Sáng thứ Hai, Chu Tường gọi cho dì Vương, thông báo sơ qua tình hình của hắn và Trần Anh, nói công việc chính dì phải làm là giám sát Trần Anh đi bệnh viện.
Dì Vương khóc luôn trong điện thoại, nghẹn ngào nói hai mẹ con họ thật là khổ, sau đó nhận lời đến làm luôn.
Cuối cùng là phần thương lượng, cuối tuần dì Vương sẽ đưa Trần Anh đi bệnh viện, tiện thể phụ giúp Trần Anh dọn dẹp nhà cửa, một tuần làm hai ngày, mỗi ngày tám mươi đồng, cuối tháng sẽ tính số ngày để trả tiền.
Trần Anh chỉ cần kiên trì thẩm tách, mấy việc nấu cơm bình thường vẫn có thể làm. Vì tài chính eo hẹp, Chu Tường thật sự không thuê nổi giúp việc toàn thời gian, nếu tính số lần để trả tiền, thỉnh thoảng thứ Bảy được nghỉ, hắn sẽ tự đưa Trần Anh đi, tiết kiệm chút nào hay chút ấy, nhưng thực ra từ sau khi nhận việc, hắn chưa từng được nghỉ ngày nào.
Bây giờ hắn quay như chong chóng, vừa nghĩ cách kiếm thêm tiền, vừa phải tranh thủ đi tìm hiểu xem Trần Anh có được hưởng bảo hiểm phúc lợi hay không.
Mỗi sáng mở mắt ra, một đống công chuyện từ lớn đến nhỏ ùn ùn đổ lên đầu hắn, hắn chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này, cũng chưa bao giờ dốc sức liều mạng như lúc này.
Chu Tường đến công ty được một lát, Thái Uy gọi hắn lên văn phòng.
Thái Uy đưa cho hắn một tấm séc, nói với hắn, “Đây là năm vạn, cậu cứ lấy dùng tạm. Vương tổng lại bế quan niệm Phật, trong khoảng thời gian này không liên lạc với ông được. Bao giờ ông về, nhất định anh sẽ nói lại chuyện của cậu, anh chắc chắn ông sẽ giúp đỡ cậu. Nhưng dù sao cậu và ông cũng không quen thân, có lẽ Vương tổng cũng chỉ giúp được phần nào, cậu cứ tự tìm biện pháp, anh sẽ cố hết sức giới thiệu việc cho cậu, nhưng chuyện này không được để người trong công ty biết, để tránh sinh ra bất mãn giữa các nhân viên.”
Từ lúc hắn vào công ty, Thái Uy đã luôn chiếu cố hắn, chỉ riêng chuyện này cũng đủ khiến người khác xì xào, Chu Tường biết mình mang nợ Thái Uy nhiều lắm.
Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ sau khoảng một hay hai năm nữa, đến khi hắn thích nghi hoàn toàn với thân phận mới, gỡ bỏ toàn bộ đề phòng, có lẽ… Có lẽ hắn sẽ thú nhận sự thật với Thái Uy, ngày ngày cất giấu một bí mật lớn đến vậy, hắn không biết liệu mình có phát điên hay không. Nhưng lúc này hắn không thể nói, hắn không thể để Thái Uy mang tiếng bất nghĩa.
Thái Uy nặng nề nhìn hắn, “A Tường, cậu phải kiên cường lên, tuổi cậu còn trẻ, đừng mất niềm tin vào tương lai.”
Chu Tường cười gượng, “Em hiểu mà…”
Lý lẽ đó đương nhiên hắn hiểu, nhưng sự thật cũng quá tàn khốc rồi.
Điện thoại bàn vang lên, Thái Uy đưa tay nhấc ống nghe, “Alo, Vâng, tôi đây… Cái gì?” Thái Uy nhíu mày nhìn Chu Tường, ánh mắt anh tràn đầy kinh ngạc.
Chu Tường hỏi, “Sao thế?”
Thái Uy gác máy, vẻ mặt rất kỳ quặc, “Khương Hoàn đang ở dưới lầu chờ cậu, nói Yến Minh Tu tìm cậu có việc.”
“Dưới lầu?”
“Ừ, dưới lầu.”
Chu Tường kiểm tra điện thoại của mình, không thấy báo cuộc gọi nhỡ, xem ra Yến Minh Tu đã biết phải làm như thế nào mới khiến hắn đi vào khuôn khổ.
Thái Uy bực bội đập bàn, “Chu Tường, sao cậu với gã ta lại như thế? Hay là… Hai người có chuyện gì gạt anh?” Đôi mắt Thái Uy lóe sáng, anh nhìn chằm chằm vào Chu Tường.
Chu Tường cười khổ, “Anh Uy, em cũng thật sự không biết Yến Minh Tu muốn gì, em có hiểu mô tê gì đâu.”
Trong lòng Thái Uy nảy lên một suy đoán, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Yến Minh Tu đã coi Chu Tường là “Hắn”?
Dù hai người cũng có vài phần tương tự, nhưng bọn họ đâu phải là một, Yến Minh Tu mất trí rồi sao?
Nếu đúng thật là như vậy, thì Chu Tường này không hiểu sẽ còn gặp phải bao nhiêu bất hạnh nữa. Thái Uy vừa nghĩ đã lạnh cả người, anh biết mình không ngăn cản được, anh chỉ có thể nhiều lần nhắc nhở Chu Tường, đừng quá gần gũi với Yến Minh Tu, nhưng mặc cho anh dặn dò thế nào, cuối cùng Chu Tường vẫn cứ qua lại với gã ta.
Chu Tường không muốn gây thêm phiền cho Thái Uy, nên hắn nói, “Em đi trước vậy, Yến Minh Tu tìm em chắc là vì bộ phim mới.”
Thái Uy nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng càng thêm lo lắng.
“Anh Khương.” Chu Tường ngồi vào xe, gật đầu với Khương Hoàn trên ghế lái.
Khương Hoàn nhíu mày nhìn hắn, gã không ngờ Chu Tường lại bình tĩnh đến vậy. Gã dám cam đoan tối hôm đó Chu Tường vẫn tỉnh táo, dù hắn đi đứng hơi loạng choạng, nhưng chắc chắn hắn không say, nên hắn cũng không thể quên chuyện lúc ấy được.
Thực ra Khương Hoàn không biết, từ khi đó đến nay, xung quanh Chu Tường còn phát sinh quá nhiều chuyện khác. Nếu đổi lại là trước kia, nhất định đến bây giờ Chu Tường vẫn sẽ rối bời vì Yến Minh Tu, nhưng hiện tại, cả đầu cả óc hắn đều bị đã tiền nhồi cứng, chút xíu rung động tối hôm đó, tất nhiên chẳng đáng là gì so với nỗi kinh hoàng khi hắn biết kết quả khám bệnh của Trần Anh.
Chu Tường liếc mắt nhìn Khương Hoàn, “Anh Khương?”
Khương Hoàn tỉnh trí lại, khởi động máy, cười nói với hắn, “Tiểu Chu, gan cậu to thật đấy, dám cúp điện thoại.”
Đầu óc Chu Tường đã tỉnh táo hơn ít nhiều, nhớ lại hành vi thiếu suy nghĩ của mình hôm qua, hắn vội vàng giải thích, “Hôm qua nhà em có chuyện, em rối quá, không kiểm soát được mình, anh Khương đừng để ý.”
“Haha, phân trần với tôi làm gì, phải phân trần với Minh Tu chứ, cậu đâu có cúp máy vào mặt tôi đâu.” Khương Hoàn thở dài, “Chắc cậu cũng biết gia thế của Minh Tu rất đặc biệt, từ trước đến nay chưa có ai dám chọc giận cậu ấy, đến cả mấy người tai to mặt lớn trái tính trái nết còn phải nể cậu ấy ba phần. Tôi thật lòng bái phục cậu, nhưng đó cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.”
Chu Tường ha ha cười hai tiếng, chẳng phải chuyện hay ho gì, Yến Minh Tu sẽ làm gì hắn? Tốt xấu gì hắn cũng gọi là có chút hiểu biết về Yến Minh Tu, tuy tính tình y không tốt, kiêu căng ngạo mạn, nhưng y không phải loại người tủn mủn thích trả thù, chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, Chu Tường cũng không quá lo lắng.
Khương Hoàn thấy Chu Tường có vẻ không quan tâm, chỉ còn biết thở dài trong bụng. Gã đi theo Yến Minh Tu đã hơn một năm, tuy chưa thể hiểu rõ tính nết của y, nhưng ít nhất cũng nắm được đôi ba phần, Yến Minh Tu chưa bao giờ chú ý đến bất kỳ ai như đối với Chu Tường, thậm chí y còn làm rất nhiều chuyện trước đây y tuyệt đối không bao giờ làm, dựa trên phán đoán của một người đại diện kiêm trợ lý, Khương Hoàn cảm thấy Yến Minh Tu coi trọng Chu Tường.
Mặc dù thông tin của gã rất nhạy bén, nhưng chuyện trước đây Yến Minh Tu từng sống chung với ‘Chu Tường’ cũng chỉ có ít ỏi vài người biết, hơn nữa những người này tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài, vì vậy Khương Hoàn không thể dựa vào đó để suy đoán vì sao Yến Minh Tu lại coi trọng Chu Tường, gã chỉ cảm nhận dựa theo trực giác, còn về nguyên nhân, gã cũng không hiểu do đâu.
Gã nghĩ bộ dạng Chu Tường không đến nỗi tệ, cũng đẹp trai đấy, nhưng tất nhiên không phải quá nổi bật, nếu đem so với Yến Minh Tu thì chẳng nào vịt đứng cạnh thiên nga, cả phong cách lẫn khí khái đều một trời một vực. Tựu chung lại, Chu Tường rất bình thường, Khương Hoàn nghĩ nát óc vẫn không hiểu Yến Minh Tu ưng Chu Tường ở điểm nào, nhưng gã chỉ cần biết thế là được, gã chỉ cần trợ giúp Yến Minh Tu dẹp bỏ chướng ngại, thay Yến Minh Tu giấu kín chuyện này là được rồi.
Chu Tường không biết trong lòng Khương Hoàn nghĩ cái gì, hắn còn đang bận hồn vía trên mây.
Rất nhanh đã đến một khu chung cư cao cấp, Chu Tường vừa ngẩng đầu nhìn đã nhận ra đây là nơi ở của Yến Minh Tu.
Đêm đó đưa Yến Minh Tu về đây, hắn đã kết luận được Yến Minh Tu không ở nhà hắn, đúng là Yến Minh Tu không có lý do gì để ở nhà hắn, lần nọ y về quả nhiên chỉ để lấy đồ. Lại nói, hắn cũng quá xui đi, từ lúc tỉnh lại, hắn chỉ về nhà có vài lần, một lần gặp phải Yến Minh Tu, một lần gặp phải Lan Khê Nhung, cũng may lần cuối cùng gió êm sóng lặng.
Chu Tường mơ hồ cảm thấy bất an, “Anh Khương, đây là nhà Yến tổng.”
“Đúng thế.” Khương Hoàn dừng xe, đưa hắn vào thang máy.
“Anh Khương, Yến tổng có ý gì, anh bật mí chút được không?” Khương Hoàn đưa hắn tới nhà Yến Minh Tu, cuối cùng hắn cũng biết căng thẳng.
Khương Hoàn nhún vai, “Tôi đâu có biết, tôi chỉ phụ trách đưa cậu đến thôi.”
Chu Tường đang muốn nói thêm, Khương Hoàn lại đột ngột quay đầu, đặt tay lên vai hắn, gã cười bảo, “A Tường, anh Khương xin khuyên cậu một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, sau này cậu sẽ hiểu lời anh.”
Gã nói vậy, Chu Tường lại càng mù tịt.
Khương Hoàn đưa hắn đến tận cửa, ấn chuông, Yến Minh Tu mặc đồ thường ra mở cửa. Chỉ trong thoáng chốc đó, đôi mắt y đã thẳng băng băng nhìn hắn chằm chằm.
Khương Hoàn cười nói, “Minh Tu, tôi đi trước nhé.”
Yến Minh Tu không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nói với Chu Tường, “Anh vào đây.”
Chu Tường nhìn Khương Hoàn xoay người bỏ đi, bộ dạng chẳng liên quan đến mình hệt như cái hôm đó, hắn không khỏi chột dạ, Yến Minh Tu say thế cơ mà, chắc y không nhớ được chuyện gì đâu nhỉ? Chẳng lẽ Khương Hoàn kể lại với y?
Còn đang lo sợ, Yến Minh Tu đã mất kiên nhẫn túm lấy tay hắn, kéo hắn vào nhà.