“Anh chỉ thích con của mình!”
Thời thanh xuân của chúng ta giống như một bản hòa tấu với những cung bậc cảm xúc muôn màu, muôn vẻ. Có người coi tình yêu là giai điệu chính, lại có người coi tình bạn hoặc tình thân mới là giai điệu chính trong bản hòa tấu ấy.
Trình Vũ Phi cảm thấy từ trước tới giờ, bản hòa tấu của mình dường như chỉ có tình bạn. Cô vẫn thường hồi tưởng về quãng thời gian trung học có Tiết Giai Nhu ở bên.
Cô phát hiện, An Diệc Thành rất ít khi tham gia các hoạt động thể thao, không đá bóng, không cầu lông, không bóng rổ... cho dù trước mỗi giờ Thể dục, anh luôn xung phong đi lấy dụng cụ với vẻ mặt tươi cười.
Tiết Giai Nhu nhận xét, An Diệc Thành là một người lười vận động, mà những người như vậy thường có tính hướng nội. Nhưng Trình Vũ Phi lại không cho rằng như thế. Nếu An Diệc Thành thật sự không thích vận động thì vì sao anh luôn ngồi trên khán đài nhìn mọi người chơi? Cô chỉ để suy nghĩ ấy trong lòng, tuyệt nhiên không phản bác lại Tiết Giai Nhu.
Sau khi An Diệc Thành quyết định bỏ lớp tự học buổi tối, Trình Vũ Phi mong ngóng nhất là giờ Thể dục mỗi tuần. Học sinh đều tranh thủ giờ Thể dục để làm bài tập môn khác, riêng An Diệc Thành thì không. Anh rất nỗ lực, nhưng không tỏ ra quá sốt sắng, khiến người ta có cảm giác thành tích xuất sắc của anh là do sự cố gắng kết hợp với vận may. Giờ Thể dục, anh chỉ trầm mặc ngồi một chỗ, vẻ mặt đăm chiêu. Trình Vũ Phi vẫn luôn băn khoăn tự hỏi, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì?
Thực ra khi đó, An Diệc Thành không hề nghĩ gì cả. Hơn nữa, anh cũng không phải một người lười vận động. Chỉ có điều, mỗi lần đá bóng hoặc chơi bóng rổ, quần áo luôn bị dính bẩn, anh không đành lòng nhìn dáng vẻ cực nhọc của mẹ khi giặt đồ cho mình nên không tham gia vào bất cứ hoạt động thể thao nào. Thậm chí, ngay cả lúc viết bài, anh cũng hết sức cẩn thận, không để mực dính vào áo.
Ở lớp, mỗi khi có bài tập nào không hiểu, mọi người thường đến hỏi An Diệc Thành. Nhưng chỉ một việc đơn giản như vậy thôi cũng khiến Trình Vũ Phi do dự n lần. Cô sợ làm phiền anh, sợ anh nhận ra tâm tư của mình. Mỗi khi muốn tới gần anh, cô luôn tìm ra lý do để ép bản thân dừng lại.
Dần dần, cô đau khổ chấp nhận sự thật rằng, mối quan hệ giữa cô và anh sẽ không bao giờ có chuyển biến.
Thế nhưng trong cuộc đời, con người ta nếu không vì bản thân mà điên cuồng một lần, hẳn là sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Nỗi phiền muộn mang tên “tốt nghiệp” bắt đầu nhen nhúm từ ca khúc Bạn bè. Trong khi cả lớp ai nấy đều khóc vì sắp phải xa nhau, Trình Vũ Phi lại phát hiện ra vẻ mặt An Diệc Thành vẫn hờ hững như thường, không để lộ một chút cảm xúc nào.
Kỳ thi đại học kết thúc, tiếp đến là bữa tiệc chia tay.
Đó là lần đầu tiên Trình Vũ Phi lấy hết can đảm đến trước mặt An Diệc Thành, mời anh uống một ly. Đương nhiên, không chỉ mình cô làm thế, các bạn trong lớp đều lần lượt cạn chén với lớp trưởng. Cô không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người sau cùng. Chỉ có điều, khi đứng trước mặt An Diệc Thành, cô cảm nhận được vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt anh. Biểu hiện đó đã khiến cô tổn thương, như thể anh không hề quen biết cô. Có lẽ sau này, nếu tình cờ gặp lại nhau ở đâu đó, anh cũng không nhớ nổi cô là bạn cấp ba của mình.
Ý nghĩ ấy khiến lòng cô chua xót.
Hôm đó, mọi người đều mải vui đến quên trời đất, ngay cả Tiết Giai Nhu cũng không chú ý tới tâm trạng của Trình Vũ Phi. Ăn uống xong, vài người về trước, số còn lại lục ᴆục kéo nhau đi hát karaoke. Trình Vũ Phi ngồi im một góc nhìn An Diệc Thành lúc này đã say khướt. Cô không rõ anh uống bao nhiêu rượu, nhưng trông sắc mặt anh thật sự rất kém.
“Ai biết nhà lớp trưởng ở đâu không?”
Trong phòng lúc này chỉ còn lại vài ba bạn học, một người trong số họ hỏi lớn.
Không ai trả lời.
Do dự giây lát, Trình Vũ Phi thốt lên: “Tớ biết”.
Cô đi theo anh vô số lần, sao lại không biết cơ chứ? Có điều, con hẻm nhỏ dẫn vào nhà anh rất đáng sợ. Mỗi lần tới đó, cô lại tự hỏi, không biết tâm trạng anh khi đi qua con hẻm này ra sao?
“Thế cậu dẫn đường nhé, bọn mình đưa lớp trưởng về.”
Trình Vũ Phi gật đầu.
Nhưng vừa mới đi chưa bao xa, anh bạn kia lại nhận được điện thoại của bạn gái. Cậu ta khó xử nhìn Trình Vũ Phi, cảm thấy giao An Diệc Thành lại cho cô trong tình huống này không hay cho lắm.
“Không sao, cậu đi đi, tớ đưa lớp trưởng về cũng được.”
Trình Vũ Phi cười nói.
Anh bạn kia chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn bạn gái, dặn dò Trình Vũ Phi mấy câu rồi vội vàng ra về.
Giờ phút ấy, Trình Vũ Phi mới thật sự cảm nhận được thế nào là thỏa mãn ước ao. Chỉ có hai người ở cạnh nhau, đây là điều mà cô đã huyễn tưởng hàng ngàn lần.
Sau đó thì sao?
Đối với Trình Vũ Phi mà nói, đó vừa là một sự dũng cảm, vừa là một nỗi sỉ nhục bản thân. Cô không đưa An Diệc Thành về nhà, mà đưa anh vào một nhà nghỉ ngay gần đấy. Thực ra, cô làm vậy không có bất kỳ mục đích gì, chỉ là thấy anh quá say, đường về nhà còn xa, cô không muốn anh chật vật như vậy dọc đường. Vào trong phòng, mặt cô nóng ran như bị thiêu đốt. Cô đặt An Diệc Thành nằm xuống giường, dùng khăn ướt lau mặt cho anh.
Lần đầu tiên cô được ngắm nhìn anh ở cự ly gần đến thế. Cô nhìn rất lâu, rất lâu, sau đó khẽ mỉm cười.
Thế nhưng, đến lúc phải ra về, cô đột nhiên ngồi sụp xuống cửa mà bật khóc. Chỉ cần rời khỏi căn phòng này thôi, có lẽ cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Lần cuối cùng.
Cô bỗng cảm thấy không cam lòng.
Lý trí một phút bị mê muội níu chân cô ở lại. Cô không muốn cứ như vậy để vuột mất anh. Nếu có thể trao cho anh thứ quý giá nhất của đời người con gái, cô nhất định không hối tiếc.
Ý nghĩ tội lỗi ấy lóe lên trong đầu rồi không chịu tan biến. Trời xui đất khiến, cô cúi xuống hôn lên môi anh. Những giọt nước mắt nóng hổi vẫn tí tách rơi.
Cô không biết sau này mình có hối hận hay không, nhưng giờ phút ấy, cô tuyệt đối không do dự.
...
Kéo theo thân thể đau đớn rã rời bỏ chạy khỏi nhà nghỉ, Trình Vũ Phi không ngừng khóc. Khóc, vì sự sa đọa của bản thân. Khóc, vì ghê tởm chính mình.
Sau ngày hôm ấy, cô không hề gặp lại anh.
...
Tối hôm ấy, bầu không khí giữa hai người rơi vào tình trạng đóng băng. Trình Vũ Phi không biết mình mơ màng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Khi cô tỉnh dậy, sắc trời vẫn còn tối nhưng nửa giường bên cạnh đã trống trơn. Cô khẽ chạm tay vào, ngay cả một chút hơi ấm cũng không cảm nhận được. Hẳn là anh đã rời giường rất lâu, anh về rồi ư?
Trình Vũ Phi trở dậy, xỏ dép định đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa phòng ngủ, cô liền bắt gặp An Diệc Thành. Mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi cô. Anh đi ra ngoài hút thuốc ư?
Quả nhiên, vấn đề kia rất nan giải. Cô không thể đoán ra được chân tướng.
“Muốn đi đâu sao?” An Diệc Thành khẽ hỏi.
Cô lắc đầu: “Không”. Chỉ là muốn xem có phải anh đã đi rồi hay không thôi...
An Diệc Thành chỉ “ừm” một tiếng rồi vào phòng, tựa hồ muốn ngủ tiếp. Cũng phải, anh cả ngày bận rộn nhiều việc như vậy, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng chắc chắn thời gian đối với anh mà nói rất quý giá, phải tranh thủ nghỉ ngơi mọi lúc có thể.
“An Diệc Thành!” Cô bỗng gọi.
“Sao?”
“Anh có thích trẻ con không?”
Đợi hồi lâu vẫn không thấy anh lên tiếng, Trình Vũ Phi cắn chặt môi, vấn đề này khó trả lời đến vậy ư? Anh có thích trẻ con không? Thích con trai hay con gái...
“Anh chỉ thích con của mình!”
Rốt cuộc cũng có đáp án. Thế nhưng, cô hoàn toàn không hiểu anh nói vậy là có ý gì?
An Diệc Thành ngồi xuống giường, nhìn về phía cô: “Không buồn ngủ sao?”. Nói lảm nhảm nhiều như vậy...
Thấy anh có vẻ bất mãn, Trình Vũ Phi bấy giờ mới chậm chạp đi vào. Khi vừa đến mép giường, cô bất ngờ bị anh tóm lấy, ôm vào lòng. Hành động quá đột ngột của An Diệc Thành khiến cô vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Cô không biết lúc này anh đang vui, hay còn tức giận?
An Diệc Thành cúi xuống, thở mạnh vào gáy cô, sau đó khẽ cắn vành tai cô.
“Hình như hôm nay, em liên tục hỏi anh chuyện về trẻ con?”
Vừa nói, anh vừa đặt tay lên bụng cô.
Trình Vũ Phi biết anh đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: “Không có...”.
Cô không hề mang thai.
Lại một màn âи áι... Kỳ lạ là sau đó, cả hai người đều không cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại có hứng thú tán gẫu. Mối quan tâm gần đây của Trình Vũ Phi cơ hồ luôn xoay quanh nhóc Minh Gia.
“Anh để con ở nhà một mình suốt như vậy có được không?” Cô khẽ hỏi.
Tuy mới chỉ gặp một lần nhưng cô có ấn tượng rất sâu sắc về thằng bé, một đứa trẻ thông minh, láu lỉnh, khiến người ta vừa nhìn đã yêu.
“Vì thế anh mới cần về nhà sớm.”
Hóa ra đây là lý do mỗi sáng anh đều rời đi sớm như vậy? Không phải vội đến công ty, mà là muốn kịp về nhà ăn sáng với con trai.
“Con là do anh một tay nuôi nấng?”
“Ừ.”
Rất nhiều người đàn ông ngay cả việc mặc quần áo cho con cũng không làm nổi, còn anh lại một mình cáng đáng mọi thứ. Thật khó để mường tượng hết những nỗi cực nhọc anh đã phải trải qua. Trình Vũ Phi nghĩ, một người luôn cao ngạo như anh lại sẵn sàng tự tay chăm sóc con trai, có lẽ là vì anh không tin tưởng bất cứ ai để giao trọng trách ấy.
An Diệc Thành trong quá khứ là một học sinh xuất sắc, còn An Diệc Thành của ngày hôm nay là gương mặt đại diện cho Hoàng Thành. Người ta nói anh là kẻ tàn nhẫn, độc ác, nhưng không một ai quan tâm đến việc trước đây anh là người thế nào.
“Chăm sóc trẻ con... có cảm giác thế nào?”
“Em chăm sóc em trai có cảm giác thế nào?” An Diệc Thành hỏi ngược lại cô.
Trước đây, anh từng sai người nghe ngóng tin tức về cô. Khi biết sự cố của gia đình cô, biết chuyện bố mẹ cô qua đời, anh ngồi trong phòng làm việc thất thần rất lâu. Anh hoàn toàn không ngờ cô lại rơi vào cảnh ngộ như vậy. Rõ ràng rất hận cô, nhưng anh lại không hề có cảm giác sảng khoái như trả được thù. Nếu có thể, anh hy vọng cô vẫn là cô gái sống trong gia đình giàu sang, được bố mẹ cưng chiều, không phải nếm trải mùi vị đau khổ của cuộc đời.
Lúc đó, anh đã tự nhủ với chính mình, nhất định không được chủ động đi tìm cô. Giả dụ có một ngày, hai người ngẫu nhiên gặp lại nhau thì đó chính là sự an bài của số phận, là ông trời không muốn anh buông tha cô.
Rốt cuộc ngày đó cũng đến.
Khi được Cố Trường Dạ sai đi điều tra tung tích của Giản Ngưng, anh đã gặp lại Trình Vũ Phi. Anh không biết chính xác cảm giác lúc đó của mình là gì, liệu có giống với cảm giác của Cố Trường Dạ khi nghe tin Giản Ngưng xuất hiện, ngoài mặt cố làm ra vẻ dửng dưng nhưng thực chất đang phải cố gắng đè nén nỗi kích động trong lòng?
Bấy giờ anh nghĩ, cần phải nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình, vì thế anh đứng dưới đại sảnh bệnh viện chờ cô. Cô nhất định không biết được rằng, một câu “Cô Trình, đã lâu không gặp” đã được anh nén trong lòng từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng thể nào nói ra được. Nhưng cô đã xuất hiện. Vì vậy, anh nhất định phải ra tay...
Cảm giác khi chăm sóc em trai ư? Trình Vũ Phi nghĩ, đó chính là hy vọng em trai luôn vui vẻ, lo lắng nó bị ảnh hưởng bởi biến cố gia đình, sợ bản thân không làm trọn bổn phận của một người chị,... Vô vàn nỗi sợ hãi, nỗi lo âu bủa vây lấy cô, cô chỉ còn biết cố gắng hết sức để em trai có được một cuộc sống thật tốt. Nhưng khi ấy, Trình Gia Đống cũng đã hơn mười tuổi, phần nào biết tự lo lấy cho bản thân. Còn Minh Gia, từ lúc sinh ra đến giờ, thằng bé chỉ có thể dựa dẫm hoàn toàn vào An Diệc Thành. Chăm sóc trẻ con đâu phải chuyện dễ dàng?
“Rất vất vả. Nhưng cảm giác được làm chỗ dựa cho ai đó không đến nỗi tệ!”
Quả thực là như vậy. Nếu chỉ có một mình, hẳn là cô sẽ đêm ngày đắm chìm trong nỗi đau mất đi bố mẹ. Nhưng vì có thêm em trai nên cô không thể ích kỷ như vậy, không thể bỏ mặc sự sống ૮ɦếƭ của nó.
“Anh cũng vậy.” An Diệc Thành đáp qua loa, sau đó anh nhắm mắt, có vẻ muốn ngủ thêm một lát.
Không bao lâu sau, Giản Ngưng sinh hạ một cô công chúa. An Diệc Thành dẫn con trai tới nhà Cố Trường Dạ thăm hai mẹ con họ.
Nhóc Minh Gia nhìn chằm chằm đứa bé hồi lâu, sau đó giật giật tay áo bố, khẽ hỏi: “Bố, lúc con mới sinh ra trông cũng thế này ạ?”. Nhỏ quá đi mất! Nhỏ đến nỗi cậu bé không dám chạm vào.
“Ừ! Cũng bé tí như thế đấy!” An Diệc Thành cười đáp.
“Bố thật vĩ đại! Có thể nuôi con lớn thế này!” Bạn nhỏ Minh Gia nhất thời xúc động.
Hai bố con đang nói chuyện thì đứa trẻ đột nhiên mở mắt, sau đó khóc òa lên. Tuy rằng tiếng khóc không lớn nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Cố Trường Dạ đang tiếp chuyện với khách khứa bên ngoài, nghe thấy con khóc, lập tức chạy vào. Anh ta chần chừ một lát mới bế đứa trẻ lên, động tác cực kỳ gượng gạo.
Lần đầu tiên thấy Cố Trường Dạ có biểu hiện lúng túng như vậy, An Diệc Thành bèn đi tới, vỗ vai anh ta, ý bảo để đứa trẻ cho anh bế. Cố Trường Dạ quả thực không dám có bất cứ hành động gì, sợ mình làm sai, vì thế anh ta đành cẩn thận giao con gái cho An Diệc Thành.
An Diệc Thành ôm lấy đứa bé, khẽ dỗ dành, một lát sau thì tiếng khóc ngừng hẳn. Đứa bé nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ tiếp. Anh đặt nó xuống giường rồi dẫn Minh Gia rời khỏi phòng.
Nhưng nhóc Minh Gia lần đầu tiên trông thấy trẻ sơ sinh, cảm thấy vô cùng kỳ diệu, bèn nói với bố: “Con muốn ở lại xem em gái!”.
An Diệc Thành gật đầu, Minh Gia thích thú quay trở lại phòng.
Cố Trường Dạ lúc này cũng đi ra: “Cậu vẫn còn dây dưa với người phụ nữ đó?”.
“Ừm.”
“Định làm thế nào, cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Cứ trông Minh Khải mà làm gương, đừng coi thường phụ nữ. Phụ nữ giống như một chiếc lò xo, khi bị chèn ép quá mức sẽ dẫn đến hai khả năng. Một là hỏng; hai là bật lại, quẳng mọi thứ nó nhận được vào mặt kẻ đã chèn ép nó. Mà cả hai kết quả đều không phải thứ mà đàn ông chúng ta muốn thấy.”
“Chuyện của em với các anh khác nhau.” An Diệc Thành tựa hồ không muốn nhắc tới vấn đề này.
Cố Trường Dạ cười, không nói gì thêm nữa mà đi ra ngoài.
Có lẽ lúc này anh ta muốn ở bên cạnh vợ?
Vợ, con, đó mới là gia đình.
An Diệc Thành nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khiên cưỡng.
Anh nói mình khác với Cố Trường Dạ, khác với Lạc Minh Khải, nhưng khác ở điểm nào đây? Chẳng phải chính anh cũng từng có ý nghĩ muốn trả thù cô hay sao? Cô làm đảo lộn cuộc sống của anh, khiến anh phải hứng chịu mọi nỗi đau khổ, nhưng cô lại hoàn toàn không biết những việc mình gây ra. Chính vì không biết, nên trở thành vô can!
Mỗi khi ngồi trong căn nhà ẩm mốc, ôm đứa con đang không ngừng khóc, anh thật sự hận cô, hận đến nỗi ruột gan đau thắt lại. Anh tự nhủ, nhất định sẽ trả cho người phụ nữ ấy toàn bộ nỗi đau mà anh phải gánh chịu. Nhưng cuối cùng thì sao? Người chịu thiệt thòi lại là đứa trẻ...
Nhóc Minh Gia đi ra ngoài, trông thấy An Diệc Thành đứng thất thần, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách. Cậu bé sợ hãi hồi lâu mới dám lên tiếng: “Bố...”.
An Diệc Thành định thần lại: “Gì thế?”.
Minh Gia lắc đầu: “Vừa nãy vẻ mặt bố rất đáng sợ...”.
An Diệc Thành mỉm cười, vẫy tay gọi con trai đến.
Cậu bé nắm lấy tay bố, vui vẻ nói: “Em gái rất đáng yêu!”.
“Ừ.”
“Bố ơi, con cũng muốn có một em gái...”
“Vì sao?”
“Con lớn thế này rồi, nhất định có thể bảo vệ được em gái, nhất định sẽ đối xử thật tốt với em...”