Chức Nương Háo Sắc Của Phúc Hắc Vương Gia - Chương 01

Tác giả: Thù Thiến

Từ khi Ung Chính kế vị tới nay, sửa lại tác phong, thực hành cải cách thuế má, xóa bỏ chính sách phân biệt người nhập cư và người có thân phận nghèo hèn, một lòng muốn quốc khố tràn đầy, làm cho bách tính an cư lạc nghiệp, tốt hơn nữa, cũng muốn làm cho tham quan ô lại tất cả đều đã bị trừng phạt.
Cả nước các nơi tự nhiên đều có tham quan ô lại tồn tại, hoàng đế lấy Giang Nam làm mục tiêu đầu tiên để sửa đổi, vì thế phái quan viên thân tín hạ lưu Giang Nam ngầm thị sát, tin tức này truyền đến Giang Nam thì đương nhiên dẫn phát quan viên các nơi khủng hoảng, mỗi người cảm thấy bất an.
Mà tất cả quan viên đứng đầu tam phẩm phụ trách hàng dệt kim Giang Nam, miễn là người tham ô, tất nhiên là không yên bất an.
Đây là chuyện của bề trên, cùng Tô Ngọa một chút quan hệ đều không có, cho nên nàng vẫn là cứ theo lẽ thường sống.
Mỗi ngày trừ bỏ đem hoa văn thêu cùng kiểu dáng mô phỏng sáng tạo ra , vẽ ra bản nháp phác thảo bên ngoài, còn phải vội vàng dệt vải trong phường dệt.
Đúng vậy, nàng chính là một chức nương nho nhỏ, ngay cả có gia thế bối cảnh nhà giàu có nhất Tô Châu thì như thế nào?
Nàng bất quá là sau khi Tô lão gia có một lần uống say, cường bạo mẹ nàng, sinh hạ con gái riêng, mẹ nàng là một chức nương thấp hèn, đương nhiên không có khả năng được người Tô gia chấp nhận, nếu nàng không có kĩ thuật dệt tay nghề khéo léo, cùng ý tưởng sáng tạo, có thể nhanh chóng dệt ra các loại vải dệt, thay phường dệt nghĩ ra không ít hoa văn biến đổi, phương pháp dệt, cùng với thêu thùa đa dạng, chỉ sợ sớm đã bị đuổi ra Tô gia .
Sau khi tân đế kế vị, lập chí muốn càn quét tham quan ô lại, người cha vô lương kia của nàng mặc dù là thủ phủ, nhưng cũng nghiệp quan cấu kết không ít, hiện nay vì chính sách mới mà bôn ba muốn đào tẩu, ôm đầu hao tổn tâm trí!
Đối với điều đó nàng chẳng quan tâm, chỉ để ý kết cục người cha vô lương cống hiến không ít kia của nàng sẽ như thế nào, nàng một chút cũng không quan tâm, dù sao bọn họ không có tình cảm gì, cho dù là trên danh nghĩa , hắn một chút cũng không làm được gì để xứng với chức vị làm cha của mình, đừng nói hắn sợ đại nương đem lại phiền toái, đã nói chính hắn cũng không có ý thức phải quan tâm nàng.
Về đám người hay khi dễ nàng gọi là ca ca tỷ tỷ, cũng không để ý tới nàng.
Như vậy vừa vặn, đợi nàng sau khi làm hết bổn phận của mình, thì có thời gian rảnh rỗi, mà hứng thú lớn nhất của nàng chính là đến đường lớn nhìn tuấn nam mỹ nữ.
Trăm ngàn đừng nói Tô Ngọa nàng là một sắc nữ, cái thói quen này nhưng là đến từ việc tiêu chuẩn thẩm mĩ của cô siêu cao , tuấn nam mĩ nữ không thế nào thoát khỏi pháp nhãn của nàng, cứ việc người khác luôn nhạo báng nàng là cái tiểu sắc nữ, nàng một chút cũng không thừa nhận, dù sao nàng còn không có lá gan đó tự tay sờ lên mặt cùng thân thể người ta, nhiều nhất bất quá là ở trong đầu ý dâm một phen.
Những người này thật sự là một chút thẩm mĩ đều không có, ngay cả thưởng thức cũng đều không hiểu.
“Hi. . . . . . Tiểu Hỉ, cũng là ngươi có vẻ hiểu được thưởng thức, đối với người và vật xinh đẹp, nên phải có ánh mắt thưởng thức , nếu không ánh mắt biết nhìn ngắm để làm gì ? Những người đó làm cười trêu ta?”
Tô Ngọa là một nữ tử xinh xắn, ngồi ở trên tường thấp, nhìn người đến người đi trên đường cái, một đôi mắt to linh hoạt chuyển động, một đôi chân dao động đến sáng ngời, không một khắc an phận, cũng không còn nửa điểm bộ dáng thục nữ.
Nha đầu Tề Tiểu Hỉ so với nàng thấp hơn một chút, tuổi cũng nhỏ hơn nàng, bộ dạng tú lệ đoan trang, dáng người gầy yếu tinh tế, có khí chất điềm đạm đáng yêu, đem phong tình nữ tử Giang Nam biểu lộ không bỏ sót, bất đắc dĩ cá tính hướng nội lại nhát gan, luôn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, chỉ cần có người nói chuyện lớn tiếng chút, sẽ hù đến nàng.
Bởi vì nhà nghèo, mẫu thân mất sớm, cha lại cưới mẹ kế, sinh đệ đệ, cuộc sống của nàng thì càng khổ sở . Năm nay mới mười bốn tuổi, lại phải ra khỏi nhà đi làm duy trì sinh kế trong nhà, sau vào phường dệt, có một lần bị làm khó dễ, Tô Ngọa đứng ra giúp đỡ, sau khi cứu nàng, hai người trở thành bạn tốt.
Tô Ngọa tuy rằng sinh trưởng ở trong hoàn cảnh bị người khác coi thường, cùng với đám ca ca tỷ tỷ khi dễ nàng, lại cùng Tề Tiểu Hỉ hoàn toàn bất đồng, cá tính nhanh nhen lại sôi nổi, thập phần lạc quan, cho dù thường bị ức Hi*p, nhưng cũng không phải người để cho người khác khi dễ .
Giả sử bọn họ quá phận, nàng tuyệt sẽ không khách khí, hơn nữa nàng hiện tại đã mười sáu tuổi rồi, không là một tiểu nha đầu nữa, hơn nữa mới trước đây từng có kỳ ngộ, một sư phụ thần bí ở trên núi từng đã dạy võ công cho nàng, có được công phu phòng thân, bọn họ nếu dám đối với nàng động thủ động cước, nàng sẽ không chút khách khí lộ ra nắm tay, cho dù bị giễu cợt vì dã nha đầu, nàng cũng không để ý, chỉ cần trên người không hề xanh xanh tím tím, không hề kêu lên đau đớn, trên đầu lưỡi bị người phê bình cũng sẽ không thiếu khối thịt.
“Ngọa tỷ, ta thật không biết nói ngươi thế là tốt hay không nữa, rõ ràng mỗi lần đều là ngươi cứng rắn lôi kéo ta ngồi trên đầu tường.” Tề Tiểu Hỉ thần sắc bất đắc dĩ, sủng nịch nhìn nàng.
Tuy rằng gọi nàng một tiếng Ngọa tỷ, tuổi cũng nhỏ hơn nàng hai tuổi, trên thực tế Tề Tiểu Hỉ tâm tư tinh tế, ngôn hành cử chỉ cũng so với nàng trầm ổn bình tĩnh, không giống nàng cá tính vội vàng xao động, nói gió chính là mưa, suy nghĩ cũng đều rõ ràng viết ở trên mặt, cho dù muốn làm cái chuyện xấu gì, đôi mắt cũng lóe ánh giảo hoạt, làm cho người ta đối với nàng bướng bỉnh luôn vừa buồn cười vừa tức giận.
Tề Tiểu Hỉ biết, nếu không phải tỷ muội này che chở nàng, nàng khả năng đã sớm ૮ɦếƭ đói, không thể sống sót. Nàng ấy đối với nàng chiếu cố cùng bảo hộ, lý do sống sót để nàng tồn tại trên thế gian đầy cơ cực này.
Người nhà của nàng đối với nàng tàn nhẫn, ánh mắt của nàng buồn bã, cũng đang nhìn đến lúm đồng tiền của Tô Ngọa thì tinh thần u ám tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, không tự giác đã bị nàng lôi kéo, lộ ra nụ cười thản nhiên .
“Ai nha! Tiểu Hỉ, hai chúng ta là hảo tỷ muội, có bậc này có thể xem tuấn nam mỹ nữ, nhìn thật rất dễ, ta đây làm tỷ tỷ đương nhiên phải báo cho ngươi biết, sau đó lôi kéo ngươi cùng đi xem a! Cái gì là hảo tỷ muội? Ngươi quên ? Chính là. . . . . .”
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.” Tề Tiểu Hỉ trêu ghẹo nói trước một bước.
Tô Ngọa cùng nàng nhìn nhau cười, dùng sức vỗ bả vai nhỏ gầy của nàng, một vẻ mặt vừa lòng trẻ nhỏ dễ dạy, tán thưởng cười nói: “Không hổ là hảo muội muội của Tô Ngọa ta, tác phong làm việc quả nhiên có phong cách Tô thị ta .”
Tề Tiểu Hỉ quả thực là dở khóc dở cười, “Ngọa tỷ, ta thực hâm mộ cá tính lạc quan của ngươi, chuyện khổ sở gì, đến nơi này gặp ngươi, luôn rất nhanh có thể đi qua.”
“Không qua thì phải làm thế nào đây? Chúng ta vô lực thay đổi hoàn cảnh, chỉ có thể thay đổi tâm cảnh của mình, ít nhất tâm này là chúng ta có thể làm chủ . Cho nên, Tiểu Hỉ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, còn có Ngọa tỷ đem ngươi trở thành thân muội tử chiếu cố , ngươi trăm ngàn đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng nữa.”
“Ân, ta biết.”
“Nếu biết, chúng ta đây còn khách khí làm gì? Nhanh nắm thời gian xem tuấn nam mỹ nữ, bằng không chẳng phải là phụ lòng thời gian tốt? Ân?” Tô Ngọa nháy mắt, cố ý đùa tỷ muội mình.
Tề Tiểu Hỉ nhìn, nhịn không được cười ra tiếng.
Các nàng thảnh thơi nhìn đám người trên đường lui tới, Tô Ngoạn thỉnh thoảng phát ra tiếng thán phục, muốn Tề Tiểu Hỉ nhìn thiếu niên anh tuấn cao ngất, xem bên này uyển chuyển hàm xúc cô nương xinh đẹp.
“A! Bản công tử còn tưởng rằng là thôn cô dã phụ nơi nào đến, thật không ngờ không biết xấu hổ ở dưới ban ngày ban mặt, cứ như vậy trừng to mắt nhìn nam nhân, nguyên lai là sắc nữ Tô Ngoạn trong thành chúng ta nổi danh háo sắc a!” Tô Phú Tường một thân quần áo xa hoa, bên người có hai gã sai vặt đi theo, xuất hiện ở bên đường cái, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn nàng, cao ngạo lại ác ý mở miệng.
“Hừ, ta muốn làm cái gì, mắc mớ gì tới ngươi?” Tô Ngoạn hận đến nghiến răng.
“Không phải chuyện của ta, bất quá ngươi trước khi làm một chuyện gì ở đây, tốt nhất trước hết nghĩ tới mặt mũi Tô gia chúng ta, còn có. . . . . .” Hắn đột nhiên dùng ánh mắt không có hảo ý đánh giá Tề Tiểu Hỉ.
Tề Tiểu Hỉ nhịn không được co lại thân mình, càng thêm dựa vào hướng Tô Ngoạn.
Tô Ngoạn đương nhiên cũng nhìn thấy, phẫn hận trừng mắt hắn, “Còn có cái gì? Tô Phú Tường, ánh mắt gian tà kia của ngươi đang nhìn gì ? Tiểu Hỉ cũng không phải là ngươi có thể ᴆụng.”
“Phải không? Tiểu Hỉ được bản công tử coi trọng, ngươi cho là bằng ngươi có thể bảo hộ nàng chu toàn? Hơn nữa, nàng đi theo bản công tử đều có hưởng dụng vinh hoa phú quý vô vàn, ngươi lại biết nàng nghĩ không muốn? Cho nên, sắc nữ như ngươi, tốt nhất không cần lại mang theo Tiểu Hỉ làm chuyện mất mặt này.”
“Thật xin lỗi, ta. . . . . . Ta đối vinh hoa phú quý không có hứng thú, chỉ thích cùng Ngọa tỷ cùng một chỗ, ngươi. . . . . . A! Ngươi muốn làm cái gì?” Mắt thấy khuôn mặt hắn bình tĩnh, hai mắt híp lại, đi từ từ tiến lên đây, Tề Tiểu Hỉ sợ hãi.
“Này , Tô Phú Tường, ngươi đừng lại đây, bằng không bổn tiểu thư liền thay trời hành đạo, cho ngươi biết nữ nhân chúng ta không phải dễ chọc .” Tô Ngoạn trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy cái gì có thể công kích hắn, lại nhìn đến bộ dáng đáng ghét của hắn, linh quang chợt lóe, cúi người, cởi giày thêu.
Nguyên bản nàng muốn nhắm trúng mục tiêu mới quăng, nhưng là hắn đã muốn thực đến gần rồi, dưới tình thế cấp bách, dùng sức quăng ném đi.
Không nghĩ tới một gã nam tử xông ra, ngay tại bên người Tô Phú Tường, mắt thấy giầy thêu muốn đập vào người nọ, Tô Ngoạn cùng Tề Tiểu Hỉ cũng nhịn không được tình thế biến hóa thình lình xảy ra mà kêu sợ hãi ra tiếng.
Một lát sau, các nàng trừng to mắt, phát hiện chiếc giày bị giữ lại trong một bàn tay lớn.
Đó là một bàn tay to của nam nhân , Tô Ngoạn nhìn sang, nhìn thấy hé ra khuôn mặt nam tính anh tuấn, chính tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khuôn mặt ôn hòa lại tản mát ra khí thế tôn quý nghiêm nghị, con ngươi đen lóe ý cười thỉnh thoảng có thể thấy được tinh quang lợi hại.
Thân hình của hắn cao lớn mà cường tráng, bên hông đeo theo một thanh kiếm, phía sau còn có một gã sai vặt đi theo, trên người áo bào chất liệu thượng đẳng, vừa thấy chính là người giàu sang, trọng yếu nhất là, hắn có sắc đẹp nàng thích thưởng thức nhất, nàng nhịn không được si ngốc nhìn hắn ngây ngô cười.
“Tôi nghĩ đôi giày hẳn là thuộc về vị cô nương này .” Nam tử bước đi tao nhã, trực tiếp bỏ qua sắc mặt khó coi của Tô Phú Tường, bước đến trước mặt nàng vẻ mặt ngây ngô cười, nhìn nội tâm của nàng ý tưởng đều viết ở trên mặt, không khỏi chau lên mày, trên cao nhìn xuống nàng, ngay cả nàng ngồi ở trên tường thấp.
“Đúng vậy, ngượng ngùng a! Vị công tử tuấn tú này, cô nương ta không phải ở ném tú cầu, ngươi nhưng đừng hiểu lầm chiếc giày kia là tín vật gì, sợ tới mức chạy trối ૮ɦếƭ, ta vốn không phải muốn quăng ngươi. . . . . . Hắc hắc, cám ơn ngươi.” Tô Ngoạ vẻ mặt nịnh hót hướng hắn vươn tay, đối với có thể khoảng cách gần như vậy nhìn xuất sắc vĩ ngạn lại tuấn mỹ vô trù trước mặt,trái tim phanh phanh đập mạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc