Sáng thứ Hai, Khương Hoàn chủ động liên hệ với Chu Tường, rất tự nhiên bảo sẽ đến đón hắn, đưa hắn đi xem căn hộ. Giọng điệu của gã rất bình thản, không có gì khác thường, giống như mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên, chẳng có gì lạ cả.
Trong nghề này, chỉ cần liên quan đến lợi ích, không chuyện gì không thể phát sinh, tầng tầng lớp lớp mỗi ngày đều có, đừng nói Khương Hoàn, ngay cả Chu Tường cũng đã nhìn riết thành quen. Khương Hoàn không tỏ vẻ bất thường, hắn cũng giữ nguyên lãnh đạm, thậm chí lúc trên xe, hắn nói chuyện với Khương Hoàn cũng không có gì mất tự nhiên.
Khương Hoàn khá nghi hoặc, cảm thấy người này thật sự không giống mới vào nghề, một chút ngượng ngùng cũng không có, ngay cả chuyện hắn thẳng hay cong gã cũng đoán không ra. Tuy nhiên mấy điều này chẳng liên quan gì đến gã, gã chỉ cần làm tốt việc của mình, cuối tháng lĩnh lương là được.
Không ngoài dự kiến, Yến Minh Tu bất kể là tặng chính mình hay tặng người khác cũng đều phải chọn thứ tốt nhất. Căn hộ nằm ở khu trung tâm, trị giá ít nhất cũng phải trên năm trăm vạn, Chu Tường không ngờ y mạnh tay như thế, hoặc cũng có thể số tiền ấy chẳng là gì trong mắt y.
Đồ dùng trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần đến là ở được luôn.
Khương Hoàn giải thích, “Căn hộ này là Minh Tu chuẩn bị cho anh cả cậu ấy, nên nội thất phải lắp đặt kỹ càng. Yến đại công tử sắp về Bắc Kinh, Minh Tu đặc biệt chọn căn hộ này ở khu trung tâm, nhưng bây giờ tạm thời cứ để cậu dùng đã, Minh Tu đối với cậu quả là không tồi.”
Chu Tường không có ý kiến gì, căn bản hắn cũng chẳng quan tâm, “Anh Khương, em chỉ đến lấy chìa khóa, em biết chỗ này rồi, cảm ơn.”
“Cậu không đi một vòng xem à? Bài trí đẹp lắm đó.” Khương Hoàn nhìn đèn chùm thủ công treo trên trần nhà, tràn trề ái mộ. Gia thế nhà gã không tồi, gã là con trai cựu thuộc hạ của Yến Đức Giang, bởi vậy nên mới được cất nhắc lên làm trợ lý của Yến Minh Tu, nhưng tất nhiên đẳng cấp nhà gã và nhà họ Yến vẫn khác xa nhau. Căn hộ như vậy, gã có nằm mơ cũng không dám mơ thấy, thế mà Yến Minh Tu chẳng cần chớp mắt đã tặng ngay cho tình nhân nhỏ, trong lòng gã cũng có đôi chút ngậm ngùi.
Đã thế, điều làm gã đau xót nhất chính là, Chu Tường chẳng tỏ vẻ vui mừng gì cả, hắn chỉ thản nhiên liếc một cái, sau đó vội vã muốn rời đi.
Chu Tường lắc đầu, “Để hôm khác, hôm nay em có việc rồi.”
Khương Hoàn nhịn không được phải quay sang nhìn hắn, “Cậu đi đâu thế? Về nhà à? Để tôi đưa cậu về.”
“Không phải, em… Em đi dạo loanh quanh một lát, làm quen hoàn cảnh ấy mà.”
Bất kể căn hộ này xinh đẹp thế nào, Chu Tường cũng không thấy hứng thú, hắn chỉ tính toán giá trị của nó một lát, chờ sau này xong chuyện với Yến Minh Tu, hắn sẽ bán nó đi, giữ căn hộ hoành tráng như vậy làm cái gì, hắn đâu có số hưởng thụ. Bây giờ đã biết vị trí nơi này rồi, hắn muốn đi loanh quanh chọn thuê một căn hộ khác cho Trần Anh và dì Vương, bình thường Yến Minh Tu không ở đây, hắn cũng sẽ quay về bên đó.
Vậy nên hắn tạm biệt Khương Hoàn ở dưới lầu.
Hắn đi vòng vo một chuyến, tìm được không ít nhà cho thuê, ngày mốt hắn còn phải đi làm, tốt nhất trong hôm nay phải chọn thuê luôn rồi dọn đồ đến. Môi trường hiện tại quá kém, thật sự không thích hợp với một người bệnh như Trần Anh.
Buổi chiều, hắn đi một mạch xem liền bốn căn hộ, sau đó nhanh gọn chọn nơi ưng ý nhất, dứt khoát làm thủ tục thuê, xong xuôi hắn chạy vội về, gọi cả dì Vương tới phụ, ba người thu xếp đồ đạc, chuyển nhà.
Trần Anh không ngờ Chu Tường làm việc nhanh chóng gọn lẹ như thế, hôm qua vừa nói chuyển nhà, hôm nay đã vội vàng thu xếp hành lý. Nhưng Trần Anh từ trước đến nay cũng không có chủ kiến, tính tình bà rất mềm mỏng, sau khi chồng qua đời, con trai mới là người quyết định mọi chuyện.
Ba người gấp rút dọn dẹp cả buổi tối, đồ đạc rất nhiều, tuy không có gì đáng giá, nhưng mỗi thứ đều là kỷ niệm của một gia đình đã từng sung túc hai-ba mươi năm.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tường thuê dịch vụ chuyển nhà, chỉ một chuyến xe đã gọn gàng mang hết đồ đi.
Căn hộ mới tuy hơi cũ, nhưng bù lại thì rất sạch sẽ, điện nước và vật dụng gia đình cũng đầy đủ hết, tiền thuê mỗi tháng ba ngàn rưỡi. Tại trung tâm thủ đô Bắc Kinh tấc đất tấc vàng mà tìm được căn hộ ba phòng đầy đủ tiện nghi như vậy, cũng coi như Chu Tường gặp may, nếu không phải chủ nhà muốn xuất ngoại, vội vã tìm người cho thuê, thì Chu Tường cũng không thuê được với cái giá đó.
Ba người lại bận bịu thêm một ngày, cần dọn dẹp chỗ nào thì dọn dẹp chỗ đó, cần mua thêm cái gì thì mua thêm cái đó, sửa sang lại đến khi hài lòng mới thôi.
Trần Anh vuốt ve tấm rèm cửa trong căn phòng khách sạch sẽ xinh đẹp, nở nụ cười tươi tắn đã nhiều ngày không thấy.
Một buổi tối cuối tuần, Chu Tường đang ở trong căn hộ mới thuê, nhận được điện thoại của Yến Minh Tu.
Hắn thấy cuộc gọi đến, tim đập nhanh dị thường, theo lý thuyết, hắn không nên căng thẳng như vậy, cùng lắm thì chỉ lên giường thôi, hắn đâu phải phụ nữ, hắn cũng đâu phải chưa từng điên cuồng, thậm chí hắn còn chung sống với người kia cả một năm trời. Chỉ phải trả giá nhiêu đó, đổi lấy quãng đời vui vẻ cho Trần Anh, hắn phải thấy may mắn mới đúng.
Vậy nên hắn còn căng thẳng cái gì?
Chu Tường chỉ do dự một thoáng, giọng Trần Anh đã vang lên, “A Tường, con có điện thoại.”
Hắn nhanh chóng bắt máy, “Alo, Yến tổng.”
Yến Minh Tu đi thẳng vào vấn đề, “Anh xem căn hộ chưa?”
“Rồi, cám ơn Yến tổng hào phóng như vậy.”
“Không có gì, tạm thời không tìm được nơi nào thích hợp thôi, anh đã dọn đến chưa?”
“Được hai ngày rồi.” Chu Tường qua loa đáp.
“Ngày mai nhớ đến trường quay, Triệu đạo diễn có một vai phụ muốn để cho anh.”
Khỏi cần nhiều lời, chắc chắn Triệu đạo diễn lại nể mặt Yến Minh Tu, Chu Tường nửa cười nửa không nói, “Yến tổng, tôi cầm tiền của ngài, chúng ta xem như đã thanh toán sòng phẳng, ngài không cần phải nâng đỡ tôi, tôi biết tự lượng sức mình.”
Yến Minh Tu lơ đễnh hừ một tiếng, “Chuyện nhỏ, tiện thì làm.”
Chu Tường cũng không muốn nói thêm, xem ra hôm nay Yến Minh Tu không định gọi hắn qua, điều này đủ cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Yến Minh Tu nói, “Chín giờ ngày mai đến trường quay.”
Chu Tường không thói quen ngủ nướng, hắn dậy sớm, đến trường quay sớm.
Nội cảnh vẫn chưa ghi hình xong, đây là chuyện tốt đối với Chu Tường, nghe nói ngoại cảnh phải quay tận Quý Châu, bây giờ hắn thật sự không muốn xa nhà.
Hắn cứ nghĩ mình đến sớm, không ngờ vừa tới đã thấy Triệu đạo diễn vẫn còn khoác áo ngoài, ngồi chồm hổm một bên vừa ăn sáng, vừa chỉ huy tổ đạo cụ sửa lại stage set.
Lúc này trời đã vào thu, sáng sớm rất lạnh, Chu Tường tiến đến chào, “Triệu đạo diễn sớm, anh Vương sớm…”
Triệu đạo diễn vừa thấy hắn đến, lấy đũa chỉ chỉ phòng hoá trang, “Ra xếp hàng đi, cô nàng chuyên viên trang điểm không chịu khổ được, đến giờ vẫn chưa thấy bóng.”
Đây là stage set dựng tạm trong xưởng phim, bốn phía để hở, lúc Chu Tường bước vào, đã có một hàng người đứng chờ hóa trang. Mấy vai phụ nhỏ nhặt như bọn họ không có chuyên viên trang điểm riêng, chỉ có thể thay phiên nhau chờ đến lượt mình.
Hai tiếng sau mới hóa trang xong, Chu Tường bước ra ngoài, thấy Uông Vũ Đông và Yến Minh Tu cũng đã đến, hai người đang thảo luận gì đó với đạo diễn.
Yến Minh Tu đưa mắt gọi hắn qua.
Chu Tường tiến lại, Triệu đạo diễn nói sẽ phân cho hắn thêm một vai phụ, là tùy tùng của nhân vật phản diện, vốn từ đầu có ba tùy tùng, bây giờ bỏ bớt một người, thêm vào hai người mới, một là hắn, một là minh tinh trẻ công ty Uông Vũ Đông đang nâng đỡ.
Hơn một năm trước Uông Vũ Đông đã rời khỏi công ty cũ, tự thành lập công ty riêng, lôi kéo không ít nghệ sĩ về dưới trướng của mình, anh ta thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp chói lọi, muốn nâng đỡ ai cũng rất dễ dàng.
Chu Tường biết dù hắn có âm thầm nguyền rủa Uông Vũ Đông thế nào, thì ngoài đời hắn cũng chẳng sờ được vào nửa cọng lông của anh ta. Hai người căn bản không phải thuộc cùng một thế giới, hắn lấy tư cách gì mà đòi ghen tị với Uông Vũ Đông, nói ra chỉ tổ mọi người cười đến rụng răng.
Uông Vũ Đông vẫn như cũ, luôn mang dáng điệu thân thiện hòa đồng, rất khách sáo, thậm chí còn rất nhiệt tình với Chu Tường. Những người mới tiếp xúc đều cảm thấy nói chuyện với anh ta thật mãn nguyện, một quý công tử cao sang như anh ta, đối nhân xử thế lại vô cùng lễ độ hiền hòa, tất nhiên ai cũng phải cảm động và ái mộ.
Có lẽ chỉ mình Chu Tường là sợ anh ta như sợ rắn rết.
Buổi sáng quay phân đoạn của cascadeur, Triệu đạo diễn và Uông Vũ Đông yêu cầu rất nghiêm khắc, hai người đứng ngay bên cạnh, không ngừng đưa ra đòi hỏi. Thân thể Chu Tường hiện giờ không bằng được trước kia, rất nhiều động tác rõ ràng hắn cảm thấy mình có thể làm được, nhưng đến khi thực hiện lại không như ý.
Uông Vũ Đông khi thì vừa lòng, khi thì lắc đầu, một lát sau, anh ta đột nhiên quay sang Yến Minh Tu, cười nói, “So với Chu Tường trước thì còn kém xa nhỉ, haizz, thật là đáng tiếc.”
Chu Tường không nghe được bọn họ nói gì, chỉ cố gắng làm đi làm lại động tác vừa rồi trước ống kính.
Yến Minh Tu biến sắc, y đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lẽo dị thường, “Đừng nói về hắn trước mặt tôi.” Nói xong liền quay bước bỏ đi.
Uông Vũ Đông ngẩn người, không ngờ Yến Minh Tu lại sẵng giọng với mình, anh ta hơi ngượng, ánh mắt còn ẩn chứa đôi chút bất an. Do dự vài giây, anh ta đột nhiên nói với Triệu đạo diễn, “Cứ tiếp tục đi.” Sau đó liền vội vã đuổi theo Yến Minh Tu.
Một lát sau, Chu Tường đang thở hổn hển, cánh cửa buồng hoá trang “Rầm” một tiếng, bật mở. Yến Minh Tu không quay đầu lại, sải bước bỏ ra ngoài, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Uông Vũ Đông khổ sở đuổi theo, gọi một tiếng “Minh Tu”, rồi cũng đành trơ mắt nhìn Yến Minh Tu đi khuất.
Chu Tường không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ hình như hai người có gì không thoải mái, bởi vì Uông Vũ Đông cũng đang sầm mặt tiến lại.
Đâu có ai dám tham dự vào chuyện nhà họ Yến, vậy nên mọi người đều im lặng, vờ như không phát hiện điều gì, ai đi làm việc người nấy.
Ăn cơm trưa xong, Chu Tường nhắm mắt ngủ một lát, chiều nay hắn phải thử trang (thử hóa trang) thành tùy tùng của nhân vật phản diện. Thử trang là công đoạn hắn ghét nhất, hóa trang đã đủ khó chịu lắm rồi, nói gì đến hóa rồi tẩy, hóa rồi tẩy.
Đang ngủ, chuông điện thoại đột ngột vang lên, Chu Tường lấy ra xem, là tin nhắn của Yến Minh Tu, nội dung rất đơn giản: Đêm nay.
Lông tóc hắn dựng đứng.
Đêm nay…
Đêm nay cái gì, hắn biết rõ.
Cuối cùng hắn cũng chẳng còn tâm trạng nghỉ ngơi. Hắn đứng dậy, nôn nóng bất an, cảm thấy mình quá sức nực cười, tại sao phải lo lắng bồn chồn như mấy đứa trai tân? Dù nghĩ được đến thế, nhưng hắn vẫn không thể không căng thẳng, bởi vì người kia là Yến Minh Tu.
Không phải ai khác, là Yến Minh Tu.
“Chu Tường, đến thử trang!”
Chuyên viên trang điểm gọi hắn.
Chu Tường lau mặt, hít một hơi thật sâu, đi vào buồng hóa trang.
Hóa trang xong, hắn lại ra ngoài, không để ý một người cũng đang bước tới, hắn ᴆụng phải иgự¢ người nọ.
Chu Tường mất hồn mất vía, vội vàng nói “Xin lỗi nhé”, sau đó định đi vòng qua người nọ, nhưng người nọ lại đột nhiên túm chặt lấy vai hắn.
Chu Tường kinh ngạc quay lại nhìn, một cậu trai cực kỳ tuấn tú cũng đang mở to mắt nhìn lại hắn.
Chu Tường cố nặn óc nhớ lại, hắn đã từng thấy người này trên TV, là tinh tú mới nổi thời gian gần đây, sức lan tỏa rất lớn, nhưng hắn quên mất tên rồi.
“Chu Tường!” Cậu trai kia thốt lên.
Lúc này đến phiên Chu Tường sửng sốt, “Hở? Cậu…”
Cậu trai nọ thình lình tóm lấy cánh tay hắn, cố sức kéo hắn ra ngoài.
“Ơ? Cậu làm gì đó?” Chu Tường muốn gạt tay cậu ta ra, nhưng rồi lại sợ mất lòng, nên chỉ đành theo cậu ta đi đến một góc.
Lúc này, cậu trai kia mới quay mặt lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ chán ghét, “Anh ở đây làm gì?”
Chu Tường ngẩn người, “Đương nhiên là đóng phim.”
“Anh? Đóng phim? Không tồi nha anh Tường, cuối cùng thì anh cũng ngóc đầu lên được.” Cậu ta lắc lắc đầu, giễu cợt nói, “Nhưng có điều này anh phải biết, chuyện trước kia, tôi hi vọng anh đừng nói lung tung.”
Chu Tường thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay cậu ta ra, “Chú em này, chắc cậu biết tôi, nhưng tôi không biết cậu.”
Cậu trai kia sửng sốt, rồi lập tức lại châm chọc cười cười, “Thú vị đấy, trò mới à? Anh Tường, đừng vờ vịt nữa, hai năm rồi còn gì, anh cũng nên bỏ cuộc đi thôi.”
Chu Tường thật muốn phát cáu, bây giờ hắn nào có tâm trạng đôi co, hắn chỉ chỉ đầu mình, “Hai năm trước tôi gặp sự cố, nơi này bị va đập, nên tôi không nhớ được gì cả. Tôi thấy hình như cậu cũng không muốn tôi nhớ, cho nên cứ vậy đi nhé.” Nói đoạn, hắn bỏ đi thẳng, chẳng buồn quay lại nhìn cậu ta một lần. Bình thường hắn vẫn luôn điềm đạm với mọi người, nhưng cả biểu cảm và lời nói của thằng bé này đều làm hắn thấy ghét, hắn dám khẳng định cậu ta có liên quan đến chính chủ của thân thể này, nhưng bây giờ thì đâu can hệ gì đến hắn.
Cậu trai kia nhìn Chu Tường quả quyết rời đi, há hốc mồm ૮ɦếƭ trân tại chỗ.