ngu xuẩn được sủng ái này.
Chỉ cần chờ sau khi cùng nàng trở thành hảo tỷ muội, lại tiến một bước ở trước mặt Vương gia them vài lần, nàng cũng không tin bằng dung mạo tuyệt sắc cùng tài tình của mình, sẽ thua bởi nữ nhân tuy là Giang Nam đến, nhưng không có khí chất nữ tử Giang Nam dịu dàng, mảnh mai.
Ngược lại là Tề Tiểu Hỉ, có sẵn khí chất nữ tử Giang Nam đặc hữu dịu dàng mềm mại, cũng chỉ có nữ nhân ngu xuẩn này mới có thể đem tình địch đặt ở bên cạnh mình, cùng nàng xưng tỷ muội, cho nên ả đương nhiên muốn từ trên người nữ nhân ngu xuẩn này xuống tay.
Dương Tuyết Nhân lộ ra tươi cười giả dối, cố nén ghê tởm, cảm giác chán ghét nàng ta vuốt vw da thịt non mềm của mình, ra vẻ vô cùng thân thiết lôi kéo tay nàng, ôn nhu nói: “Muội muội nha! Ngươi thật đúng là người có phúc khí, không chỉ được Vương gia sủng ái, còn được Hoàng hậu nương nương đối với ngươi nâng đỡ, thật là làm cho tỷ tỷ ta hết sức hâm mộ. Nếu ngươi không chê…, cũng đừng có cự tuyệt lời thân cận của ta, để cho ta cũng hưởng chút phúc khí từ ngươi, được không?”
Tô Ngọa cúi đầu nhìn nàng lôi kéo tay của mình, đáy mắt hiện lên châm chọc, lập tức vừa cười híp mắt ngẩng đầu, không khách khí ăn đậu hủ của nàng, ra vẻ thân thiện hòa cùng, “Tốt! Tỷ tỷ muốn cùng muội muội thân cận, muội muội làm sao có thể bài xích? Cuộc đời này của ta yêu nhất là cùng tuấn anm mỹ nữ làm bằng hữu, chẳng những có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ của mỹ nữ, còn có thể nhìn đã mắt! Bất quá ta không phải là người có thần khí gì đó, chỉ là vừa đúng lọt vào mắt Vương gia thôi!”
Nhìn nàng cơ hồ không nhịn được giả dối tươi cười, run nhè nhẹ, Ngọa nổi hứng trêu chọc, muốn ngừng mà không được, cố ý không ngừng vuốt ve da thịt non mềm của nàng, đồng thời nghĩ ra ý xấu, không biết nàng còn muốn ẩn nhẫn bao lâu, mới có thể lộ ra bộ mặt dữ tợn đích thật?
Muốn lợi dụng nàng ςướק đi sủng ái của nam nhân yêu mến, Dương Tuyết Nhân thật đúng là khi dễ nàng có ngốc như vậy sao?
Cho dù nàng ngu ngốc tới đâu, cũng tuyệt đối không có khả năng đem nam nhân của mình cho đi, các nàng muốn giở trò, nàng cảm thấy nhàm chán thật sự, mượn các nàng đến tiêu khiển, đùa giỡn, ai bảo các nàng ngay cả nàng cũng dám tính kế?
Nàng giống như đăng đồ tử vô sỉ, sờ một phen, lại nắm này nọ, lúc thì hôn nhẹ, nhắm trúng các nàng giận mà không dám nói gì, muốn phát tác lại phải ẩn nhẫn, nhẫn đến ngũ quan vặn vẹo, thần kinh buộc chặt.
Ngoạ vô cùng thoải mái, cơ hồ đem những nữ nhân mưu đồ muốn tìm nàng gây phiền toái đều phá hầu như không còn, làm cho các nàng hổn hển, chỉ có thể mãnh liệt dậm chân.
“Ha ha. . . . . . Thật sự là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, quốc sắc thiên hương, sướng được không chỗ giấu, mỹ nhân tại bên người, như tắm gió xuân, thà ૮ɦếƭ cũng không tiếc, a ha. . . . . . Sáng nay có ngươi, sáng nay say a! Yêu thích không buông tay, vẻ đẹp của ngươi a, để cho ta ôm mỹ nhân về. . . . . .” Tiếng cười cùng tiếng ca của nàng đã tràn ngập ý vị trêu tức .
Tề Tiểu Hỉ ở một bên xem nàng khiến cho gà bay chó chạy. Khóe miệng không ngừng run rẩy, xem ra Vương gia lén nhắc nhở nàng, muốn giúp đỡ bảo hộ Ngọa không cho đám này nữ nhân khi dễ , là không đúng . Nói thực ra, nàng cho rằng đám nữ nhân này mới nên cầu thần phù hộ trong sạch của mình, đừng để sắc nữ này tàn phá.
Nàng hắng giọng, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, một lát sau, bước đến hướng nữ nhân đang đùa nghịch, thân thủ ngăn cản nàng tiếp tục quấy rầy những nữ nhân khác.
” Ngọa tỷ, đừng đùa, ngươi đừng quên, thân phận ngươi bây giờ cũng không giống với lúc trước, tốt nhất vẫn là trở về phòng đi nghỉ ngơi đi!” Ý tứ trong lời nói muốn nàng đừng náo loạn nữa, nếu gây chuyện xấu, Vương gia còn không chém nàng?
Ngọa đương nhiên hiểu được ám chỉ trong lời nói và ánh mắtTề Tiểu Hỉ, sờ sờ cái mũi cười nói: “Dạ, Tiểu Hỉ của ta, ta cũng chơi đã rồi. Nếu như vậy, ta liền không cùng các ngươi đùa nữa, các ngươi cũng đã gặp ta, cần phải trở về, đừng ở chỗ này khó xử thị vệ.”
Mắt thấy nàng xoay người sẽ rời đi, Dương Tuyết Nhân chạy nhanh giữ chặt quần áo của nàng, “Đợi chút! Nếu tỷ muội chúng ta cũng làm cho muội muội chơi đã, xin mời muội muội đem canh gà tỷ tỷ hầm cho ngươi mang về uống đi!”
“Vậy thì có sao, có vấn đề gì?”
“Không cần!” Tô Ngọa với Tề Tiểu Hỉ cùng lúc nói, sau đó nhìn nhau.
“Tiểu Hỉ, không quan hệ , nếu là một chút tâm ý của Dương tỷ tỷ, ta cũng không dễ giận như vậy, hơn nữa nhìn nàng ngoan ngoãn để cho ta đùa giỡn một hồi, cứ nhận lấy đi!” Ngọa giận điên người không đền mạng tăng thêm giọng điệu, lặng lẽ hướng Tề Tiểu Hỉ trừng mắt, ám chỉ nàng đều có tính toán, sau đó Tề Tiểu Hỉ nhận lấy canh gà.
Tề Tiểu Hỉ không nói, lôi kéo nàng rời đi.
“Các tỷ tỷ, lần sau lại đến tìm muội muội chơi nha!” Ngọa tùy ý khoát tay áo, liền tiến vào trong viện.
Một đám nữ nhân tức giận đến xanh mặt, cả người run lên, hận không thể tiến lên Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng.
Dương Tuyết Nhân tuy rằng cũng rất muốn làm như vậy, nhưng là mục đích tiếp cận đã muốn đạt thành rồi, liền tạm thời nhịn một chút, đợi nàng một lần nữa được Vương gia sung ái, lại đến thu thập sắc nữ không biết sống ૮ɦếƭ, dám ăn đậu hủ nàng!